Cô ta không đủ thông minh và tỉnh táo để nghĩ nhiều đến được lý do Quách Thừa Tuyên chỉ cảnh cáo cô ta đâu, cái duy nhất mà cô ta nghĩ được chỉ là Diệp Liên Tuyết thực sự đã chiếm ưu thế tại Quách gia rồi.
Nhắc đến chuyện này, không thể nào không nhắc đến Phó Duật được. Bạch Ly thực sự không thể nào hiểu nổi vì cái lý do gì khiến cho anh ta chưa bao giờ giao du với người ngoài lại đồng ý làm cộng sự, giúp đỡ Diệp Liên Tuyết tìm ra chân tướng sự việc, biến nguy thành an.
Mặc dù chuyện làm ăn này nọ của Bạch gia không mấy liên quan gì đến Bạch Ly bởi vì cô ta theo y học nhưng không phải là cô ta không biết cái gì hết. Bạch Tự Phong - anh trai của cô ta đã không ít lần muốn tạo quan hệ tốt với Phó Duật, cũng muốn giống như Quách gia, hưởng được một chút quyền lực của gia tộc quyền thế nhưng Phó Duật đến một chút cũng chẳng thèm nể mặt.
Bạch Ly không cam tâm, vì cái quái gì mà tại sao biết bao nhiêu đàn ông tốt lại cứ phải vây quanh cô? Tại sao kế hoạch nào của cô ta lập ra cũng đều đổ sông đổ bể.
Nhớ lại biểu tình của cái hôm cô ta gặp Quách Thừa Tuyên, hắn chẳng mảy may quan tâm gì đến cô ta, biểu cảm lại cực kì lạnh lùng chưa từng thấy. Hắn đã nói với cô ta từ nay về sau phải sống thu liễm mình lại, không được gây chuyện với Diệp Liên Tuyết bằng không thì Bạch gia cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng.
Người đàn ông này uổng công một đời tinh anh, thông minh sáng dạ, thế quái nào vẫn phải để cho bạn thân của mình cùng với hôn thê mình qua mặt. Bạch Ly không lên tiếng chọc tức hắn, nhưng cô ta chỉ cười nhạt trrong lòng.
Ai nói Quách Thừa Tuyên không đặt cuộc hôn nhân này vào mắt? Hắn đang rất quan tâm đến nó là đằng khác đấy!
Bạch Ly tức giận nhưng cô ta làm gì có chuyện sẽ dừng lại ở đây. Quách Thừa Tuyên càng đứng ra bảo vệ Diệp Liên Tuyết thì cô ta càng cảm thấy mình phải bài trừ đi người con gái đấy. Quách Thừa Tuyên đã từng đối xử rất dịu dàng với cô ta, hắn phải là của cô ta, ngàn vạn lần Diệp Liên Tuyết cũng không thể nào thắng được.
“Em sao thế? Dạo này chị liên lạc cũng chẳng được. Chị đến thành phố này rồi này! Chán chết đi được! Ngày mai rảnh rỗi thì cùng chị đi mua sắm nhé!”
Bạch Ly cắn môi, cô ta đang vừa nghe điện thoại, vừa nhìn Diệp Liên Tuyết đang ngồi học bài. Cả hai từ sau ngày hôm đấy vẫn chưa từng nói với nhau thêm một câu nào nhưng sự im lặng của Diệp Liên Tuyết càng khiến cho cô ta cảm thấy thập phần là gai mắt.
Sự yên lặng cùng thái độ thờ ơ chính là sự khinh thường mạt hạng nhất dành cho kẻ thua cuộc. Bạch Ly đôi mắt tràn đầy thù hận, ậm ừ trả lời điện thoại.
“Thời gian này việc học của em nhiều thật nên hơi bận, em cứ ở lì ở ký túc xá mãi thôi. Ngày mai em về Bạch gia rồi sẽ sang Quách gia cùng chị đi mua sắm nhé!”
Chợt, cô ta nhìn Diệp Liên Tuyết rồi lại nghĩ ngợi gì đó, điệu bộ mấy ngày hôm nay âm u không có một chút sức sống không biết lại vì cái gì mà đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên.
“A… Thời gian tới đây vừa hay em lại khá rảnh, không biết chị có thời gian mỗi ngày cùng em đi mua sắm không thôi.”
