Quả nhiên, ngay sau đó, Quý Duệ cũng đã đi vào.
Diệp Ngọc và Quý Ninh gần như đứng lên cùng lúc.
Nhìn ánh mắt của Quý Duệ, bàn tay nắm lấy cổ tay áo hơi hơi siết lại, hành lễ với hắn: “Đại nhân.”
Quý Duệ nhàn nhạt ừ một tiếng, lại nhìn về phía Quý Ninh.
“Cha.”
“Sao ngươi ở chỗ này?” Trong giọng nói của Quý Duệ trong có thể nghe ra sự không vui.
“Con……” Quý Ninh đang định cuống quít giải thích cái gì, Quý Tinh Hoa bên cạnh lập tức ngắt lời cậu nói.
“Sao nó ở chỗ này à? Con trai đến thỉnh an mẫu thân, còn phải để đại ca phê chuẩn mới được à?”
Trong mắt Quý Duệ hiện lên nét tức giận, nhưng cũng không phản bác Quý Tinh Hoa, chỉ nói với Quý Ninh: “Các ngươi về trước đi! Ta có lời muốn nói với phu nhân.”
“Dạ.” Quý Ninh không dám ngỗ nghịch hắn, lập tức đồng ý ngay.
Quý Tinh Hoa ở bên cạnh đúng là bị đôi cha con này làm cho tức chết: “A Ninh con nghe hắn làm gì? Có cái gì sớm không nói muộn không nói cứ một hai phải nói bây giờ, không thể cho bọn họ ăn một bữa cơm tốt đẹp sao?”
Trên mặt Quý Ninh lộ sự khó xử, khóe mắt cậu liếc Diệp Ngọc bên cạnh, người nọ cúi mặt không thấy rõ biểu cảm. Cậu ta biết người này mới là mẹ ruột của mình, đối với nàng, bản thân không hề chán ghét thậm chí muốn thân thiết. Nhưng từ nhỏ cậu ta đã biết, làm vậy không chỉ khiến mẹ đau lòng, cha cũng sẽ không vui.
Với cậu mà nói, rốt cuộc cha mẹ vẫn quan trọng hơn một chút. Cho nên có khi mặc dù cậu đã nhận ra người phụ nữ này không cẩn thận để lộ sự mất mát, cũng chỉ có thể coi như không thấy.
Diệp Ngọc sao lại không biết cậu khó xử chứ, trong lòng nổi lên sự chua xót, khi ngẩng đầu thì trên mặt không để lộ chút cảm xúc nào.
“Tinh Hoa, nếu đại nhân có việc muốn nói, đệ và A Ninh lui xuống đi.”
Quý Tinh Hoa yên lặng nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ chân thật của nàng, Diệp Ngọc mỉm cười gật gật đầu với y, y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Biết rồi biết rồi.” Nói xong lập tức đi ra cửa.
Quý Ninh cũng khom lưng với hai người bọn họ rồi đi theo, đi ra ngoài mới phát hiện Quý Tinh Hoa đang đợi cậu ta.
“Ta nói này Quý Ninh,” Trên mặt Quý Tinh Hoa là sự vô cảm hiếm thấy, “Thời điểm nàng hoài thai ngươi thì cảnh ngộ trong phủ cũng đã không tốt, chịu không ít đau khổ, thế cho nên thân thể yếu đuối, khi sinh ngươi suýt nữa khó sinh mà chết, mấy năm nay càng không bạc đãi ngươi chút nào. Ngươi không thể đối xử với nàng tốt một chút à?”
Quý Ninh sững sờ tại chỗ không nói lên lời, không phải cậu không biết, nhưng mà đối xử với bà ấy một chút, thì có nghĩa là đối nghịch với cha mẹ, cậu ta…….
Quý Tinh Hoa nhìn cậu một cái, thầm mắng đôi cha con tính tình sói mắt trắng này, trong lòng cảm thấy không đáng giá thay Diệp Ngọc, y phất tay rời đi.
Trong phòng Quý Duệ và Diệp Ngọc rơi vào sự trầm mặc.
Quý Duệ ngồi ở đó, tay thong thả gõ ghế dựa rồi đánh vỡ trầm mặc: “Ngươi cảm thấy lợi dụng Tinh Hoa thì có thể gặp Quý Ninh sao?”
“Đại nhân hiểu lầm, ta không nghĩ như vậy.”
“Phải không?”
Diệp Ngọc không nghe ra cảm xúc của hắn, chỉ cúi đầu, trước mặt đột nhiên hiện ra một đôi tay, nàng còn chưa phản ứng lại, thân thể bị lôi kéo mất trọng tâm ngã vào trong lòng ngực Quý Duệ.
“Đại nhân?” Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Ngọc suýt nữa không duy trì được.
Tay Quý Duệ tăng thêm sức lực giam cầm ở bên hông nàng: “Nếu ngươi thật sự muốn gặp Quý Ninh, có phải nên lấy lòng ta hay không?”
