Hắn xem sắc mặt Diệp Ngọc, chỉ thấy đang vẻ nàng không bất ngờ gì, lại liên tưởng đến lời nói trước đó, lập tức hiểu rõ.
Hắn đi đến trước mặt Diệp Ngọc khom lưng nhìn thẳng nàng: “Nàng đã biết từ lâu rồi, có phải không?”
“Cũng không hẳn là biết, chỉ là suy đoán, bây giờ chính ngươi chứng thực.”
Quý Duệ nắm tay nàng: “Vậy vì sao nàng không nói cho ta? Cảm thấy ta sẽ không tin, hay là cảm thấy, ta sẽ chọn mẫu thân ta, làm nàng ấm ức?”
Diệp Ngọc không trả lời, ánh mắt Quý Duệ mang theo sự si mê, sau khi thở dài một hơi, hôn một cái lên giữa trán nàng.
“Diệp Ngọc, vết tổn thương trên người nàng, ta đều sẽ không bỏ qua, bao gồm cả chính ta.”
Hắn nhìn gương mặt quạnh quẽ của người này, đau lòng và sự nhu tình không biết tên khiến hắn mất khống chế muốn hôn môi nàng, nhưng lại bị Diệp Ngọc tránh đi.
“Không, ta cảm thấy không cần thiết.” Đây là câu trả lời cho vấn đề trước đó của hắn.
Quý Duệ cười khẽ một tiếng: “Ta cảm thấy cần thiết là được.”
Hắn đứng thẳng người lên, xoay người nhìn Đặng Tích Nhi, nhu tình trong mắt tan hết, chỉ còn lại sát ý.
“Người đâu, đưa phu nhân đi về.”
Diệp Ngọc biết chuyện hắn làm tiếp theo chắc không phải chuyện gì tốt, đứng lên đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua người Đặng Tích Nhi, nàng liếc nhìn, vừa lúc đối diện với cặp mắt chứa đầy hận ý kia.
Diệp Ngọc dừng lại, chuyện hạ độc, nàng quả thật không để ý, nhưng không đại diện cho việc kẻ thù ở trước mặt không có ý hối cải, bản thân còn tiếp tục thờ ơ.
“Đại nhân.”
Hiếm khi nàng chủ động mở miệng gọi Quý Duệ, tiếng vừa phát ra, gần như đôi mắt Quý Duệ lập tức sáng lên một chút: “Sao vậy?”
Ngay cả hắn cũng chưa phát hiện giọng điệu dịu dàng này.
“Nếu Tích Nhi cô nương là người của Lâm tướng quân, ngươi cứ thay Lâm tướng quân xử lí như vậy, có phải không tốt lắm không?”
Quý Duệ nháy mắt đã hiểu ý nàng, lộ ra tươi cười lương bạc vài phần: “Phu nhân nói phải, nếu là người của Lâm tướng quân, tất nhiên Lâm tướng quân xử lí sẽ tốt hơn nhiều.”
Dáng vẻ Đặng Tích Nhi vốn không sợ sinh tử lúc này mới có vẻ hoảng loạn, kéo lê thân thể chồng chất vết thương muốn đứng lên, nổi điên rống về phía Diệp Ngọc: “Diệp Ngọc, ngươi không thể làm vậy! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”
Ả không sợ chết, nhưng không muốn Lâm Phong hận mình vì một nữ nhân khác, nghĩ đến Lâm Phong sẽ dùng mọi cách tra tấn mình vì nữ nhân này, ả ước có thể chết ngay bây giờ.
Người bên cạnh đã sớm tay lanh mắt lẹ đè ả lại, không để ả tiếp cận Diệp Ngọc.
Diệp Ngọc cũng không hề nhìn ả, Lâm Phong tự mình đưa người đến, tự mình đón đi, không thể tốt hơn được nữa.
Chuyện nàng phân phó, Quý Duệ ước tự tay làm lấy, nhưng Đặng Tích Nhi rốt cuộc cũng không phải chủ mưu, chỗ lão phu nhân còn cần hắn tự mình đến giải quyết. Quý Duệ đành phải kêu người trói Đặng Tích Nhi lại, mang theo lời đến phủ tướng quân.
Mà hắn, đi đến viện lão phu nhân.
Lão phu nhân từ ngày tức giận ở chỗ Diệp Ngọc, cả ngày buồn bực, lão mama thấy bà ta không vui, ở cạnh an ủi: “Lão phu nhân, nữ nhân kia không đáng để ngài tức giận. Đại nhân chỉ nhất thời áy náy với nữ nhân kia, nhưng ngài chính là mẹ ruột của đại nhân.”
Lão phu nhân cũng không thể thông suốt vì mấy lời này, bà ta biết lực ảnh hưởng của hồ ly tinh kia với con trai mình, không nhịn được mắt lộ ra ánh tàn nhẫn, ngữ điệu oán hận: “Vốn định để ả chết bệnh trong lặng yên không tiếng động, ai biết lại phát hiện sớm như vậy, còn không bằng một chén thuốc độc đưa ả về trời.”
