Quả thật nàng có thiện cảm đối với Tần Mặc, nhưng đó không phải tình yêu nam nữ, chỉ là vì chuyện đời trước cho nên lòng mới mang niềm cảm kích và áy náy.
Đời này nàng cũng không nghĩ nhiều về chuyện nam nữ, cùng Quý Duệ làm một đôi phu thê hai mươi năm khiến nàng luôn có bóng ma không thể tiêu tan đối với việc thành thân.
Nhưng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ sống trong bóng ma như vậy, tiếp tục lãng phí một đời với Quý Duệ sao?
Diệp Ngọc không nghi ngờ nếu Quý Duệ thật sự làm được, nhưng nàng không muốn, có điều cha chắc cũng sẽ không cho phép bản thân cả đời không gả đi.
Nàng suy nghĩ rất lâu, Diệu Tình ở bên cạnh trông thấy cũng lo lắng.
“Tiểu thư, có phải người gặp chuyện phiền lòng gì hay không?”
“Không có.” Những việc này, Diệp Ngọc đương nhiên sẽ không nói với nàng ấy.
Diệu Tình ngẫm nghĩ, sau đó lại đề nghị: “Hôm nay là thất tịch, bên ngoài náo nhiệt lắm, chúng ta đi xem được không?”
Thất tịch? Diệp Ngọc đã quên mất ngày tháng rồi, nhìn thấy bộ dạng mong chờ của Diệu Tình thì bật cười: “Em cứ việc đi chơi, hôm nay ta chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”
Diệu Tình hơi thất vọng, nhưng cũng không ngăn nổi lòng ham chơi, vậy là một mình đi tới chợ vào buổi tối.
Lúc này khách đến tửu lầu ở kinh thành rất đông, vô cùng nhộn nhịp.
Tần Mặc cũng ở trong đó, những người ngồi bàn này phần lớn đều là đồng môn, bọn họ hoặc là được nêu tên bảng vàng, hoặc là xếp dưới Tôn Sơn*, kể từ nay về sau có lẽ cuộc đời sẽ hoàn toàn khác biệt, cho nên giờ đây đến tụ họp lần cuối.
*thi rớt.
Tần Mặc là người có thành tích tốt nhất trong số bọn họ, đương nhiên trở thành trung tâm tâng bốc của mọi người, chỉ là chàng luôn trầm mặc kiệm lời, trái ngược hẳn với khung cảnh náo nhiệt chung quanh.
Nếu là người quen của chàng sẽ phát hiện ra tuy thoạt nhìn chàng chẳng khác gì thường ngày, nhưng mấy ngón tay nhỏ không ngừng gõ xuống lại để lộ ra tinh thần có mấy phần không yên.
Người mà lúc này chàng muốn thấy, là một người khác.
Bọn họ đang trò chuyện sôi nổi, bỗng dưới lầu truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào, có người tò mò thò đầu ra ngoài lan can ngoại xem rốt cuộc có chuyện, ngay sau đó lập tức hưng phấn kêu lên: “Kia không phải là trạng nguyên của chúng ta sao?”
Chỗ ngồi của Tần Mặc đối diện với thang gác, chàng ngoảnh đầu sang, liếc mắt một cái đã trông thấy Quý Duệ đang bị đám người vây quanh.
Không giống với đám học trò nghèo khó bọn chàng, nhóm người này thân mặc hoa phục, vừa nhìn đã biết đều là những công tử sống trong nhung lụa, Quý Duệ ở trong đó càng chắc chắn là người đứng đầu.
Vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Tần Mặc cảm thấy người này dường như có địch ý rất sâu đối với mình, hoặc nói đúng ra, là sát ý.
Quý Duệ rất nhanh đã rời mắt, đám người biến mất ở lầu ba.
Bên này mọi người cũng lấy lại tinh thần, sôi nổi bàn luận: “Đó chính là Quý công tử phải không? Đúng là khí độ phi phàm.”
