Lúc Trần Khả Nhân thức dậy thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau, cô chôn cả người vào trong lớp chăn, che khuất đi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Cô chậm chạp, lười biếng một hồi lâu, cuối cùng mới lê thân thể bủn rủn này rời khỏi giường để tắm rửa mặc quần áo, sau đó đón xe đi đến quán cà phê đã hẹn.
Chị Tần đã chờ sẵn ở quán cà phê từ sớm, ngón tay của cô ta đang kẹp một điếu thuốc nhưng lại không châm lửa, khuôn mặt nghiêng nghiêng không hiểu sao lại hiện lên một tia thương cảm, ánh mắt nhìn ra con phố cũng trở nên mơ màng trống rỗng, mãi đến khi nhìn thấy Trần Khả Nhân thì cô ta mới lộ ra nụ cười, sau đó tao nhã nhấp một ngụm cà phê.
“Chị Tần, xin lỗi nhé, em đã đến trễ.” Khuôn mặt của Trần Khả Nhân mang theo nét áy náy, cô rất ít khi đến trễ như vậy, nhưng tối hôm qua thật sự là… Nghĩ đến tối hôm qua thì khuôn mặt cô lại đỏ lên, không hiểu sao lại chột dạ không dám nhìn vào chị Tần.
Nhưng chị Tần là ai chứ, ánh mắt của cô ta nhẹ nhàng nhìn lướt qua là biết tối hôm qua cô gái này đã làm gì, cô ta lộ ra một nụ cười mập mờ: “Chị hiểu rồi, em không cần phải giải thích. Cũng may mà số lần anh Tống đến chỗ của em không nhiều lắm, nếu không… Ha ha ha.”
Chị Tần cười lên khe khẽ, dáng vẻ ấy thật sự quyến rũ đến lạ thường, cô ta đã hấp dẫn vô số ánh mắt ngay lập tức. Mặt của Trần Khả Nhân ngày càng đỏ, cô kéo tay chị Tần để xin tha cho mình. Đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào cô ta, nhìn cho đến khi khiến người ta mềm lòng thì thôi, chị Tần không khỏi thu lại tiếng cười, không tiếp tục ức hiếp cô nữa.
Đôi mày lá liễu của chị Tần khẽ nhướng lên, liếc nhìn cô một cái: “Nói đi, em tìm chị làm gì?”
Trần Khả Nhân cười cười, vẫn ngoan ngoãn dịu dàng như xưa: “Anh Tống nói gần đây mọi người sẽ quay về quê một chuyến, chị Tần có thể giúp em thăm mẹ của em và mang vài thứ cho bà ấy được không?”
Từ ngày Tống Hạo Hiên bỗng nhiên bảo Trần Khả Nhân đi theo anh thì Trần Khả Nhân như đang trong một giấc mơ, trải qua ba năm êm đẹp. Cô không cần lo về chuyện học phí, cũng không cần lo lắng về tiền chữa bệnh cho mẹ, thậm chí dưới sự trợ giúp của Tống Hạo Hiên thì mẹ cô đã được bác sĩ giỏi nhất chăm sóc, mà cô cũng có thể bước vào một trường đại học tốt, học chuyên ngành mà mình yêu thích.
Chỉ có một chuyện không được tốt, đó là cô và mẹ cô phải cách xa nhau. Về chuyện này thì Tống Hạo Hiên đã từng nói với cô, anh đã phân tích chi tiết tất cả những nỗi lo của mình cho cô nghe, mặc dù Trần Khả Nhân không nỡ nhưng cô cũng là người hiểu lý lẽ nên cuối cùng vẫn một mình đi theo Tống Hạo Hiên đến thủ đô.
Tống Hạo Hiên rất tốt với cô, không chỉ chi tiền cho cô đến trường, còn đặc biệt đặt mua cho cô một căn nhà cách trường học không xa. Còn anh thì lâu lâu mới đến một lần, lúc đến cũng không vội vàng lên giường mà lại ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với cô ngày càng nhiều.