“Cái gì?” Diệp Ngọc trăm triệu lần không ngờ hắn sẽ nói như vậy. Nhưng mà cái tay cọ xát ái muội bên hông có thể thấy được Quý Duệ chắc chắn không có ý nói giỡn.
Nàng thầm hận trong lòng, thật sự không hiểu rõ vì sao Quý Duệ nhiều phụ nữ như vậy, sao cứ không chịu buông tha mình.
“Đại nhân, bây giờ là ban ngày.”
Nàng biết bản thân biểu hiện càng không bình tĩnh, Quý Duệ càng vui vẻ, nhưng mà khắc chế bản thân thì thân thể vẫn run rẩy không kiềm chế được, nàng đang chán ghét.
“Chúng ta có thể làm thành buổi tối.” Quý Duệ cười lạnh.
Diệp Ngọc hoảng sợ nhìn hắn, ở trong ánh mắt hắn bản thân cũng không nhìn được cảm giác sung sướng khi xem kịch vui, ngược lại chỉ có giận dữ ngút trời và một tia bi thương không dễ phát hiện.
Diệp Ngọc cảm thấy bản thân hẳn đã nhìn lầm rồi, nàng cũng không có thời gian phân biệt, bởi vì ngay sau đó thân thể của nàng bay lên không vì bị bế ngang lên.
“Đại nhân!” Giãy giụa như nào cũng không được, Diệp Ngọc bị ném lên trên giường.
Quý Duệ từ trên cao nhìn nàng, ngón tay thon dài thong thả ung dung cởi áo ngoài.
“Lấy lòng ta, ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi.”
Hắn vẫn không từ bỏ khiến mình hoàn toàn khuất phục! Biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng Diệp Ngọc sinh ra từng đợt khuất nhục, tay nàng siết chặt đến mức móng tay găm vào lòng bàn tay, mới có thể tìm về chiếc mặt nạ đeo thường ngày.
“Diệp Ngọc không muốn gì, đại nhân là chủ, ta không lấy lòng ngài thì lấy lòng ai đây?”
Quý Duệ nhìn nàng một cái thật sâu, trong mắt không phân biệt được vui buồn, ném áo ngoài qua một bên sau đó cúi người dán lên người nàng.
Môi răng giao hòa, là chuyện quen thuộc nhất, Quý Duệ hôn chứa sự bạo ngược, hắn dường như cưỡng bách cạy môi Diệp Ngọc, đầu lưỡi cuồng bạo tàn sát bừa bãi mỗi góc trong khoang miệng nàng, cuốn đầu lưỡi của nàng lên múa cùng nhau, từng sợi chỉ bạc ái muội dây dưa chảy từ khóe miệng xuống, khiến bầu không khí càng thêm lừa tình.
Sắp không thể thở nổi, Diệp Ngọc nhắm mắt lại bị ép thừa nhận, dù có không muốn như nào, khi nụ hôn kết thúc, thân thể nàng xụi lơ xuống, rồi khi thở hồng hộc mở to hai mắt thì một đôi tay lại che lại hai mắt nàng, Quý Duệ không biết lấy dải lụa sa tanh từ chỗ nào, buộc qua đôi mắt nàng, rồi bắt đầu động tác trước đó.
……
Chờ đến khi Diệp Ngọc tỉnh lại lần nữa, thân thể nàng khó chịu như bị rã rời ra. Quý Duệ đã đi từ lâu, nàng nhìn bầu trời tối sầm bên ngoài, thật đúng là làm thành tối.
“Diệu Tình.” Vừa mở miệng, mới phát hiện giọng bản thân hơi khàn khàn.
Diệu Tình chắc là canh giữ ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng nàng lập tức đi vào: “Phu nhân, người tỉnh rồi? Nô tỳ thắp đèn cho người. Nước đã đun xong, có muốn tắm gội trước không ạ?”
“Ừ.” Diệp Ngọc vô lực lên tiếng.
Diệu Tình nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, đợi đến khi Diệp Ngọc ngồi vào thau tắm, thị ở sau chà lưng cho nàng.
Tầm mắt nàng đảo qua dấu vết kịch liệt trên người Diệp Ngọc, lại rời ánh mắt đi.
“Phu nhân.”
“Ừm?” Diệp Ngọc ghé vào thau tắm bên cạnh lười biếng lên tiếng.
“Nữ tử thiếu gia nói kia, người thật sự sắp xếp vào viện của chúng ta ư?”
“Ừ.”
“Nhưng mà thiếu gia muốn cưới nàng làm chính thê thì không thể nào đúng không? Nếu người giúp đỡ thiếu gia, đến lúc đó chỉ sợ sẽ nảy sinh tranh chấp với đại đương gia.”
Diệp Ngọc nghe vậy bật cười: “Quan hệ của ta và hắn cũng chỉ đến thế, thêm một lần tranh chấp nữa thì cũng không thể tồi tệ hơn.”
Nhưng mà đến lúc chịu khổ chẳng phải vẫn là phu nhân? Diệu Tình cắn môi, không nói câu này ra.
Thị biết, phu nhân luôn đối tốt vô điều kiện với thiếu gia.