Phó Duật bật dậy từ ghế sofa, anh nhìn chiếc bàn làm việc trống không, chỗ ngồi đã sớm không còn hơi người trước mắt mà tức đến mức phát điên cả lên.
Mười lần đại giá quang lâm, sang Quách thị với mục đích muốn bầu bạn cho Quách Thừa Tuyên vui vẻ, không bị công việc đè nặng, buồn phiền nhiều quá thế nhưng lại đến mười một lần bị hắn bỏ lại nằm bơ vơ ở trong văn phòng một mình như thế này rồi. Để nói không tức giận thì Phó Duật cũng không dám khẳng định.
Quách Thừa Tuyên luôn luôn là người như thế, cho nên ở bên cạnh hắn thực sự chỉ có Phó Duật là làm bạn. Người ta nghĩ hắn cao ngạo không muốn giao du với ai thế nhưng đâu ai biết hắn mới chính là người luôn luôn đẩy người khác ra xa hắn.
Nhìn chiếc bình trà từ sớm đến giờ đã trải qua bốn năm lần châm mới, cả đống vỏ bánh kẹo bày la liệt trên bàn, rơi vãi xuống cả sàn nhà và ghế sofa mà ngao ngán, Phó Duật uống trà ăn bánh đến no căng cả bụng, thư ký của Quách Thừa Tuyên cũng không rảnh rỗi ngồi yên, thi thoảng lại phải pha trà rót nước, bày thêm bánh kẹo. Nhìn xem, chẳng một ai rảnh rỗi, Quách Thừa Tuyên lại giống như chẳng muốn quay về, Phó Duật nghĩ mình cũng không nên ở đây lâu thêm nữa.
Thế là cuối cùng Phó Duật cũng chịu rời đi, thư ký của Quách Thừa Tuyên trông thấy liền cúi đầu chào, âm thầm nén tiếng thở dài thườn thượt lại sau khi anh ta bước vào thang máy. Ngày nào Phó Duật còn ở đây, trà bánh điểm tâm dành riêng cho tổng giám đốc sớm muộn cũng sẽ bị anh ta tẩu tán sạch sẽ mất.
“Không biết Quách tổng ngày hôm nay lại rảnh rỗi có thời gian đến thăm tôi là có chuyện gì đây?”
Uống nước trà ở văn phòng viện trưởng bệnh viện dường như chưa đủ no, Quách Thừa Tuyên lại tiếp tục đến tìm Thủ trưởng thành phố để tiếp tục uống nước trà. Sau một chuyến đi không thu hoạch được những gì mình mong muốn, hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện sẽ từ bỏ. Bởi lẽ những gì mà hắn muốn, bằng mọi giá phải có được.
“Ngài Thủ trưởng quá lời rồi, chỉ là tôi nghe nói tháng trước ngài vừa làm phẫu thuật ở bệnh viện của tôi. Thú thật thì thời gian vừa rồi tôi khá bận chắc ngài cũng biết rồi đó, thế nên bây giờ mới có thời gian hỏi han đến được. Quách Thừa Tuyên tôi kì thực cũng tắc trách quá.” - Hắn cười giả lả, nhấp một ngụm nước trà đặc.
Ngài Thủ trưởng nghe xong cười lớn, đối với Quách Thừa Tuyên, kì thực ông vẫn luôn rất thưởng thức. Nếu không phải vì Quách Thừa Tuyên đã có hôn ước, nếu không ông cũng đã suy nghĩ đến chuyện gả đứa con gái độc nhất của ông cho hắn.
Một bậc anh quân, nhân tài ngàn năm có một của thành phố này, gia tộc hiển hách, thông minh sáng dạ, vẻ ngoài lại không chê vào đâu được, ít nhiều cũng khiến cho những người khác muốn gả con gái cho.
“Được Quách tổng đây lưu tâm đến hỏi han quan tâm sức khoẻ thật khiến cho Lý Uy tôi cảm thấy thật vinh dự. Sức khỏe của tôi sau ca phẫu thuật đã tốt hơn rất nhiều, tất cả chính là nhờ sự chăm sóc tận tình và chu đáo của đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện đây. Nhân đây cũng cảm ơn Quách tổng.”
Quách Thừa Tuyên gật gù, hắn tỏ vẻ quan tâm thưởng thức thế nhưng điều hắn muốn không phải đơn giản chỉ là hỏi han như thế này.
“Không biết vị bác sĩ nào đã là người phẫu thuật chính cho ngài Thủ trưởng đây vậy? Không có gì đâu, chỉ là người chu đáo chăm sóc cho ngài Thủ trưởng cũng nên được hậu đãi chu đáo một chút.” - Quách Thừa Tuyên nâng khoé môi, thưởng thức mùi vị đắng ngọt của nước trà đặc, đôi mắt thâm thuý loé sáng một tia giảo hoạt nhanh chóng rồi ẩn mất.
Ngài Thủ trưởng đối với câu hỏi này chỉ cười đầy ẩn ý, dường như ông cũng nhìn được ý tứ trong những câu chữ của Quách Thừa Tuyên, cũng như lý do hắn cất công đến tận đây vào một buổi sáng đầu tuần mà đáng lẽ hắn phải bận rộn với công việc chất chồng như núi ở tập đoàn.