Trần Khả Nhân biết kim chủ tốt như vậy rất ít, cho nên cô càng thêm quý trọng, cũng càng ngoan ngoãn hơn, cô không mang đến bất cứ rắc rối nào cho anh, có thể nói là khác biệt một trời một vực với những tình nhân khác bên ngoài của Tống Hạo Hiên. Chị Tần cũng từng chê cười cô, nói rằng những người khác đều tìm cách bò lên giường của Tống Hạo Hiên, cho dù không cẩn thận té một cái trước mặt anh cũng lừa anh một miếng thịt, mà Trần Khả Nhân lại biết điều quá mức, chưa từng mở miệng đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Trên thực tế, Trần Khả Nhân cảm thấy Tống Hạo Hiên đã cho cô quá nhiều, từ xưa đến nay cô luôn là người biết thỏa mãn nên sao có thể mở miệng đòi cái này, cái kia?
Chị Tần biết cô hiếu thảo nên cô ta nhanh chóng đồng ý, Trần Khả Nhân giao mấy thứ cho cô ta. Chị Tần đưa mắt nhìn một cái thì thấy những thứ này không mắc chút nào, đều là một số đặc sản nên vừa bực mình vừa buồn cười: “Cái này cũng là em dùng tiền lương của mình để mua đúng không?”
Chị Tần thật sự cảm thấy Trần Khả Nhân không biết tiến lên gì cả, rõ ràng là có một mỏ vàng khổng lồ ở bên người nhưng cô lại cứ khăng khăng tìm việc làm thêm để kiếm một chút tiền lẻ, thật là lãng phí!
Trần Khả Nhân cảm thấy khó hiểu mà nhìn Chị Tần: “Đúng vậy, như vậy có gì không tốt sao?”
Khóe miệng Chị Tần giật một cái, cũng lười nói với cô nên chỉ nói qua loa lấy lệ: “Không có, em như vậy rất tốt, tốt lắm!”
Trần Khả Nhân gật đầu không nghi ngờ gì, ngược lại còn mang vẻ mặt vui mừng nói cho chị Tần biết tác dụng của những món đặc sản này, trông dáng vẻ này chắc hẳn là muốn khi cô ta quay về cũng thuật lại như vậy cho mẹ cô nghe một lần. Nhìn hành động của cô, chị Tần càng cảm thấy bất lực gấp bội, càng không biết vì sao Tống Hạo Hiên lại xem trọng cô nữa.
Cho đến lúc sắp tạm biệt thì chị Tần kéo Trần Khả Nhân lại và nói rằng: “Khả Nhân, nếu có một ngày chị không còn là chị Tần nữa thì em có giúp chị không?”
Môi Trần Khả Nhân khẽ run, cô muốn hỏi chị Tần đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thì cô cảm thấy có hỏi cũng không tìm được đáp án, cuối cùng chỉ có thể kiên định trả lời: “Chị yên tâm đi chị Tần, em nhất định sẽ giúp chị.”
Chị Tần là bạn của cô, cô nhất định sẽ giúp. Bạn bè của cô không ít, nhưng mà người biết rõ mọi chuyện lại có hoàn cảnh tương tự, còn quan tâm lẫn nhau như chị Tần thì thực sự là đã ít càng thêm ít, nghĩ đến những lần chỉ dẫn của chị Tần trong ba năm nay thì sao cô có thể đứng nhìn cô ta rơi vào trắc trở mà không giúp đỡ kia chứ?
Sau khi tạm biệt chị Tần, Trần Khả Nhân định trở về ngủ một lúc thì ai ngờ rằng lại nhìn thấy Tống Hạo Hiên đang ngồi trên ghế sô pha, có lẽ là đang chờ cô trở về.
Trần Khả Nhân ngoan ngoãn đi đến, liếc mắt nhìn Tống Hạo Hiên rồi lại nhanh chóng cúi đầu, dùng giọng nói khe khẽ kêu một tiếng: “Anh Tống.”