“Nghe nói là đã đoạn tuyệt quan hệ với Quý gia, vậy mà chớp mắt đã thi đậu trạng nguyên.”
“Cho dù có đoạn tuyệt quan hệ, các thế gia công tử vẫn tôn sùng hắn.”
“Người ưu tú thì dù có thế nào cũng vẫn ưu tú thôi.”
Mọi người lại bắt đầu cuộc đàm tiếu náo nhiệt, trước sau gì bọn họ và loại người thế này cũng vẫn khác nhau một trời một vực.
Trong lòng Tần Mặc xẹt qua một tia khó chịu, chàng nghĩ có lẽ là bởi vì địch ý không hề che giấu trong mắt Quý Duệ kia, tuy rằng chàng không biết bản thân đắc tội hắn cái gì.
Uống được ba lượt, chàng tìm cái cớ rời đi.
Ra khỏi tửu lầu, Tần Mặc cũng không lập tức hồi phủ, chợ đêm vào lễ thất tịch vô cùng nhộn nhịp, chàng không phải người yêu náo nhiệt, lại ở ngay trên phố lớn thế này, chỉ là bởi chàng biết, Diệp Ngọc thích đông vui.
Cũng không đúng, nếu là Diệp Ngọc gần đây thì có lẽ hơi khó nói.
Nhưng dường như vận mệnh đã sớm an bài, chàng trông thấy hình bóng quen thuộc dưới tán cây bên bờ sông.
Diệp Ngọc ngồi xổm dưới bóng râm, ngắm nhìn hoa đăng trôi trên dòng nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rất lâu trước kia, Tần Mặc đã gặp được Diệp Ngọc, khi ấy chàng chỉ nhớ kỹ khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, vô ưu vô lự của nàng, nhưng nàng của bây giờ lại khiến lòng hắn dâng lên từng đợt xót xa.
Chàng đứng ở bên cạnh một lúc mới đi tới: “Diệp tiểu thư.”
Diệp Ngọc nghe thấy giọng nói nên quay đầu lại, lúc trông thấy Tần Mặc, trên mặt nàng hơi mất tự nhiên, người mà bản thân từ chối lại xuất hiện trước mặt, thật khiến người ta có xấu hổ.
“Nếu như Diệp tiểu thư đã tới, vậy có muốn thả đèn cùng ta không?”
Cũng may Tần Mặc cũng không đề cập gì đến chuyện đó, chỉ tự nhiên mà nói vài lời.
“Được.” Lần này Diệp Ngọc không hề do dự, lập tức đồng ý.
Tần Mặc nói không nhiều lắm, nhưng cũng giống như Diệp Thần từng nói, góc độ nhìn nhận vấn đề của chàng luôn có chút kỳ lạ, nhưng không hiểu sao lại có thể nói chuyện cùng Diệp Ngọc.
Cho tới khi sắp phải về phủ, Tần Mặc bỗng ngừng lại: “Diệp tiểu thư, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng có thể chờ ta một lát hay không?”
Diệp Ngọc gật đầu: “Được.” Nàng nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Tần Mặc, suy nghĩ hơi phức tạp.
Đời trước, nàng oanh oanh liệt liệt gả cho tình yêu, đổi lại một kết cục thê thảm. Kiếp này nếu phải gà chồng, nàng muốn lựa chọn một phu quân có thể tin tưởng được.
Trước mắt, Tần Mặc quả thực là chọn lựa tốt nhất, nhưng cứ nghĩ tới màn tỏ tình của chàng, Diệp Ngọc lại có một chút bất an, nàng còn có thể đáp lại tình cảm này sao sao?
Nàng đang suy nghĩ, không hề đề phòng một bàn tay bất ngờ thò ra từ con ngõ nhỏ bên cạnh kéo nàng đi, Diệp Ngọc vừa định kinh hô đã bị người ta bịt kín miệng.
