“Em đang nói cái gì vậy Bạch Ly?”
Không phải Bạch Ly không tinh mắt phát giác được sự cứng đờ trong giây lát của Quách Thừa Tuyên, cô ta đắc ý khẽ nở một nụ cười nhếch mép ròi lại tiếp tục diễn cho tròn vai bạch liên hoa.
“Ơ…! Vậy là cô ấy thực sự không nói với anh sao? Ôi em tắc trách quá! Nếu biết cô ấy giấu anh thì em cũng sẽ không nói ra rồi! Diệp Liên Tuyết sẽ giận em mất! Anh đừng nói với cô ấy là em nói với anh nhé!”
Khoan nói đến ngữ điệu cực kì bạch liên hoa này của Bạch Ly, Quách Thừa Tuyên đang cực kì giận dữ. Hắn cuộn tay thành nắm đấm, hận không thể đến gặp Diệp Liên Tuyết ngay lập tức để hỏi cô.
“Chuyện đầu đuôi là như thế nào? Em mau nói cho anh biết!” - Quách Thừa Tuyên gằn giọng.
Mà lúc này Bạch Ly cũng phát giác ra được rằng hắn thực sự đang rất tức giận. Trong lòng cô ta lại rơi vào lo lắng bất an, không phải chứ, tại sao Quách Thừa Tuyên lại quan tâm Diệp Liên Tuyết đến mức giận dữ như thế này? Hắn yêu cô rồi à?
Bạch Ly bây giờ suy nghĩ rối như tơ vò, cô ta bấu ngón tay vào nhau, đứng trước sự dữ dằn của Quách Thừa Tuyên càng thêm rối rắm, không biết phải làm gì.
“Em… Anh Thừa Tuyên… Chuyện là…”
“Mau nói!” - Quách Thừa Tuyên càng không chịu được sự ấp úng này của Bạch Ly, như càng giận dữ hơn, gằn giọng mà phát tiết.
Bạch Ly bị hắn doạ đến sợ hãi, cô ta cuối cùng mở miệng nói hết sự việc: “Diệp Liên Tuyết bị hội đồng phát hiện ra là luận văn của cô ấy sao chép toàn bộ của người khác. Hiện đang trong thời gian hội đồng đưa ra phương án xét xử, em nghe nói được là có khi sẽ phải bị đuổi học để bảo toàn danh tiếng cho nhà trường.”
Quách Thừa Tuyên không nghe lọt tai được một chữ nào. Ra là từ cái hôm cùng nhau trở về từ quê của cô, chuyện đã thành ra như thế này. Sau hôm đấy, hắn bận rộn với công việc chất chồng trong suốt mấy ngày đi vắng, cô thì bảo rằng luận văn gặp trục trặc nên quay về xử lý, từ hôm đấy đến bây giờ cũng chưa từng liên lạc qua lại.
Thế nhưng rốt cuộc Diệp Liên Tuyết đã nghĩ cái gì trong đầu khi muốn tự mình giải quyết chuyện này vậy chứ? Hắn nên cho rằng là bởi vì cô cứng đầu hay là quá quật cường đây?
Và nếu như Diệp Liên Tuyết thực sự bị đuổi khỏi học viện, khi đấy cô sẽ như thế nào? Quách Thừa Tuyên bắt đầu nghĩ đến bà ngoại cô, nghĩ đến Từ lão sư. Và dường như hắn không phát giác được rằng chính bản thân hắn lần đầu tiên lại không nghĩ đến lợi ích cũng như là mặt mũi của Quách gia trước hết.
“Anh Thừa Tuyên! Anh nhất định không được nói với Diệp Liên Tuyết là em đã nói với anh những chuyện này đâu nhé! Cô ấy biết được chắc chắn sẽ cực kì tức giận với em cho mà xem!” - Bạch Ly vẫn diễn nốt cho tròn vai, cực kì yểu điệu tựa vào người Quách Thừa Tuyên mà lên tiếng uỷ khuất.
Chỉ là Quách Thừa Tuyên không quá quan tâm đến, hắn thuận tay cầm lấy một ly rượu ở gần đấy, một hơi cạn sạch rồi cũng thuận tay đẩy luôn Bạch Ly ra khỏi người mình.
“Chuyển lời đến anh hai của em là anh có việc phải đi trước. Còn em cũng lo nghỉ ngơi sớm đi.”
Bạch Ly chưa kịp nói thêm lời nào thì Quách Thừa Tuyên đã quay lưng đi thẳng. Nhìn thấy bóng lưng đầy hớt hải của hắn, chắc chắn là đang đi tìm Diệp Liên Tuyết rồi đây. Bạch Ly tức đến nghiến răng, cô ta đặt mạnh ly rượu xuống bàn, ánh mắt đượm lên tia ác độc.
Vì cái cớ gì mà Quách Thừa Tuyên lại phải nóng lòng đến như thế kia chứ? Hắn định dùng quan hệ của mình để cứu Diệp Liên Tuyết sao? Bạch Ly nghiến răng, bởi vì Quách Thừa Tuyên chưa bao giờ làm trái đi nguyên tắc của mình, nếu hắn thực sự vì Diệp Liên Tuyết mà vận dụng quan hệ để cứu lấy cô thì chắc chắn một điều Quách Thừa Tuyên hắn đối với cuộc hôn nhân này đã có rung động cùng chấp nhận rồi.