Tống Hạo Hiên đáp lại một tiếng, ung dung mà nhìn cô một cái, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Quan hệ giữa bọn họ đã kéo dài ba năm rồi, nhưng Trần Khả Nhân cứ luôn xấu hổ lúng túng như lần đầu tiên, có đôi khi ngay cả đụng chạm rất bình thường cũng sẽ làm cô đỏ mặt, thật sự khiến người ta càng muốn ức hiếp cô mãnh liệt hơn.
Trần Khả Nhân cắn môi, lại nhìn anh một cái: “Sao anh Tống lại đến đây? ”
Thông thường Tống Hạo Hiên chỉ đến vào buổi tối rồi và không xuất hiện vào ban ngày, tình huống như hôm nay thật sự rất hiếm gặp, cũng khó trách Trần Khả Nhân nghi ngờ.
Tống Hạo Hiên lại không vui, anh nhìn về phía Trần Khả Nhân, cười nói: “Sao vậy? Anh không thể đến à?”
Trần Khả Nhân vội vàng lắc đầu, giải thích: “Em không có ý này…”
Nụ cười trên mặt anh khiến cô không khỏi nhớ tới nụ cười vào tối hôm qua lúc Tống Hạo Hiên uy hiếp cô, trái tim cô đập lên thình thịch không ngừng, thật sự sợ hãi.
Tống Hạo Hiên thấy cô phản ứng như vậy, anh nhướng mày lên, thu lại nụ cười, lập tức lộ ra vẻ uể oải như bình thường: “Ai… Gần đây anh hơi mệt, tâm trạng cũng không được tốt lắm nên tối hôm qua đã làm khó em rồi.”
Từ trước đến nay, anh luôn đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt, thủ đoạn đơn giản như vậy cũng có thể đùa bỡn dắt mũi được Trần Khả Nhân. Quả nhiên, anh vừa tỏ ra yếu ớt một chút thì Trần Khả Nhân đã không để ý tới sự quái dị của anh vào hôm nay, vội vàng hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm anh.
Tống Hạo Hiên cũng không nói nhiều, chỉ nói là cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc, sau đó đã dùng dăm ba câu dụ Trần Khả Nhân lên giường, biến thành hai người ngủ trưa chung.
Người đàn ông thân hình cao lớn ôm lấy một cô gái nhỏ nhắn, hai người cũng không hề nhận ra bọn họ hợp nhau đến thế này, bầu không khí lúc ở bên nhau lại đến thế.
Trần Khả Nhân khẽ ngẩng đầu lên, thấy quầng mắt hơi đen của anh, cô không khỏi có chút đau lòng, nhỏ giọng mà hỏi thăm: “Anh Tống, có muốn em giúp anh xoa bóp hay không?”
Tống Hạo Hiên tốt với cô như vậy, cô cũng muốn đối xử tốt hơn gấp đôi để báo đáp anh. Nghiên cứu tay nghề nấu ăn gì đó còn nhẹ, có một lần vì chân Tống Hạo Hiên có bệnh mà bác sĩ nói rằng xoa bóp mới có lợi cho anh nên cô đã đặc biệt đi học xoa bóp. Những chuyện như vậy nhiều không kể hết, ngay cả người bên cạnh Tống Hạo Hiên cũng biết đến sự tồn tại của cô, cũng khó mà nhận nhầm cô.
Nghe nói thế, Tống Hạo Hiên lại cười ra tiếng, bàn tay đang ôm cô dời xuống eo của cô rồi xoa bóp hai cái: “Anh cảm thấy người cần xoa bóp không phải là anh.”
Trần Khả Nhân lại xấu hổ, không nói nữa.
Tống Hạo Hiên thấy cô tức giận thì không tiếp tục đùa giỡn nữa, bàn tay dùng sức lực vừa phải đè xuống hông của cô, cảm giác tê dại truyền đến từ nơi đó, cô thoải mái đến gần như ngủ quên mất.
Cũng vào lúc cô mơ màng sắp ngủ, Tống Hạo Hiên lên tiếng: “Khả Nhân, gần đây việc học của em như thế nào? ”
Trần Khả Nhân chưa kịp phản ứng lại: “Cũng tốt, có chuyện gì sao ạ?”