“Nhưng mà, nữ nhân kia….” Mama già đang muốn phụ họa bà ta, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, khiến bọn họ giật nảy mình, đợi đến khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, mấy bà chột dạ đến mức không nói lên lời.
Lão phu nhân nửa ngày mới tìm được giọng mình: “A Duệ…. Sao hôm nay lại đến thăm ta thế?”
Quý Duệ không nhìn bà ta, ngược lại đi đến chỗ mama vừa mới phụ họa lão phu nhân.
Mama bị khí thế của hắn trấn trụ, chân mềm nhũn lập tức quỳ xuống đất: “Đại nhân.”
Quý Duệ không nói gì, không lưu tình đá một cái vào giữa trán mụ, thân thể mama văng ra thật xa, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi, cũng không dám kêu đau, giãy giụa bò dậy lập tức quỳ trên mặt đất xin tha: “Lão nô biết sai rồi, đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”
“Nữ nhân kia?” Quý Duệ cười lạnh, “Ngươi xưng hô như vậy với phu nhân của ta?” Hiển nhiên lúc ở ngoài đã nghe được hai bà nói chuyện.
“Lão nô……”
“Xem ra ngươi cũng là đồng lõa.” Quý Duệ không có hứng thú nghe mụ xin tha, ra hiệu một cái lập tức có người hầu kéo mụ đi.
Mama chỉ có thể chuyển hướng sang lão phu nhân, thê lương cầu cứu mạng: “Lão phu nhân, cứu lão nô!”
Lão phu nhân sợ đến mức không đứng lên được mà lết sau vì cái biến cố này, nào dám nói chuyện giúp mụ.
Chờ đến khi trong phòng yên ắng lại, Quý Duệ cũng không vội mở miệng, tay hắn vuốt ve cái nhẫn ban chỉ ở ngón cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Lão phu nhân cũng chậm rãi hoàn hồn, bà ta biết chắc chắn Quý Duệ đã biết gì đó nhưng dù sao mình cũng là mẹ ruột hắn, hắn…. Lão phu nhân định thuyết phục bản thân, nhưng lại phát hiện không có một chút tự tin nào.
“Vì sao?”
Quý Duệ rốt cuộc nói với bà ta câu đầu tiên, chỉ một câu như vậy, lại khiến bà ta dấy lên oán hận, khiến mặt bà ta trở nên ác độc: “Vì sao ư? A Duệ, con không biết con đã vì con ả kia mà trở thành cái dạng gì đâu! Ả là một đứa con gái của tội thần, làm gì có tư cách trở thành chính thê của con. Cái hậu viện này nhiều nữ nhân như vậy, con thậm chí không hề cho các nàng sinh một đứa con nào, con chính là bị con ả kia bỏ ma quỷ ám!”
“Bị ma quỷ ám?” Quý Duệ lặp lại lời bà ta nói, trên gương mặt lạnh lùng hiện lên nét thống khổ, hắn khép hờ hai mắt, “Bà nói đúng một nửa, ta đúng là bị quỷ mê hồn, nhưng không phải nàng, mà là do chính ta.” Nếu sớm nhìn rõ trái tim mình, bọn họ sao đến nông nỗi này.
Khi hắn nói đến phía sau, càng giống như tự lẩm bẩm nói cho bản thân nghe.
“A Duệ!” Lão phu nhân còn định nói gì đó, Quý Duệ lại mệt mỏi phất tay, người hầu bưng lên một chén thuốc.
“Người là mẫu thân ta, ta cũng khiến người vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, nhưng hãm hại đương gia chủ mẫu, không thể bỏ qua như vậy được.”
Lão phu nhân nhìn thuốc trong tay người hầu, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Quý Duệ, tay run run chỉ vào hắn: “Không….. Thằng bất hiếu! Ngươi đối xử với ta như vậy à?”
“Người cứ yên tâm,” Quý Duệ tự mình khuấy thuốc, “Cái này cũng không phải kịch độc gì, chỉ là người cho nàng dùng cái gì, thì tự mình thử đi, có thể nhịn được bao lâu, thì cũng phải xem bản thân rồi.”
Hắn bưng chén đi qua, bị lão phu nhân hất đổ: “Ngươi đây là giết mẹ, sẽ bị trời phạt!”
“Cả đời này của ta, thứ không thiếu nhất chính là trời phạt.” Quý Duệ chẳng hề để ý, phủi đi chút thuốc dính vào người, “Thuốc rất nhiều, ngài cứ uống từ từ.”
Hắn xoay người đi ra ngoài không hề lưu luyến, mặc kệ lão phu nhân lớn tiếng chửi mắng ở phía sau, đến cửa mới phân phó người hầu: “Đưa lão phu nhân đến Phật đường, mỗi ngày đều phải nhìn bà uống thuốc xong.”
“Vâng,” bọn người hầu cũng kinh hồn táng đảm vì sự ác độc này, không dám hai lời.
Quý Duệ lập tức đi Hinh viên, nhưng lại không dám vào, đây đã là thái độ bình thường gần đây của hắn, ở gần quá, Diệp Ngọc sẽ không chịu nổi, cách xa quá, bản thân lại không chịu nổi, nên chỉ có thể ngày ngày đứng ở cửa như vậy.
