Chuyện của chị Tần vẫn chưa thực sự được giải quyết vì Tống Hạo Hiên nói rằng anh sẽ xử lý việc này sau khi quay về. Trần Khả Nhân cũng đã nói với chị Tần là khoảng thời gian này chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng, bất an mà thôi.
Mà gần đây Trần Khả Nhân thường hay mất hồn lạc vía, thi thoảng sẽ bất giác bật cười như một đứa ngốc.
Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt hơi ửng hồng của mình rồi mím môi ra lệnh cho bản thân không được tiếp tục nghĩ đến lời nói trước đó của Tống Hạo Hiên nữa, nhưng càng không cho bản thân nghĩ đến thì những hồi ức của ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Bé ngoan, anh rất nhớ em… ”
Trần Khả Nhân chống cằm, cắn môi cô nghĩ những lời này có lẽ do Tống Hạo Hiên thuận miệng nói ra mà thôi, chỉ là áo anh lại phải dùng giọng nói trầm thấp đến như vậy để nói ra những lời đó một cách vô cùng thâm tình chứ… Khiến cô bất giác sẽ suy nghĩ nhiều, khiến cô bất giác sẽ trở nên rối bời, khiến cô…
“Anh Tống thật sự là người xấu! ” Cô mím chặt môi và thầm mắng Tống Hạo Hiên một tiếng, đây có lẽ là lần đầu tiên cô mắng anh, mắng xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng kỳ quái, vừa đỏ mặt vừa nhỏ giọng nói lời xin lỗi, như vậy đã rối lại càng thêm rối.
Sau khi tan học, Trần Khả Nhân mua một ít trái cây trên đường rồi thong thả trở về nhà. Lúc tiến vào khu cư xá và đi gần đến nhà của mình thì đột nhiên có bà lão bên cạnh bị ngã, cô không nghĩ nhiều mà nhanh chóng tiến đến đỡ bà lão kia dậy.
“Bà không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không ạ?” Trần Khả Nhân thấy bà lão cũng đã cao tuổi, sợ sẽ xảy ra chuyện nên đưa mắt nhìn khắp người bà ấy kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Bà lão khoát tay, mỉm cười nói: “Bà không sao, thật sự không sao hết!”
Trần Khả Nhân vẫn hơi nghi ngờ, bà lão phải nói mãi cô mới tin. Trần Khả Nhân nghĩ rằng đã làm chuyện tốt thì phải làm cho đến cùng, thế là cô lại dìu bà lão đi, định đưa bà ấy về nhà.
Con cái của bà lão đều không ở nhà, nên khi được Trần Khả Nhân quan tâm vài câu thì bỗng muốn nói chuyện, thật giống như là đảo đậu vậy, cứ bla bla mãi không thôi. Mà tính cách của Trần Khả Nhân cũng tốt nên sự dịu dàng và nụ cười thân thiện luôn thường trực trên mặt cô, nghiêm túc lắng nghe khiến cho bà lão càng cảm thấy đây là một cô gái tốt hiếm có khó tìm.
Rất nhanh đã đến nhà bà lão, chính là căn hộ đối diện nhà cô.
Trần Khả Nhân hỏi một cách khó hiểu: “Nếu bà sống ở đây thì tại sao chúng ta lại chưa từng gặp nhau nhỉ? ”
Bà lão nghe vậy thì toàn thân trở nên cứng đờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “À, bà vừa chuyển tới đây chưa lâu nên chúng ta chưa gặp nhau là chuyện bình thường.”
Trần Khả Nhân cũng không hoài nghi quá nhiều, gật đầu và xoay người đi về nhà. Ai ngờ bà lão lại kéo cô vào nhà ngồi, qua một hồi mơ mơ màng màng nói chuyện thì trời đã tối mà bà lão ở nhà một mình không ai chăm sóc nên Trần Khả Nhân nhất thời mềm lòng ở lại giúp bà nấu cơm. Cuối cùng cũng phải gần mười giờ cô mới được về nhà.
Sau khi tắm rửa xong, cô mệt mỏi đến nỗi không chịu được nằm trên giường sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngay cả thời gian nhớ đến Tống Hạo Hiên cũng chẳng có.