Tống Hạo Hiên thầm cắn răng, nhưng giọng nói vẫn vững vàng như trước: “Ý anh là gần đây em có gặp người nào hay không? Ví dụ như, một vài thanh niên trẻ tuổi đẹp trai nào đó.”
Trần Khả Nhân lại rất thành thật: “Có.”
Tống Hạo Hiên: “… Vậy em cảm thấy bọn họ thế nào?”
Trần Khả Nhân nghiêm nghiêm túc túc suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy anh Tống tốt hơn bọn họ.”
Đây là lời nói thật, gia thế, tướng mạo, nhân phẩm và phong thái của Tống Hạo Hiên đều không nằm trong tầm cỡ mà những thanh niên tài giỏi đẹp trai trong đại học có thể so sánh được. Trần Khả Nhân vốn cũng không phải người quá soi mói, nhưng ai bảo vận may của cô cao như vậy, gặp được một người đàn ông ưu tú đến thế, tất nhiên là nhìn những người khác sẽ không vừa mắt.
Mà nguyên nhân càng sâu xa là mỗi khi gặp phải một vài người đàn ông thì cô cứ vô thức lấy Tống Hạo Hiên ra để mà so sánh với đối phương, kết quả lần nào cũng là người kia thua đến thảm hại. Tất nhiên cô cũng không dám nói như vậy cho Tống Hạo Hiên nghe.
Môi Tống Hạo Hiên hơi nhếch lên một độ cong rất nhỏ: “Hả? Sao anh có thể so được với bọn họ, bọn họ trẻ tuổi hơn anh, dù gì thì thanh xuân chính là vốn liếng mạnh nhất.”
Trần Khả Nhân cũng không tán thành lời nói này của anh: “Nhưng bọn họ vẫn thua anh.”
Tống Hạo Hiên mừng thầm trong lòng, nét mặt vẫn mang theo nghi ngờ: “Sao lại nói như vậy chứ?”
Trần Khả Nhân phồng má lên, bị câu hỏi của Tống Hạo Hiên gợi lên phiền não trong lòng, cô như không biết mở miệng thế nào, suy nghĩ thật lâu rồi chỉ có thể thật thận trọng mà nói với Tống Hạo Hiên: “Anh Tống có thể giúp em không? Em thật sự không biết xử lý những chuyện này thế nào.”
Dứt lời, cô thuật lại ngắn gọn những chuyện đó một lần.
Dáng vẻ của Trần Khả Nhân không tệ, khí chất cũng đặc biệt. Theo như lời chị Tần nói thì Trần Khả Nhân rất giống như một người phụ nữ đến từ cổ đại, dịu dàng, hiền thục lại giỏi đoán ý người. Trong cái xã hội xem đàn ông như gia súc, xem đàn bà như đàn ông này thì cô như vậy cũng là hiếm thấy.
Cho nên tất nhiên là Trần Khả Nhân cũng khá nổi tiếng trong trường, chính vì vậy mà cũng có một số người muốn theo đuổi cô, mỗi ngày đều thay đổi đủ loại cách thức để tỏ tình.
Trần Khả Nhân hết sức phiền não về chuyện này, cô biết bây giờ mình đang được Tống Hạo Hiên bao nuôi, chỉ cần hai người còn duy trì quan hệ như vậy thì cô không nên đi trêu chọc người khác. Nhưng mà hết lần này tới lần khác… cô khuyên những người theo đuổi kia thế nào họ cũng không nghe, ai cũng bày ra dáng vẻ như dù trời đất đổi thay tôi cũng chỉ thích mỗi mình em, điều này thật sự khiến cô buồn rầu.
Lúc đầu cô không muốn làm phiền Tống Hạo Hiên vì những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng trong thời gian ngắn cô không tìm ra được cách nào để xử lý cả, nên mới thử nói cho anh nghe.
Đương nhiên cô không biết là có một thanh niên “già” cảm thấy hết sức thoả mãn với chuyện này.
