• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bên ngoài phòng khách, Tống Hạo Tông đang nói chuyện với Lâm Kha.


Lâm Kha nói với vẻ mặt đau khổ: “Chuyện này xong rồi thì cậu ta nhất định sẽ giết tôi.”


Tống Hạo Tông vỗ vỗ vai anh, bình tĩnh nói: “Không sao, bác sĩ kiểm tra rồi nói không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là do bị nhiễm gió một chút nên bị cảm lạnh thôi. Cậu cũng không cần phải chết, nhiều nhất là bị anh ta tra tấn hai lần thôi.”


Lâm Kha nghe vậy thì liếc nhìn Tống Hạo Hiên một cái, có ai an ủi người khác như anh ta không? Lâm Kha thà chịu chết còn hơn là bị Tống Hạo Nhiên hành hạ đấy.


Dưới sự đau khổ tột cùng, cái miệng của Lâm Kha lại nói ra lời bỉ ổi thêm lần nữa: “Anh cũng đừng cứ nói tôi, đừng quên lần này không phải tôi khiến chị dâu của tôi sinh bệnh, mà do cậu hai nhà họ Tống là anh nha. Chậc chậc, nghĩ lại thì sếp tổng nhà tôi khó khăn lắm mới nhờ anh giúp đỡ một lần, nhưng cuối cùng anh lại làm ra những chuyện như thế này. Với tính cách của cậu ta, có lẽ là…”


Những chuyện đó thì không cần nói cũng biết, Tống Hạo Tông liếc nhìn Lâm Kha một cái, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi rằng mình có nên trút giận lên tên nhóc Lâm Kha này trước khi bị Tống Hạo Nhiên trả thù hay không.


Trên thực tế thì bệnh tình của Trần Khả Nhân không thể không liên quan đến hai người này.


Người phụ nữ từng cố tình va chạm với Tống Hạo Hiên trong một cuộc họp tư nhân thực chất là “hồ ly tinh” của ông trùm ma túy Vương Quyền cử đến. Lý do khiến Vương Quyền cử một người phụ nữ đến quyến rũ Tống Hạo Hiên là để gây khó dễ cho anh rồi uy hiếp anh đi buôn ma túy với ông ta.


“Hồ ly tinh” của Vương Quyền không chỉ xảo quyệt như cái tên của cô ta mà còn tàn nhẫn hơn nhiều. Trong lòng cô ta không có người nào hay chuyện gì quan trọng hơn lợi ích của bản thân. Vì lý do này, thậm chí cô ta có thể ra tay với cả phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh, điều này cho thấy rằng người này không có điểm yếu. Vì thế Tống Hạo Hiên không muốn để liên lụy đến Trần Khả Nhân, nên anh đã giả vờ yêu người phụ nữ đó. Cũng vì vậy mà mặc dù người ở tại thủ đô cũng cố gắng nhịn xuống sự nhớ nhung để giải quyết hết tất cả những khổ cực gian nan này và sớm ngày ở bên cạnh Trần Khả Nhân một cách yên bình.


Nhưng ai mà biết được rằng cái tên miệng rộng Lâm Kha này lại cố tình nói ra ngoài chuyện của Trần Khả Nhân vào lúc quan trọng, còn Tống Hạo Hiên thì lại vì mải mê dỗ ngon dỗ ngọt Trần Khả Nhân mà đã quên bảo Lâm Kha phải giữ miệng cho tốt nên đã khiến từ trên xuống dưới nhà họ Tống đều chạy đến xem Trần Khả Nhân như động vật quý hiếm. Điều này khiến kế hoạch của Tống Hạo Hiên trở nên thất bại như vậy và Vương Quyền cũng ngay lập tức hiểu ra điểm yếu thực sự của Tống Hạo Hiên ở nơi nào.