Trần Khả Nhân không biết rằng lúc cô vừa rời đi thì bà lão đã lấy điện thoại di động ra rồi gọi một dãy số tuỳ ý trong hơn mười cuộc gọi nhỡ kia.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, người ở đầu dây bên kia có vẻ rất sốt ruột, nhưng bà lão không chớp mắt mà nhàn nhạt nói: “Tôi chưa già đến nỗi chỉ cần không ai quan tâm thì sẽ chết ở ngoài, mọi người không cần lo lắng. Tôi ở khu cư xá XXX, nhà số 305, nếu mọi người lo lắng thì cứ đến đây tìm tôi! À đúng rồi, tôi ở đối diện nhà của cháu dâu, nên lúc mấy người đến đây thì nhớ cẩn thận, đừng để tôi bị lộ đấy!”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng trong phút chốc, rồi sau đó phát ra tiếng như pháo bị đốt, bùng nổ. Bà lão rất hài lòng với tình cảnh mà mình tạo ra hiện nay, mỉm cười dặn dò thêm vài câu rồi sau đó đặt điện thoại xuống, thầm than một tiếng: “Xem ra có thể ở ngoài chơi thêm hơn hai ngày nữa.”
Trần Khả Nhân hoàn toàn không hay biết những chuyện đã xảy ra ở căn nhà đối diện, ngày hôm sau khi cô trở về thì nhà đối diện lại mở cửa ra. Trần Khả Nhân xoay người lại theo bản năng nhìn thoáng qua thì trông thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú không thua gì Tống Hạo Hiên.
Cô nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa, lấy chìa khóa ra đang định mở cửa.
“Khả Nhân về rồi à?”
“Vâng, bà Tống, là cháu ạ.”
Là bà lão ngày hôm qua, bà ấy nhiệt tình đi ra kéo lấy Trần Khả Nhân, mà cô cũng không không thể không để ý đến bà lão, vì thế nên sau một hồi lôi kéo thì cô đã bị bà lão đưa sang nhà bà ấy.
Khi bà ấy đưa cô vào đến cửa còn rất không vui mà trừng mắt, liếc Tống Hạo Tông: “Bảo con gọi Khả Nhân một chút thì con không chịu, đứng như thần giữ cửa thế làm gì? Mặt lạnh như thế doạ Khả Nhân chạy mất thì sao?”
Quan trọng là dọa cháu dâu chạy mất thì phải làm thế nào?
Tống Hạo Tông nhếch khóe môi, anh ta không muốn nói dù chỉ một câu.
May mà bà nội Tống cũng không muốn anh ta mở miệng nên nhanh chóng đưa Khả Nhân vào trong nhà, lúc vừa đi qua cửa thì Trần Khả Nhân bị dọa đến hoảng sợ, thật sự là… trong này có rất nhiều người, nhiều đến nỗi toàn bộ căn nhà trở nên chật cứng.
Mí mắt Trần Khả Nhân giật giật, đây chính là căn nhà hiu quạnh, vắng lặng vào ngày hôm qua sao?
Sắc mặt của bà nội Tống ỉu xìu như ngủ gật nhìn Trần Khả Nhân nói: “Cháu đừng để ý đến bọn họ, lúc bà cần thì chẳng thấy bọn chúng, lúc không cần thì là băng băng chạy đến, thật là đáng ghét!”
Trần Khả Nhân cười gượng hai tiếng, cô thật sự không biết phải nói gì.
Cũng may mà những người ở đây đều đã quen với tính tình của bà nội Tống nên đều xem như không nghe thấy gì, mỗi người đều làm việc của mình nhưng mắt vẫn quan sát Trần Khả Nhân.
Tống Lập Nghiệp nhấc tờ báo lên, đeo kính lão nhìn Trần Khả Nhân: “Mẹ, đây là cô gái mà mẹ đã nói sao?”
Bà nội Tống gật gật đầu, tràn đầy sức sống nói: “Đúng vậy, đây là Trần Khả Nhân mà tôi đã nói với mọi người đấy. Con bé còn thân thiện nhiều hơn so với các người, nấu cơm cũng rất ngon!”