Lúc Trần Khả Nhân thức dậy thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau, cô chôn cả người vào trong lớp chăn, che khuất đi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực. Cô chậm chạp, lười biếng một hồi lâu, cuối cùng mới lê thân thể bủn rủn này rời khỏi giường để tắm rửa mặc quần áo, sau đó đón xe đi đến quán cà phê đã hẹn.
Chị Tần đã chờ sẵn ở quán cà phê từ sớm, ngón tay của cô ta đang kẹp một điếu thuốc nhưng lại không châm lửa, khuôn mặt nghiêng nghiêng không hiểu sao lại hiện lên một tia thương cảm, ánh mắt nhìn ra con phố cũng trở nên mơ màng trống rỗng, mãi đến khi nhìn thấy Trần Khả Nhân thì cô ta mới lộ ra nụ cười, sau đó tao nhã nhấp một ngụm cà phê.
“Chị Tần, xin lỗi nhé, em đã đến trễ.” Khuôn mặt của Trần Khả Nhân mang theo nét áy náy, cô rất ít khi đến trễ như vậy, nhưng tối hôm qua thật sự là… Nghĩ đến tối hôm qua thì khuôn mặt cô lại đỏ lên, không hiểu sao lại chột dạ không dám nhìn vào chị Tần.
Nhưng chị Tần là ai chứ, ánh mắt của cô ta nhẹ nhàng nhìn lướt qua là biết tối hôm qua cô gái này đã làm gì, cô ta lộ ra một nụ cười mập mờ: “Chị hiểu rồi, em không cần phải giải thích. Cũng may mà số lần anh Tống đến chỗ của em không nhiều lắm, nếu không… Ha ha ha.”
Chị Tần cười lên khe khẽ, dáng vẻ ấy thật sự quyến rũ đến lạ thường, cô ta đã hấp dẫn vô số ánh mắt ngay lập tức. Mặt của Trần Khả Nhân ngày càng đỏ, cô kéo tay chị Tần để xin tha cho mình. Đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào cô ta, nhìn cho đến khi khiến người ta mềm lòng thì thôi, chị Tần không khỏi thu lại tiếng cười, không tiếp tục ức hiếp cô nữa.
Đôi mày lá liễu của chị Tần khẽ nhướng lên, liếc nhìn cô một cái: “Nói đi, em tìm chị làm gì?”
Trần Khả Nhân cười cười, vẫn ngoan ngoãn dịu dàng như xưa: “Anh Tống nói gần đây mọi người sẽ quay về quê một chuyến, chị Tần có thể giúp em thăm mẹ của em và mang vài thứ cho bà ấy được không?”
Từ ngày Tống Hạo Hiên bỗng nhiên bảo Trần Khả Nhân đi theo anh thì Trần Khả Nhân như đang trong một giấc mơ, trải qua ba năm êm đẹp. Cô không cần lo về chuyện học phí, cũng không cần lo lắng về tiền chữa bệnh cho mẹ, thậm chí dưới sự trợ giúp của Tống Hạo Hiên thì mẹ cô đã được bác sĩ giỏi nhất chăm sóc, mà cô cũng có thể bước vào một trường đại học tốt, học chuyên ngành mà mình yêu thích.
Chỉ có một chuyện không được tốt, đó là cô và mẹ cô phải cách xa nhau. Về chuyện này thì Tống Hạo Hiên đã từng nói với cô, anh đã phân tích chi tiết tất cả những nỗi lo của mình cho cô nghe, mặc dù Trần Khả Nhân không nỡ nhưng cô cũng là người hiểu lý lẽ nên cuối cùng vẫn một mình đi theo Tống Hạo Hiên đến thủ đô.
Tống Hạo Hiên rất tốt với cô, không chỉ chi tiền cho cô đến trường, còn đặc biệt đặt mua cho cô một căn nhà cách trường học không xa. Còn anh thì lâu lâu mới đến một lần, lúc đến cũng không vội vàng lên giường mà lại ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với cô ngày càng nhiều.