Dù hắn có xử trí lão phu nhân, thương tổn đều đã tạo thành, lại còn là mẹ mình, hắn ở trong lòng Diệp Ngọc vốn đã không ổn, bây giờ chắc chắn càng dậu đổ bìm leo.
Hắn đứng nửa ngày, cuối cùng cũng không đi vào mà rời đi.
Tin tức lão phu nhân bị Quý Duệ xử trí gần như lập tức truyền khắp trong tưởng phủ, Diệu Tình nghe được từ những người khác, tức khắc trở về báo cho Diệp Ngọc.
“Giết mẹ chính là tội lớn, đại nhân hắn….” Tâm tình Diệu Tình đúng là ngổn ngang trăm mối, trước kia lão phu nhân gây khó dễ cho phu nhân ở mọi nơi, đại nhân chưa bao giờ chống lưng cho phu nhân, không ngờ bây giờ lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, nếu trước kia đại nhân có thể dùng chút tâm tư, phu nhân đâu đến nông nỗi này. Bây giờ, làm cái này có ích gì cơ chứ?
Quả nhiên, đừng nói đến cảm kích, trên mặt Diệp Ngọc còn chẳng có một một nét phập phồng.
“Mẹ là mẹ hắn, người giết mẹ cũng là hắn, những người ngoài như chúng ta để ý nhiều vậy làm gì?”
Diệu Tình thấy vậy cũng không nói. Thị biết Quý Duệ muốn Diệp Ngọc quay đầu, nhưng mà bây giờ chỉ sợ đã không thể có khả năng. Cho dù là mình, cũng đã từng ảo tưởng phu nhân có được sự sủng ái của Quý Duệ một lần nữa, bây giờ chỉ muốn nàng thoát khỏi.
Buổi tối Diệu Tình gác đêm cho Diệp Ngọc, Quý Duệ lại đột nhiên xuất hiện trong viện, Diệu Tình hơi hoảng loạn, sau khi lần trước đại nhân nháo với phu nhân, Quý Duệ không hề tới vào buổi tối nữa.
“Đại nhân.”
Trên người Quý Duệ có mùi rượu, nhìn qua chắc đã uống khá nhiều.
Bây giờ giọng điệu của hắn với Diệu Tình cũng tốt hơn nhiều: “Phu nhân nhà ngươi đã ngủ rồi à?”
“Đúng vậy!” Diệp Ngọc vội vàng trả lời không ngừng, “Phu nhân uống thuốc, vất vả lắm mới ngủ được.”
Thị cố ý cường điệu mấy chữ “vất vả lắm”, sợ Quý Duệ xông vào, quá khứ thảm thiết còn ở trước mắt.
Quý Duệ trầm mặc một lát, khi mở miệng thì trong giọng nói cứng đờ còn có sự khẩn cầu: “Ta cũng chỉ nhìn nàng thôi, nhìn một cái là được.”
“Nếu không ngày mai đại nhân lại đến đi, ngài đánh thức phu nhân, sợ người lại khó đi vào giấc ngủ được.”
“Ta sẽ không đánh thức nàng.” Quý Duệ vừa nói, vừa đi vào bên trong, như vậy đã thể hiện rõ thái độ, không phải đang đợi thị đồng ý.
Có lẽ trong thuốc Đoạn Vân Tri kê có thành phần an thần, Diệp Ngọc ngủ rất sâu.
Sau khi Quý Duệ ở cạnh nhìn một lúc lâu, bàn tay vươn ra định sờ khuôn mặt nàng, có lẽ ngửi thấy mùi rượu trên người mình nên lui về sau một chút.
Người hạ độc đã bắt được, người làm chủ hắn cũng đã phạt. Hắn còn thẩm vấn người bán thuốc, loại độc này cũng không có thuốc giải. Đến cuối cùng, hắn vẫn không thể nghĩ ra cách cứu Diệp Ngọc.
Cảm giác tuyệt vọng quen thuộc ập đến, tín niệm chống đỡ hắn mấy ngày nay đã sập, người duy nhất có thể đưa đến cảm giác chân thật cho hắn, chỉ có người này.
Quý Duệ lưu luyến nhìn chằm chằm gương mặt nàng, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, mãi đến khi Diệu Tình ở cạnh nhỏ giọng thúc giục, hắn mới xoay người đi ra ngoài.
Diệu Tình nhìn hắn cuối cùng cũng đi, mới thở phào nhẹ nhõm, nào biết Quý Duệ đi đến giường ở phòng ngoài, rồi cứ vậy ngủ mất.
Diệu Tình cũng ngây ngẩn cả người, sốt ruột đè giọng gọi hắn: “Đại nhân, ngài ngủ sai chỗ.”
Nhưng không biết Quý Duệ say thật hay say giả, dù thị gọi như nào cũng không có động tĩnh. Diệu Tình nhìn về phía phòng của Diệp Ngọc, cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể cầm chăn đắp lên cho Quý Duệ rồi rời đi.
Thôi, chính hắn đánh vỡ ước định, để ngày mai hắn tự mình giải thích đi.