“Nếu vậy thì mời cô ở lại cùng nhau dùng bữa đi. ” Tống Lập Nghiệp nhếch mép cười thầm, mẹ của ông ấy không có ưu điểm gì khác chỉ là rất mê ăn. Thế mà còn nói là muốn đến để xem kẻ thứ ba là ai, thế mà lại bị người ta lấy lòng bằng một bữa cơm?
Trần Khả Nhân có chút ngượng ngùng định từ chối, nhưng ai cũng nói hai, ba câu muốn giữ cô lại nên cô đành phải ở lại, chỉ là cô cảm thấy ngại khi ở lại. Với thái độ kiên quyết muốn được xuống bếp giúp mọi người mà cô nấu ăn thật sự rất ngon nên bà nội Tống đã gật đầu đồng ý.
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn thì cô mới biết được trong nhà bà Tống có bao nhiêu người.
Chồng bà mất khi còn trẻ, bà có hai người con. Gia đình đến đây hôm nay chính là gia đình của con trai cả Tống Lập. Tống Lập Nghiệp và vợ là bạn lâu năm, sinh được ba trai một gái, ngoại trừ đứa con trai thứ ba nhỏ tuổi nhất đang đi công tác ở nơi khác vẫn chưa lập gia đình thì những người khác đều đã có gia đình hết cả. Tất nhiên là vì không muốn để lộ trước mặt Trần Khả Nhân nên bọn họ đều nửa úp nửa mở nói về bản thân mình, tóm lại là không muốn để cô có nghi ngờ gì về nhà họ Tống.
Cho nên có thể tưởng tượng được rằng chiếc bàn ăn kia rộng lắm mới có thể chứa được nhiều người thế mà vẫn không còn chỗ, bọn trẻ con còn phải ngồi ăn trên sô pha.
Trần Khả Nhân có phần lúng túng nên chỉ có thể vùi đầu vào ăn.
Cô muốn yên phận ăn xong bữa cơm này cũng chẳng được, vì mỗi người trên bàn ăn đều không có thói quen im lặng, đều âm thầm dò xét Trần Khả Nhân, một lúc sau đã điều tra được mọi thứ về cô, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Ăn một bữa cơm quả thực là có phần gian nan, sau khi ăn xong thì Trần Khả Nhân cũng không có ý định muốn ở lại lâu hơn nên vội vàng trở về nhà để trốn tránh. Gia đình bà Tống có vẻ nhiệt tình thái quá khiến cô không chịu nổi!
Cô còn chưa kịp cất lời than vãn thì Tống Hạo Hiên đã gọi đến.
“Bé ngoan, em có nhớ anh không?” Những lời này đã trở thành lời hỏi thăm quen thuộc của Tống Hạo Hiên, cứ mỗi khi anh gọi điện thoại cho Trần Khả Nhân là anh sẽ hỏi một câu như thế. Lúc mới bắt đầu cô còn mặt đỏ tía tai, giờ mỗi lần anh hỏi cô đều bình tĩnh, chỉ cần anh vừa lên tiếng cô sẽ giả chết, dù có lãng phí cũng không phải là tiền điện thoại của cô.
Tống Hạo Hiên cũng biết cô nghĩ gì nên cười hai tiếng ở đầu dây bên kia rồi mới bắt đầu hỏi cô về tình hình gần đây.
Sinh hoạt hằng ngày của cô vẫn bình thường, vẫn đến trường xong lại về nhà, nhưng đàn ông lại thật sự chú tâm và vui vẻ khi nghe những chuyện này.
Nói tới nói lui thì Trần Khả Nhân cũng nói đến người ở căn nhà đối diện.
“Em nói rằng đối phương rất kỳ quái?” Tống Hạo Hiên hơi nheo nheo mắt, trong lòng thầm có suy đoán.
Trần Khả Nhân nói: “Đúng vậy, em cảm thấy bọn họ đối xử với em rất nhiệt tình, dù sao vẫn cảm thấy… có chút kỳ quái. ”
Đúng là cô đã giúp đỡ bà nội Tống một chút nhưng không đến nỗi cả nhà bà ấy phải đối đãi với cô nhiệt tình như vậy chứ?
Đầu dây bên kia Tống Hạo Hiên cười lên hai tiếng: “Được rồi, em không cần quá bận tâm đâu, trước hết cứ thử ở chung đi đã. ”
Đại gia Tống lắm tiền đã lên tiếng thì tất nhiên là Trần Khả Nhân sẽ nghe theo và ngoan ngoãn mà đồng ý.