Trần Khả Nhân biết kim chủ tốt như vậy rất ít, cho nên cô càng thêm quý trọng, cũng càng ngoan ngoãn hơn, cô không mang đến bất cứ rắc rối nào cho anh, có thể nói là khác biệt một trời một vực với những tình nhân khác bên ngoài của Tống Hạo Hiên. Chị Tần cũng từng chê cười cô, nói rằng những người khác đều tìm cách bò lên giường của Tống Hạo Hiên, cho dù không cẩn thận té một cái trước mặt anh cũng lừa anh một miếng thịt, mà Trần Khả Nhân lại biết điều quá mức, chưa từng mở miệng đòi hỏi bất cứ thứ gì.
Trên thực tế, Trần Khả Nhân cảm thấy Tống Hạo Hiên đã cho cô quá nhiều, từ xưa đến nay cô luôn là người biết thỏa mãn nên sao có thể mở miệng đòi cái này, cái kia?
Chị Tần biết cô hiếu thảo nên cô ta nhanh chóng đồng ý, Trần Khả Nhân giao mấy thứ cho cô ta. Chị Tần đưa mắt nhìn một cái thì thấy những thứ này không mắc chút nào, đều là một số đặc sản nên vừa bực mình vừa buồn cười: “Cái này cũng là em dùng tiền lương của mình để mua đúng không?”
Chị Tần thật sự cảm thấy Trần Khả Nhân không biết tiến lên gì cả, rõ ràng là có một mỏ vàng khổng lồ ở bên người nhưng cô lại cứ khăng khăng tìm việc làm thêm để kiếm một chút tiền lẻ, thật là lãng phí!
Trần Khả Nhân cảm thấy khó hiểu mà nhìn Chị Tần: “Đúng vậy, như vậy có gì không tốt sao?”
Khóe miệng Chị Tần giật một cái, cũng lười nói với cô nên chỉ nói qua loa lấy lệ: “Không có, em như vậy rất tốt, tốt lắm!”
Trần Khả Nhân gật đầu không nghi ngờ gì, ngược lại còn mang vẻ mặt vui mừng nói cho chị Tần biết tác dụng của những món đặc sản này, trông dáng vẻ này chắc hẳn là muốn khi cô ta quay về cũng thuật lại như vậy cho mẹ cô nghe một lần. Nhìn hành động của cô, chị Tần càng cảm thấy bất lực gấp bội, càng không biết vì sao Tống Hạo Hiên lại xem trọng cô nữa.
Cho đến lúc sắp tạm biệt thì chị Tần kéo Trần Khả Nhân lại và nói rằng: “Khả Nhân, nếu có một ngày chị không còn là chị Tần nữa thì em có giúp chị không?”
Môi Trần Khả Nhân khẽ run, cô muốn hỏi chị Tần đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thì cô cảm thấy có hỏi cũng không tìm được đáp án, cuối cùng chỉ có thể kiên định trả lời: “Chị yên tâm đi chị Tần, em nhất định sẽ giúp chị.”
Chị Tần là bạn của cô, cô nhất định sẽ giúp. Bạn bè của cô không ít, nhưng mà người biết rõ mọi chuyện lại có hoàn cảnh tương tự, còn quan tâm lẫn nhau như chị Tần thì thực sự là đã ít càng thêm ít, nghĩ đến những lần chỉ dẫn của chị Tần trong ba năm nay thì sao cô có thể đứng nhìn cô ta rơi vào trắc trở mà không giúp đỡ kia chứ?
Sau khi tạm biệt chị Tần, Trần Khả Nhân định trở về ngủ một lúc thì ai ngờ rằng lại nhìn thấy Tống Hạo Hiên đang ngồi trên ghế sô pha, có lẽ là đang chờ cô trở về.
Trần Khả Nhân ngoan ngoãn đi đến, liếc mắt nhìn Tống Hạo Hiên rồi lại nhanh chóng cúi đầu, dùng giọng nói khe khẽ kêu một tiếng: “Anh Tống.”