Cho đến khi nhìn thấy người, nàng lại vô cùng bình tĩnh, điều đáng cười chính là, tuy nàng chán ghét Quý Duệ nhưng cũng biết Quý Duệ sẽ không bao giờ thật sự làm hại mình.
Quý Duệ thấy nàng an tĩnh lại mới buông lỏng tay nàng: “Diệp Ngọc, ta rời khỏi Quý gia rồi.”
“Có liên quan gì đến ta?”
“Tỷ tỷ của ta là tam hoàng tử phi, phe cánh của Quý gia không thay đổi, nhưng ta sẽ thay đổi. Diệp Ngọc, nàng không tới tìm ta, vậy để ta đi theo nàng.” Trái tim Quý Duệ bởi vì vừa rồi bám theo hai người mà điên cuồng đố kị, giờ phút này đã được trấn an, “Đời này của ta, nhất định sẽ bảo vệ nàng, bảo vệ Diệp gia thật tốt, nàng tin ta một lần nữa được không?”
“Quý Duệ,” Diệp Ngọc hít sâu một hơi, cố gắng khiến cho giọng điệu của mình trở nên bình thản, “Ngươi nhầm trọng điểm rồi ư? Đây không phải là vấn đề ta tin hay không tin ngươi, mà là ta không thích ngươi.”
Cho dù bản thân đã sớm biết sự thật, nhưng Diệp Ngọc nói rõ ràng như vậy lại như một con dao đang đào khoét trái tim hắn, khiến sắc mặt hắn trắng bệch.
“Nàng thích hắn? Nàng muốn tiếp nhận hắn sao?” Quý Duệ cười lạnh, hắn quá hiểu Diệp Ngọc, cho nên cũng nhìn ra người này đang buông lỏng, “Hắn có cái gì tốt? Có chỗ nào hơn ta? Ví dụ như hiện tại, vứt nàng một mình ở nơi này, hắn có thể bảo vệ nàng sao?”
“Sao ta lại cần người bảo vệ? Ngoại trừ ngươi, còn ai vào đây làm hại ta được nữa?”
Quý Duệ nghe thấy câu hỏi của nàng, lý trí bắt đầu quay trở về, thất thố buông lỏng cánh tay đang giam giữ nàng, hắn mỗi lần muốn đối xử tốt với người này lại bị giày vò đến mất đi lý trí.
“Diệp Ngọc,” hắn kéo giãn khoảng cách, lại khôi phục bộ dạng yếu đuối, “Cho dù ta phạm phải tội gì, kết tội thì cũng phải có thời hạn chứ? Rốt cuộc ta phải làm thế nào? Nàng mới có thể nguôi giận?”
Thấy Diệp Ngọc không nói lời nào, giọng điệu của hắn lại tàn nhẫn hơn: “Ta sẽ không làm hại nàng, cho dù có phải giết chết chính mình cũng không làm hại đến nàng, nàng có thể không thích ta, nhưng nếu nàng dám thích Tần Mặc, muốn ở bên hắn, ta sẽ không buông tha cho hắn.”
“Ta thích Tần Mặc đấy, thì đã làm sao?” Diệp Ngọc không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, thanh âm của nàng mềm nhẹ nhưng ngữ khí lại kiên định vô cùng, “Ngươi không buông tha cho chàng? Được! Nếu ngươi làm hại chàng một chút, ta sẽ tự làm hại mình một chút, nếu ngươi khiến chàng nghèo khổ, ta sẽ cùng chàng đi xin cơm, tốt nhất là ngươi hãy giết chàng đi, như vậy ta có thể cùng chàng tuẫn tình, cũng không cần phải nhìn thấy ngươi…”
“Đừng nói nữa!” Quý Duệ lập tức ngắt lời nàng, kể từ khi hắn bị đánh cho thân tàn ma dại, trong cuộc giằng co này, hắn đã không còn một tia hy vọng thắng lợi nào nữa, giống như Diệp Ngọc nói, hắn kỳ thật chẳng còn cách nào, chỉ có thể đứng ở đây giả bộ cứng rắn.