Tống Hạo Hiên thấy cô đồng ý một cách nhẹ nhàng thì trong lòng trở nên thả lỏng, hận không thể ngay lập tức quay về bên cô, ôm lấy cô mà hung hăng… khụ khụ, tóm lại là anh rất muốn có cô, chỉ tiếc là anh còn chưa xử lý xong chuyện ở đây nên tạm thời chưa thể quay về.
Trần Khả Nhân không biết tâm tư trong lòng Tống Hạo Hiên, mà lại thêm dầu vào lửa hỏi một câu: “Anh Tống, khi nào anh về?”
Hô hấp của Tống Hạo Hiên như đông cứng lại: “Em thật sự muốn anh trở về, hay vẫn muốn anh quay về để giải quyết chuyện của chị Tần?”
“Em thật… thật sự muốn anh trở về, chẳng liên quan gì đến chuyện của chị Tần.” Trần Khả Như không biết tâm tư của Tống Hạo Hiên, nhưng theo bản năng thì trong đầu đã có câu trả lời khiến anh vô cùng sung sướng, lại càng thêm nhớ cô.
Tống Hạo Hiên nói chuyện cùng Trần Khả Nhân thêm một lúc, nói xong thì anh phát hiện ra Trần Khả Nhân đã ngủ rồi. Chất giọng trầm ấm của anh khiến cô ngủ vô cùng ngon giấc, nhưng người đầu dây bên kia thì lại vô cùng khó xử.
“Cũng không biết có đắp chăn hay không, ôi… vẫn nên nhanh chóng giải quyết mọi việc ổn thoả mới được.” Tống Hạo Hiên tự nhủ, song lại nhấc điện thoại đặt trên bàn trà ở khách sạn gọi ra ngoài, chỉ là không còn ngữ khí dịu dàng như khi nói chuyện với Trần Khả Nhân: “Alo, có phải mọi người lại quấy rầy Khả Nhân không?”
Chuyện của chị Tần vẫn chưa thực sự được giải quyết vì Tống Hạo Hiên nói rằng anh sẽ xử lý việc này sau khi quay về. Trần Khả Nhân cũng đã nói với chị Tần là khoảng thời gian này chỉ có thể chờ đợi trong lo lắng, bất an mà thôi.
Mà gần đây Trần Khả Nhân thường hay mất hồn lạc vía, thi thoảng sẽ bất giác bật cười như một đứa ngốc.
Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt hơi ửng hồng của mình rồi mím môi ra lệnh cho bản thân không được tiếp tục nghĩ đến lời nói trước đó của Tống Hạo Hiên nữa, nhưng càng không cho bản thân nghĩ đến thì những hồi ức của ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
“Bé ngoan, anh rất nhớ em… ”
Trần Khả Nhân chống cằm, cắn môi cô nghĩ những lời này có lẽ do Tống Hạo Hiên thuận miệng nói ra mà thôi, chỉ là áo anh lại phải dùng giọng nói trầm thấp đến như vậy để nói ra những lời đó một cách vô cùng thâm tình chứ… Khiến cô bất giác sẽ suy nghĩ nhiều, khiến cô bất giác sẽ trở nên rối bời, khiến cô…
“Anh Tống thật sự là người xấu! ” Cô mím chặt môi và thầm mắng Tống Hạo Hiên một tiếng, đây có lẽ là lần đầu tiên cô mắng anh, mắng xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng kỳ quái, vừa đỏ mặt vừa nhỏ giọng nói lời xin lỗi, như vậy đã rối lại càng thêm rối.
Sau khi tan học, Trần Khả Nhân mua một ít trái cây trên đường rồi thong thả trở về nhà. Lúc tiến vào khu cư xá và đi gần đến nhà của mình thì đột nhiên có bà lão bên cạnh bị ngã, cô không nghĩ nhiều mà nhanh chóng tiến đến đỡ bà lão kia dậy.
“Bà không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không ạ?” Trần Khả Nhân thấy bà lão cũng đã cao tuổi, sợ sẽ xảy ra chuyện nên đưa mắt nhìn khắp người bà ấy kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Bà lão khoát tay, mỉm cười nói: “Bà không sao, thật sự không sao hết!”