Tống Hạo Hiên đáp lại một tiếng, ung dung mà nhìn cô một cái, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Quan hệ giữa bọn họ đã kéo dài ba năm rồi, nhưng Trần Khả Nhân cứ luôn xấu hổ lúng túng như lần đầu tiên, có đôi khi ngay cả đụng chạm rất bình thường cũng sẽ làm cô đỏ mặt, thật sự khiến người ta càng muốn ức hiếp cô mãnh liệt hơn.
Trần Khả Nhân cắn môi, lại nhìn anh một cái: “Sao anh Tống lại đến đây? ”
Thông thường Tống Hạo Hiên chỉ đến vào buổi tối rồi và không xuất hiện vào ban ngày, tình huống như hôm nay thật sự rất hiếm gặp, cũng khó trách Trần Khả Nhân nghi ngờ.
Tống Hạo Hiên lại không vui, anh nhìn về phía Trần Khả Nhân, cười nói: “Sao vậy? Anh không thể đến à?”
Trần Khả Nhân vội vàng lắc đầu, giải thích: “Em không có ý này…”
Nụ cười trên mặt anh khiến cô không khỏi nhớ tới nụ cười vào tối hôm qua lúc Tống Hạo Hiên uy hiếp cô, trái tim cô đập lên thình thịch không ngừng, thật sự sợ hãi.
Tống Hạo Hiên thấy cô phản ứng như vậy, anh nhướng mày lên, thu lại nụ cười, lập tức lộ ra vẻ uể oải như bình thường: “Ai… Gần đây anh hơi mệt, tâm trạng cũng không được tốt lắm nên tối hôm qua đã làm khó em rồi.”
Từ trước đến nay, anh luôn đánh một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt, thủ đoạn đơn giản như vậy cũng có thể đùa bỡn dắt mũi được Trần Khả Nhân. Quả nhiên, anh vừa tỏ ra yếu ớt một chút thì Trần Khả Nhân đã không để ý tới sự quái dị của anh vào hôm nay, vội vàng hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm anh.
Tống Hạo Hiên cũng không nói nhiều, chỉ nói là cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc, sau đó đã dùng dăm ba câu dụ Trần Khả Nhân lên giường, biến thành hai người ngủ trưa chung.
Người đàn ông thân hình cao lớn ôm lấy một cô gái nhỏ nhắn, hai người cũng không hề nhận ra bọn họ hợp nhau đến thế này, bầu không khí lúc ở bên nhau lại đến thế.
Trần Khả Nhân khẽ ngẩng đầu lên, thấy quầng mắt hơi đen của anh, cô không khỏi có chút đau lòng, nhỏ giọng mà hỏi thăm: “Anh Tống, có muốn em giúp anh xoa bóp hay không?”
Tống Hạo Hiên tốt với cô như vậy, cô cũng muốn đối xử tốt hơn gấp đôi để báo đáp anh. Nghiên cứu tay nghề nấu ăn gì đó còn nhẹ, có một lần vì chân Tống Hạo Hiên có bệnh mà bác sĩ nói rằng xoa bóp mới có lợi cho anh nên cô đã đặc biệt đi học xoa bóp. Những chuyện như vậy nhiều không kể hết, ngay cả người bên cạnh Tống Hạo Hiên cũng biết đến sự tồn tại của cô, cũng khó mà nhận nhầm cô.
Nghe nói thế, Tống Hạo Hiên lại cười ra tiếng, bàn tay đang ôm cô dời xuống eo của cô rồi xoa bóp hai cái: “Anh cảm thấy người cần xoa bóp không phải là anh.”
Trần Khả Nhân lại xấu hổ, không nói nữa.
Tống Hạo Hiên thấy cô tức giận thì không tiếp tục đùa giỡn nữa, bàn tay dùng sức lực vừa phải đè xuống hông của cô, cảm giác tê dại truyền đến từ nơi đó, cô thoải mái đến gần như ngủ quên mất.
Cũng vào lúc cô mơ màng sắp ngủ, Tống Hạo Hiên lên tiếng: “Khả Nhân, gần đây việc học của em như thế nào? ”
Trần Khả Nhân chưa kịp phản ứng lại: “Cũng tốt, có chuyện gì sao ạ?”