Bỗng dưng Bạch Ly cảm thấy dường như tất cả những gì cô ta cố làm nên để ngáng đường Diệp Liên Tuyết đều trở thành bàn đạp khiến cho cô càng trở nên thật lợi hại, hơn nữa cũng chính là đang đẩy mối quan hệ giữa hai người họ gần lại hơn.
Chết tiệt! Không thể để chuyện này xảy ra được! Bạch Ly tức tối nhưng không biết trút vào đâu, chỉ đành giậm chân đứng nhìn Quách Thừa Tuyên rời khỏi chỗ đấy.
Vốn định là sẽ nghỉ ngơi thật sớm bởi vì hiếm khi có được một ngày căn phòng yên ắng vì không có Bạch Ly, nào ngờ Diệp Liên Tuyết không ngờ được rằng mình không tài nào ngủ nổi.
Tám giờ tối, cô vừa ăn tối xong, không ngờ điện thoại lại thông báo tin nhắn đến. Diệp Liên Tuyết tần ngần cầm chiếc điện thoại trên tay, cô nhìn rất lâu cũng không mở ra xem nội dung tin nhắn.
Không phải là số lạ khiến cho cô dè chừng, chỉ là một dãy số quen thuộc đã lưu trong danh bạ từ thuở nào đến bây giờ mới có dịp được nhìn thấy lại. Giống như những thứ vô tình bị bỏ quên, một ngày nào đấy xuất hiện lại khiến cho người ta cảm thấy thật hoài niệm biết bao nhiêu.
“Em có đang ở ký túc xá hay không? Là anh đây! Anh có thể gặp em một chút được hay không?”
Đã biết bao nhiêu lần, Diệp Liên Tuyết vẫn nhớ lần đầu tiên là khi Kỷ Thương vừa mới rời đi. Khi đấy cô vừa giận vừa tủi, trong lúc tức tối toan định xoá số điện thoại của anh khỏi danh bạ nhưng rồi lại thôi. Lần thứ hai chính là khi bà ngoại đổi cho cô một chiếc điện thoại mới để tiện gọi điện video, khi đấy cô vẫn quyết định giữ lại số điện thoại của Kỷ Thương.
Bây giờ, Kỷ Thương vẫn dùng lại dãy số cũ, giống như chưa từng rời đi, giống như không có chuyện gì vẫn nhắn tin cho cô như ngày trước.
Quyết định giữ lại liên lạc chính là vẫn luôn ấp ủ trong mình sự chờ đợi một ngày nào đấy sẽ lại tiếp tục liên lạc, bây giờ Kỷ Thương cũng đã nhắn đến rồi, nhưng Diệp Liên Tuyết vẫn chưa thể nào bình thường được.
Cô gặp lại anh khi anh chuẩn bị nổ máy xe rời đi. Khi đấy Kỷ Thương thực sự đã rất bất ngờ bởi vì Diệp Liên Tuyết chấp nhận gặp mình, nhưng tin nhắn được gửi đi trong quãng thời gian rất lâu như vậy, hẳn là cô đã phải thật đắn đo mới quyết định đi ra ngoài gặp anh.
“A Tuyết, anh rất xin lỗi!”
Lời đầu tiên sau gần sáu năm xa cách của Kỷ Thương lại là lời xin lỗi. Diệp Liên Tuyết cố để cho bản thân mình phải thật lạnh lùng nhưng giờ đây cô thực sự muốn phát tiết.
“Lời xin lỗi này người cần nghe nó không phải là em.” - Diệp Liên Tuyết vẫn dùng ngôn ngữ kí hiệu để đáp lại.
Lúc này cô mới cảm thấy thật may mắn bởi vì những lời này một khi nói ra bằng lời, chắc chắn cô sẽ không bao giờ nói được vì nghẹn.
Kỷ Thương cúi đầu, anh hiểu Diệp Liên Tuyết muốn nói gì, chỉ là anh cảm thấy cực kì hổ thẹn.
“Sư phụ khỏe không?” - Anh hỏi, trong đôi mắt chất chứa biết bao nhiêu tâm sự không tiện nói ra.
“Ông ấy vẫn khoẻ, chỉ là từ sau chuyện của anh và anh ba thì dường như ông ấy không còn thoải mái như ngày trước nữa.”
Kỷ Thương gật đầu. Hơn ai hết, anh hiểu sư phụ của mình, và anh thực sự cảm thấy tội lỗi biết bao nhiêu khi năm đấy đã khiến cho sư phụ suy sụp.
Vốn định nói thêm gì đấy, không ngờ, từ đằng xa chiếu đến ánh đèn ô tô khiến cho cả Kỷ Thương lẫn Diệp Liên Tuyết đều phải vô thức đưa tay lên che mắt.
Đèn tắt, có tiếng mở cửa bước xuống xe, Diệp Liên Tuyết vừa quay lại nhìn, không ngờ lại suýt giật mình. Mà Kỷ Thương đứng ở đấy cũng nhất thời ngây ra như phỗng.
“Vừa hay gặp cô ở đây, Diệp Liên Tuyết, cùng tôi nói chuyện một chút đi.”