Trần Khả Nhân vẫn hơi nghi ngờ, bà lão phải nói mãi cô mới tin. Trần Khả Nhân nghĩ rằng đã làm chuyện tốt thì phải làm cho đến cùng, thế là cô lại dìu bà lão đi, định đưa bà ấy về nhà.
Con cái của bà lão đều không ở nhà, nên khi được Trần Khả Nhân quan tâm vài câu thì bỗng muốn nói chuyện, thật giống như là đảo đậu vậy, cứ bla bla mãi không thôi. Mà tính cách của Trần Khả Nhân cũng tốt nên sự dịu dàng và nụ cười thân thiện luôn thường trực trên mặt cô, nghiêm túc lắng nghe khiến cho bà lão càng cảm thấy đây là một cô gái tốt hiếm có khó tìm.
Rất nhanh đã đến nhà bà lão, chính là căn hộ đối diện nhà cô.
Trần Khả Nhân hỏi một cách khó hiểu: “Nếu bà sống ở đây thì tại sao chúng ta lại chưa từng gặp nhau nhỉ? ”
Bà lão nghe vậy thì toàn thân trở nên cứng đờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “À, bà vừa chuyển tới đây chưa lâu nên chúng ta chưa gặp nhau là chuyện bình thường.”
Trần Khả Nhân cũng không hoài nghi quá nhiều, gật đầu và xoay người đi về nhà. Ai ngờ bà lão lại kéo cô vào nhà ngồi, qua một hồi mơ mơ màng màng nói chuyện thì trời đã tối mà bà lão ở nhà một mình không ai chăm sóc nên Trần Khả Nhân nhất thời mềm lòng ở lại giúp bà nấu cơm. Cuối cùng cũng phải gần mười giờ cô mới được về nhà.
Sau khi tắm rửa xong, cô mệt mỏi đến nỗi không chịu được nằm trên giường sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngay cả thời gian nhớ đến Tống Hạo Hiên cũng chẳng có.
Trần Khả Nhân không biết rằng lúc cô vừa rời đi thì bà lão đã lấy điện thoại di động ra rồi gọi một dãy số tuỳ ý trong hơn mười cuộc gọi nhỡ kia.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, người ở đầu dây bên kia có vẻ rất sốt ruột, nhưng bà lão không chớp mắt mà nhàn nhạt nói: “Tôi chưa già đến nỗi chỉ cần không ai quan tâm thì sẽ chết ở ngoài, mọi người không cần lo lắng. Tôi ở khu cư xá XXX, nhà số 305, nếu mọi người lo lắng thì cứ đến đây tìm tôi! À đúng rồi, tôi ở đối diện nhà của cháu dâu, nên lúc mấy người đến đây thì nhớ cẩn thận, đừng để tôi bị lộ đấy!”
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng trong phút chốc, rồi sau đó phát ra tiếng như pháo bị đốt, bùng nổ. Bà lão rất hài lòng với tình cảnh mà mình tạo ra hiện nay, mỉm cười dặn dò thêm vài câu rồi sau đó đặt điện thoại xuống, thầm than một tiếng: “Xem ra có thể ở ngoài chơi thêm hơn hai ngày nữa.”
Trần Khả Nhân hoàn toàn không hay biết những chuyện đã xảy ra ở căn nhà đối diện, ngày hôm sau khi cô trở về thì nhà đối diện lại mở cửa ra. Trần Khả Nhân xoay người lại theo bản năng nhìn thoáng qua thì trông thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú không thua gì Tống Hạo Hiên.
Cô nhìn thoáng qua rồi không nhìn nữa, lấy chìa khóa ra đang định mở cửa.
“Khả Nhân về rồi à?”
“Vâng, bà Tống, là cháu ạ.”
Là bà lão ngày hôm qua, bà ấy nhiệt tình đi ra kéo lấy Trần Khả Nhân, mà cô cũng không không thể không để ý đến bà lão, vì thế nên sau một hồi lôi kéo thì cô đã bị bà lão đưa sang nhà bà ấy.