Tống Hạo Hiên thầm cắn răng, nhưng giọng nói vẫn vững vàng như trước: “Ý anh là gần đây em có gặp người nào hay không? Ví dụ như, một vài thanh niên trẻ tuổi đẹp trai nào đó.”
Trần Khả Nhân lại rất thành thật: “Có.”
Tống Hạo Hiên: “… Vậy em cảm thấy bọn họ thế nào?”
Trần Khả Nhân nghiêm nghiêm túc túc suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy anh Tống tốt hơn bọn họ.”
Đây là lời nói thật, gia thế, tướng mạo, nhân phẩm và phong thái của Tống Hạo Hiên đều không nằm trong tầm cỡ mà những thanh niên tài giỏi đẹp trai trong đại học có thể so sánh được. Trần Khả Nhân vốn cũng không phải người quá soi mói, nhưng ai bảo vận may của cô cao như vậy, gặp được một người đàn ông ưu tú đến thế, tất nhiên là nhìn những người khác sẽ không vừa mắt.
Mà nguyên nhân càng sâu xa là mỗi khi gặp phải một vài người đàn ông thì cô cứ vô thức lấy Tống Hạo Hiên ra để mà so sánh với đối phương, kết quả lần nào cũng là người kia thua đến thảm hại. Tất nhiên cô cũng không dám nói như vậy cho Tống Hạo Hiên nghe.
Môi Tống Hạo Hiên hơi nhếch lên một độ cong rất nhỏ: “Hả? Sao anh có thể so được với bọn họ, bọn họ trẻ tuổi hơn anh, dù gì thì thanh xuân chính là vốn liếng mạnh nhất.”
Trần Khả Nhân cũng không tán thành lời nói này của anh: “Nhưng bọn họ vẫn thua anh.”
Tống Hạo Hiên mừng thầm trong lòng, nét mặt vẫn mang theo nghi ngờ: “Sao lại nói như vậy chứ?”
Trần Khả Nhân phồng má lên, bị câu hỏi của Tống Hạo Hiên gợi lên phiền não trong lòng, cô như không biết mở miệng thế nào, suy nghĩ thật lâu rồi chỉ có thể thật thận trọng mà nói với Tống Hạo Hiên: “Anh Tống có thể giúp em không? Em thật sự không biết xử lý những chuyện này thế nào.”
Dứt lời, cô thuật lại ngắn gọn những chuyện đó một lần.
Dáng vẻ của Trần Khả Nhân không tệ, khí chất cũng đặc biệt. Theo như lời chị Tần nói thì Trần Khả Nhân rất giống như một người phụ nữ đến từ cổ đại, dịu dàng, hiền thục lại giỏi đoán ý người. Trong cái xã hội xem đàn ông như gia súc, xem đàn bà như đàn ông này thì cô như vậy cũng là hiếm thấy.
Cho nên tất nhiên là Trần Khả Nhân cũng khá nổi tiếng trong trường, chính vì vậy mà cũng có một số người muốn theo đuổi cô, mỗi ngày đều thay đổi đủ loại cách thức để tỏ tình.
Trần Khả Nhân hết sức phiền não về chuyện này, cô biết bây giờ mình đang được Tống Hạo Hiên bao nuôi, chỉ cần hai người còn duy trì quan hệ như vậy thì cô không nên đi trêu chọc người khác. Nhưng mà hết lần này tới lần khác… cô khuyên những người theo đuổi kia thế nào họ cũng không nghe, ai cũng bày ra dáng vẻ như dù trời đất đổi thay tôi cũng chỉ thích mỗi mình em, điều này thật sự khiến cô buồn rầu.
Lúc đầu cô không muốn làm phiền Tống Hạo Hiên vì những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng trong thời gian ngắn cô không tìm ra được cách nào để xử lý cả, nên mới thử nói cho anh nghe.
Đương nhiên cô không biết là có một thanh niên “già” cảm thấy hết sức thoả mãn với chuyện này.