“Chuyện này… Quách tổng muốn biết thì tìm hỏi viện trưởng không phải dễ dàng hơn sao?” - Ngài Thủ trưởng tinh ý hỏi lại, đối với chuyện Thánh thủ đích thân phẫu thuật cho ông, ông nghĩ viện trưởng giấu diếm không cho Quách Thừa Tuyên biết hẳn là phải có lý do.
Quách Thừa Tuyên dường như đã dự liệu trước cho câu hỏi ngược lại này, hắn đặt ly trà xuống bàn, thong dong nhìn ngài Thủ trưởng: “Chắc chắn ngài Thủ trưởng cũng đã từng nghe qua về nguyện tắc của bệnh viện, không riêng gì tại bệnh viện của tôi mà hầu như nơi nào cũng vậy, đó chính là những gì liên quan đến bệnh nhân, từ hồ sơ bệnh án cùng với tất tần tật những thứ liên quan đều là bí mật. Viện trưởng của chúng tôi là một người công chính liêm minh, ông ấy đến cả tôi cũng nhất quyết không muốn hé răng nửa lời. Điều này thật sự khiến tôi đau đầu quá đi mất.”
“Viện trưởng thật sự là một người lãnh đạo tốt, quản lý một bệnh viện lớn như thế nhưng tất cả mọi chuyện đều đâu ra đấy, thật khiến cho người khác cảm thấy hài lòng. Về việc bác sĩ nào là người đã phẫu thuật chính cho tôi thì kì thực tôi cũng không nhớ lắm đâu, cậu biết đấy, phẫu thuật được tiến hành khi đã gây mê, tôi làm sao biết được.”
“Vậy người ký tên vào biên bản phẫu thuật là ai? Điều này tôi nghĩ là trong hồ sơ của ngài Thủ trưởng vẫn lưu lại. Ngài không phiền nếu như cho tôi biết chứ?” - Quách Thừa Tuyên vẫn muốn chiến đấu đến cùng, dường như cánh cửa dẫn đến kho báu của hắn đã thấy được chiếc chìa khoá rồi.
“Tại sao chỉ có việc hậu đãi cho vị bác sĩ đấy thôi lại khiến cho Quách tổng nhọc công như thế nhỉ? Haha, đừng trách tôi thắc mắc bởi vì khi cuộc phẫu thuật đã được tiến hành xong và thành công tốt đẹp, chính tôi cũng đã dành một khoản không nhỏ để cảm tạ vị bác sĩ đấy rồi.”
Quách Thừa Tuyên không ngờ được câu trả lời của ngài Thủ trưởng sẽ là như thế này. Giống như viện trưởng, hắn chắc chắn rằng ngài Thủ trưởng cũng đang giấu diếm điều gì đấy. Và nếu thông tin mà Phó Duật báo cho hắn là đúng thì chắc chắn hai người họ đang che giấu về Thánh thủ.
“Ngài Thủ trưởng đừng bận tâm quá, chỉ là tôi muốn tìm hiểu xem mà thôi. Ở bệnh viện có được một vị bác sĩ tốt như thế, tôi nghĩ bản thân mình cũng nên xem xét đến để tiến hành khen thưởng, đề bạt lên những vị trí cao hơn nếu cần thiết.” - Quách Thừa Tuyên vẫn giữ thái độ cực kì hoà hoãn, hắn phải thật bình thường bởi vì dường như ngài Thủ trưởng đã nhìn được ý đồ ẩn giấu của hắn rồi.
“Hồ sơ bệnh án kì thực tôi không giữ, nếu như tôi tìm được, khi đấy tôi sẽ liên hệ với Quách tổng nhé. Thật là một vị lãnh đạo tốt, nhân viên bệnh viện của cậu đúng là có phúc mà.”
Giống như một cách đuổi khéo, Quách Thừa Tuyên cũng thừa sức hiểu được những lời ẩn ý từ trong lời nói của ngài Thủ trưởng rồi. Không lấy được tin từ viện trưởng, bây giờ đến cả Thủ trưởng dường như cũng chẳng có chút hy vọng gì.
Manh mối đến bước này đột nhiên đứt đoạn, giống như là Quách Thừa Tuyên đang dày công kiếm tìm một kho báu nhưng đến khi tìm thấy kho báu đấy rồi lại không cách nào có được chìa khoá để mở nó ra. Những tưởng nhiều lúc hắn dường như đã thấy được chiếc chìa khoá ấy, nhưng giống như trong mơ, hắn vẫn không tài nào bắt được nó.
Một ngày trời bỏ công đi đi lại lại từ nơi này đến nơi khác, uống nước trà đến mức no cả bụng, Quách Thừa Tuyên vẫn ngậm ngùi chấp nhận ra về tay trắng, không thu hoạch được bất cứ điều gì, tâm tình hắn cũng tệ đi trông thấy. Nhưng hắn vẫn sẽ không từ bỏ, bằng mọi cách, hắn phải tìm được, nhất định là sẽ tìm được.
Nhìn chiếc xe hơi xa hoa từ từ rời khỏi khuôn viên rộng rãi, ngài Thủ trưởng gỡ gọng kính mắt xuống, bấm điện thoại gọi đi: “An tâm được rồi, cậu ấy không moi được tin tức gì từ tôi đâu. Ông cứ yên tâm đi viện trưởng.”