Khi bà ấy đưa cô vào đến cửa còn rất không vui mà trừng mắt, liếc Tống Hạo Tông: “Bảo con gọi Khả Nhân một chút thì con không chịu, đứng như thần giữ cửa thế làm gì? Mặt lạnh như thế doạ Khả Nhân chạy mất thì sao?”
Quan trọng là dọa cháu dâu chạy mất thì phải làm thế nào?
Tống Hạo Tông nhếch khóe môi, anh ta không muốn nói dù chỉ một câu.
May mà bà nội Tống cũng không muốn anh ta mở miệng nên nhanh chóng đưa Khả Nhân vào trong nhà, lúc vừa đi qua cửa thì Trần Khả Nhân bị dọa đến hoảng sợ, thật sự là… trong này có rất nhiều người, nhiều đến nỗi toàn bộ căn nhà trở nên chật cứng.
Mí mắt Trần Khả Nhân giật giật, đây chính là căn nhà hiu quạnh, vắng lặng vào ngày hôm qua sao?
Sắc mặt của bà nội Tống ỉu xìu như ngủ gật nhìn Trần Khả Nhân nói: “Cháu đừng để ý đến bọn họ, lúc bà cần thì chẳng thấy bọn chúng, lúc không cần thì là băng băng chạy đến, thật là đáng ghét!”
Trần Khả Nhân cười gượng hai tiếng, cô thật sự không biết phải nói gì.
Cũng may mà những người ở đây đều đã quen với tính tình của bà nội Tống nên đều xem như không nghe thấy gì, mỗi người đều làm việc của mình nhưng mắt vẫn quan sát Trần Khả Nhân.
Tống Lập Nghiệp nhấc tờ báo lên, đeo kính lão nhìn Trần Khả Nhân: “Mẹ, đây là cô gái mà mẹ đã nói sao?”
Bà nội Tống gật gật đầu, tràn đầy sức sống nói: “Đúng vậy, đây là Trần Khả Nhân mà tôi đã nói với mọi người đấy. Con bé còn thân thiện nhiều hơn so với các người, nấu cơm cũng rất ngon!”
“Nếu vậy thì mời cô ở lại cùng nhau dùng bữa đi. ” Tống Lập Nghiệp nhếch mép cười thầm, mẹ của ông ấy không có ưu điểm gì khác chỉ là rất mê ăn. Thế mà còn nói là muốn đến để xem kẻ thứ ba là ai, thế mà lại bị người ta lấy lòng bằng một bữa cơm?
Trần Khả Nhân có chút ngượng ngùng định từ chối, nhưng ai cũng nói hai, ba câu muốn giữ cô lại nên cô đành phải ở lại, chỉ là cô cảm thấy ngại khi ở lại. Với thái độ kiên quyết muốn được xuống bếp giúp mọi người mà cô nấu ăn thật sự rất ngon nên bà nội Tống đã gật đầu đồng ý.
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn thì cô mới biết được trong nhà bà Tống có bao nhiêu người.
Chồng bà mất khi còn trẻ, bà có hai người con. Gia đình đến đây hôm nay chính là gia đình của con trai cả Tống Lập. Tống Lập Nghiệp và vợ là bạn lâu năm, sinh được ba trai một gái, ngoại trừ đứa con trai thứ ba nhỏ tuổi nhất đang đi công tác ở nơi khác vẫn chưa lập gia đình thì những người khác đều đã có gia đình hết cả. Tất nhiên là vì không muốn để lộ trước mặt Trần Khả Nhân nên bọn họ đều nửa úp nửa mở nói về bản thân mình, tóm lại là không muốn để cô có nghi ngờ gì về nhà họ Tống.
Cho nên có thể tưởng tượng được rằng chiếc bàn ăn kia rộng lắm mới có thể chứa được nhiều người thế mà vẫn không còn chỗ, bọn trẻ con còn phải ngồi ăn trên sô pha.
Trần Khả Nhân có phần lúng túng nên chỉ có thể vùi đầu vào ăn.
Cô muốn yên phận ăn xong bữa cơm này cũng chẳng được, vì mỗi người trên bàn ăn đều không có thói quen im lặng, đều âm thầm dò xét Trần Khả Nhân, một lúc sau đã điều tra được mọi thứ về cô, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Ăn một bữa cơm quả thực là có phần gian nan, sau khi ăn xong thì Trần Khả Nhân cũng không có ý định muốn ở lại lâu hơn nên vội vàng trở về nhà để trốn tránh. Gia đình bà Tống có vẻ nhiệt tình thái quá khiến cô không chịu nổi!