Diệp Liên Tuyết không rảnh đâu quan tâm đến Bạch Ly, cô cũng thừa biết được cô ta đang nói chuyện với ai. Thời gian này Quách Thừa Tuyên muốn cô cứ ngoan ngoãn ở yên một chỗ, cô cũng không từ chối. Nhìn Bạch Ly tưng bừng sinh khí chuẩn bị xách túi quay trở về Bạch gia thế kia mà Diệp Liên Tuyết chỉ biết cười nhạt.
Cũng mong là lời của Quách Thừa Tuyên có hiệu quả với cô ta. Hơn nữa thì trong thời gian này cũng đừng có thêm chuyện gì rắc rối.
“Vừa quay trở về gặp ông nội, ông nói rằng rất nhớ cô.”
Tin nhắn được gửi đến, Diệp Liên Tuyết mở lên xem, là của Quách Thừa Tuyên.
Sau ngày hôm đấy, cái hôm cả hai cùng nhau làm sáng tỏ mọi chuyện để hiểu nhau hơn, Diệp Liên Tuyết cũng cảm nhận được Quách Thừa Tuyên thực sự đang thay đổi. Hắn thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho cô nhiều hơn trước, mượn cớ là trao đổi những điều cần thiết nhưng thật ra là đang nói xàm.
Nhưng cô không vạch trần chuyện đấy, hơn nữa cũng thi thoảng trả lời tin nhắn của hắn.
Như bây giờ, khi nhìn thấy tin nhắn kia của Quách Thừa Tuyên, cô lại bất giác mỉm cười. Cô cũng nhớ ông nội, thời gian này thật đáng tiếc khi không thể nào tự do về thăm ông.
“Nói với ông là tôi cũng rất nhớ ông! Không biết khi nào mới có thể về thăm ông.”
Thông thường, cuộc hội thoại không mặn không nhạt giữa hai người sẽ kết thúc ở đây, khi chẳng biết phải nói gì với đối phương nữa. Diệp Liên Tuyết đặt điện thoại xuống, chuẩn bị căng não để chữa một bài tập khó nhằn thì điện thoại lại rung lên báo tin nhắn đến.
“Nếu muốn về thăm thì cứ về thăm thôi. Có ông nội và tôi chống lưng cho cô, sợ gì ai gây rắc rối?”
Diệp Liên Tuyết cảm thấy chấn động. Đây là lần đầu tiên Quách Thừa Tuyên nói với cô rằng hắn sẽ chống lưng cho cô.
“Anh không sợ như thế thì anh sẽ phải gặp rắc rối sao? Ở Quách gia bây giờ nhiều người như vậy, một mình anh làm sao đỡ nổi?” - Cô gửi tin nhắn đi, trong lòng khấp khởi chờ đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng lâu thật lâu, hắn cũng chưa trả lời lại. Diệp Liên Tuyết nhún vai, tự mắng bản thân mình nghĩ nhiều rồi, sau đấy lại tiếp tục cắm đầu vào bài tập. Lúc nhiệt tình như lửa, lúc lại vô duyên vô cớ biến mất không dấu vết, Quách Thừa Tuyên thực sự vẫn là một người không dễ đoán.
“Chỉ cần cô không sợ thì tôi cũng không sợ gì. Vừa rồi đi qua đường hầm, sóng khá yếu, không trả lời tin nhắn nhanh được.”
Không hiểu vì lý do gì Diệp Liên Tuyết lại bật cười khi nhìn thấy tin nhắn này của Quách Thừa Tuyên. Cái tên này thực sự càng lúc càng khiến cho cô không tưởng tượng nổi, hắn đáng ghét thật, nhưng không hiểu sao bây giờ lại càng ngày càng trở nên dẻo miệng, khiến cho cô đỡ không nổi nữa.
Diệp Liên Tuyết chỉ trả lời lại bằng một nhãn dán rồi lại ngả lưng ra sau ghế tựa. Đột nhiên cô lại cảm thấy việc làm dâu nhà hào môn như Quách gia thực ra cũng không phải là chuyện gì khó lắm. Đúng thật như Quách Thừa Tuyên nói, chỉ cần cô không sợ thì hắn cũng sẽ không sợ.
Không biết phải gọi thứ cảm giác khác lạ này là gì, Diệp Liên Tuyết thật lâu rất lâu rồi mới có cảm giác tâm trạng của mình quang đãng đến lạ. Cô lại làm bài tập, nhưng lạ thay lại chẳng làm được một chút gì. Vớ lấy điện thoại, cô lại bấm tin nhắn gửi đến cho Quách Thừa Tuyên.
“Cuối tuần này về Quách gia thăm ông nội đi!”