“Diệp Ngọc, đừng nói nữa.”
Tim như vừa bị đục mất một lỗ, Quý Duệ giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt người con gái trước mắt, bỗng lại bị một bàn tay ngăn lại.
Hắn cả kinh trong lòng, người đến là Tần Mặc, nhưng bản thân lại không hề phát giác ra điều gì.
“Quý công tử, xin tự trọng.” Giọng điệu Tần Mặc lạnh băng, động tác trên tay cũng hơi dùng sức
Nỗi đau như kim châm muối xát truyền đến, Quý Quệ bỗng phát hiện bản thân mình bị áp chế gắt gao, suốt hai đời hắn cũng không biết, Tần Mặc này hóa ra thâm tàng bất lộ. Hắn thầm hận thân thể mình vẫn là thân thể của hai mươi năm trước, nếu không thì cũng đâu đến nỗi không có sức đánh trả Tần Mặc.
Tần Mặc vung tay đẩy hắn ra xa, muốn đi tới đỡ Diệp Ngọc, nhưng cánh tay mới đưa được một nửa lại cẩn thận rụt về.
“Diệp tiểu thư, nàng không sao chứ?”
Diệp Ngọc lắc lắc đầu.
“Chúng ta về thôi.”
Tần Mặc nghiêng người chờ nàng qua mới đi đằng sau bảo vệ nàng ra ngoài.
Hai chữ “Chúng ta” kia khiến nỗi tức giận trong lòng Quý Duệ lên tới đỉnh điểm, nhìn bóng dáng hai người rời đi, hắn không khống chế được sát ý trong lòng.
Cho dù Diệp Ngọc nói như vậy, hắn vẫn muốn giết người này.
Dọc theo đường trở về, Diệp Ngọc đều không nói chuyện, nàng không biết nên giải thích thế nào, có điều Tần Mặc cũng không có ý muốn hỏi.
Mãi đến khi về tới phủ, Diệp Ngọc từ biệt hắn, chàng mới gọi nàng lại.
“Diệp tiểu thư, lời nàng vừa nói, đều là thật phải không?
Diệp Ngọc hơi sửng sốt: “Nói cái gì cơ?”
Tần Mặc mở miệng rồi lại thôi, thường ngày hắn kỳ thật là người thẳng thắn nhất, nhưng lúc này, hai bên tai vẫn đỏ ứng.
“Nói…muốn cùng ta….tuẫn tình.”
Mặt Diệp Ngọc lập tức đỏ rực, nàng nói những lời đó, thật ra là sợ Quý Duệ làm hại đến Tần Mặc, hoàn toàn không ngờ tới sẽ bị chính chủ nghe được, giờ phút này xấu hổ đến không biết phải làm thế nào cho phải.
“Cái đó….”
Tần Mặc biết nàng xấu hổ, trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó tiến lên hai bước: “Diệp tiểu thư không phải khó xử, ta quả thực cũng không tham lam, nàng đừng cảm thấy tình cảm của ta là gánh nặng, được nàng tình nguyện tiếp nhận là ta đã rất mãn nguyện rồi, còn tình cảm có đáp lại hay không, không cần miễn cưỡng.”
Diệp Ngọc cắn môi, người này, quả nhiên nhìn thấu được nội tâm của nàng.
Tần Mặc xòe tay ra, trên bàn tay có một chiếc túi thơm, Diệp Ngọc vừa rồi khi đi dạo phố chỉ liếc nhìn vài cái, không ngờ lại bị phát hiện.
Diệp Ngọc ngập ngừng tiến lại gần, bỗng nhiên nghe thấy Tần Mặc nói.
“Nếu như biết được quay về một lúc đã khiến nàng gặp nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ nàng lại, lần sau nếu gặp chuyện như vậy thì gọi ta, chỉ cần nàng gọi tên ta, ta sẽ lập tức xuất hiện.”