Cô còn chưa kịp cất lời than vãn thì Tống Hạo Hiên đã gọi đến.
“Bé ngoan, em có nhớ anh không?” Những lời này đã trở thành lời hỏi thăm quen thuộc của Tống Hạo Hiên, cứ mỗi khi anh gọi điện thoại cho Trần Khả Nhân là anh sẽ hỏi một câu như thế. Lúc mới bắt đầu cô còn mặt đỏ tía tai, giờ mỗi lần anh hỏi cô đều bình tĩnh, chỉ cần anh vừa lên tiếng cô sẽ giả chết, dù có lãng phí cũng không phải là tiền điện thoại của cô.
Tống Hạo Hiên cũng biết cô nghĩ gì nên cười hai tiếng ở đầu dây bên kia rồi mới bắt đầu hỏi cô về tình hình gần đây.
Sinh hoạt hằng ngày của cô vẫn bình thường, vẫn đến trường xong lại về nhà, nhưng đàn ông lại thật sự chú tâm và vui vẻ khi nghe những chuyện này.
Nói tới nói lui thì Trần Khả Nhân cũng nói đến người ở căn nhà đối diện.
“Em nói rằng đối phương rất kỳ quái?” Tống Hạo Hiên hơi nheo nheo mắt, trong lòng thầm có suy đoán.
Trần Khả Nhân nói: “Đúng vậy, em cảm thấy bọn họ đối xử với em rất nhiệt tình, dù sao vẫn cảm thấy… có chút kỳ quái. ”
Đúng là cô đã giúp đỡ bà nội Tống một chút nhưng không đến nỗi cả nhà bà ấy phải đối đãi với cô nhiệt tình như vậy chứ?
Đầu dây bên kia Tống Hạo Hiên cười lên hai tiếng: “Được rồi, em không cần quá bận tâm đâu, trước hết cứ thử ở chung đi đã. ”
Đại gia Tống lắm tiền đã lên tiếng thì tất nhiên là Trần Khả Nhân sẽ nghe theo và ngoan ngoãn mà đồng ý.
Tống Hạo Hiên thấy cô đồng ý một cách nhẹ nhàng thì trong lòng trở nên thả lỏng, hận không thể ngay lập tức quay về bên cô, ôm lấy cô mà hung hăng… khụ khụ, tóm lại là anh rất muốn có cô, chỉ tiếc là anh còn chưa xử lý xong chuyện ở đây nên tạm thời chưa thể quay về.
Trần Khả Nhân không biết tâm tư trong lòng Tống Hạo Hiên, mà lại thêm dầu vào lửa hỏi một câu: “Anh Tống, khi nào anh về?”
Hô hấp của Tống Hạo Hiên như đông cứng lại: “Em thật sự muốn anh trở về, hay vẫn muốn anh quay về để giải quyết chuyện của chị Tần?”
“Em thật… thật sự muốn anh trở về, chẳng liên quan gì đến chuyện của chị Tần.” Trần Khả Như không biết tâm tư của Tống Hạo Hiên, nhưng theo bản năng thì trong đầu đã có câu trả lời khiến anh vô cùng sung sướng, lại càng thêm nhớ cô.
Tống Hạo Hiên nói chuyện cùng Trần Khả Nhân thêm một lúc, nói xong thì anh phát hiện ra Trần Khả Nhân đã ngủ rồi. Chất giọng trầm ấm của anh khiến cô ngủ vô cùng ngon giấc, nhưng người đầu dây bên kia thì lại vô cùng khó xử.
“Cũng không biết có đắp chăn hay không, ôi… vẫn nên nhanh chóng giải quyết mọi việc ổn thoả mới được.” Tống Hạo Hiên tự nhủ, song lại nhấc điện thoại đặt trên bàn trà ở khách sạn gọi ra ngoài, chỉ là không còn ngữ khí dịu dàng như khi nói chuyện với Trần Khả Nhân: “Alo, có phải mọi người lại quấy rầy Khả Nhân không?”