May mà thủ đoạn của Tống Hạo Hiên cũng không kém, vừa nghe đến chuyện người nhà chạy đến chỗ Trần Khả Nhân thì anh đã biết mọi chuyện bại lộ rồi. Thế là anh nói tất cả mọi chuyện với Tống Hạo Tông, đây cũng là lần đầu tiên anh cầu xin người nhà giúp đỡ sau nhiều năm ra sống bên ngoài như vậy.


Khó có khi em trai nhà mình xin mình giúp đỡ nên tất nhiên Tống Hạo Tông không thể làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn được. Anh ta đã nhanh chóng tìm một người theo dõi Trần Khả Nhân, nếu Vương Quyền có động thái gì thì anh ta sẽ là người đầu tiên nhận được tin tức.


Nhưng mà tên cáo già Vương Quyền này đã làm việc ác nhiều năm nhưng vẫn chưa bị bắt, lúc này đây có thể nói là một cơ hội trời cho khó có thể gặp được. Vì nhiều loại nguyên nhân mà Tống Hạo Tông quyết định dùng sự an toàn của Trần Khả Nhân làm điều kiện tiên quyết để dụ dỗ Vương Quyền lộ ra đuôi cáo, sau đó anh ta sẽ có thể đến được địa bàn của tên trùm ma túy này.


Vì để đe dọa Tống Hạo Hiên mà có thể nói rằng Vương Quyền đã bỏ ra rất nhiều công sức. Ông ta cố ý thuê một đám lính đánh thuê nổi tiếng để đưa Trần Khả Nhân rời khỏi nhà đến trước mặt ông ta mà không bị thương một chút nào. Vừa đúng vào hôm đó tâm trạng Trần Khả Nhân không tốt nên đã đi ngủ sớm, lính đánh thuê lại sợ cô tỉnh lại nên tiêm cho cô thêm một ít thuốc mê. Từ đầu đến cuối Trần Khả Nhân cũng không hề biết cô đã trải qua những gì.


Sau khi trải qua một trận đánh gây chấn động lòng người thì cuối cùng lão già Vương Quyền này vẫn bị Tống Hạo Tông bắt được và chuyển giao cho những người có liên quan xử lý. Mà Trần Khả Nhân thì vẫn chưa tỉnh vì thuốc còn tác dụng, cho đến khi được đưa về nhà vẫn còn mê man, cứ như cô chưa từng trải qua tất cả những chuyện đó, nhưng mà…


Bởi vì làm ầm ĩ cả đêm như vậy nên Trần Khả Nhân đã thành công bị cảm.


Sau khi Tống Hạo Hiên không chân chạy liên tục về đến nơi thì chuyện đầu tiên anh làm chính là mắng anh trai Tống Hạo Tông và Lâm Kha té tát. Lần Tống Hạo Hiên tức giận như vậy vào trước đây là khi không thể nào che giấu được ở tuổi dậy thì nên có thể thấy được lần này anh thật sự rất tức giận.


Không phải anh không tin anh trai của mình, nhưng có cái gọi là quan tâm thì sẽ bị rối loạn. Mặc dù tin tưởng anh trai mình nhưng anh vẫn không kìm nén được sự lo lắng cho Trần Khả Nhân, hơn nữa anh còn lo lắng rằng cô sẽ bị dọa cho sợ hãi. Nghĩ lại thì bình thường cô gái nhỏ chưa từng trải qua việc này, ngày thường ngay cả một con gà mà anh cũng không nhẫn tâm để cho cô gái nhỏ động tay vào, như vậy thì sao anh có thể để cho cô gái nhỏ này đi đối mặt với những chuyện kia được?


Cho nên, anh không tức giận với tất cả những quyết định mà Tống Hạo Tông làm và cả những chuyện tên đầu sỏ Lâm Kha kia gây ra thì mới là lạ.


Hai người đàn ông cao to vẫn còn ngồi trong phòng khách mà lo lắng, bất an chờ đợi Tống Hạo Hiên đi ra trả thù bọn họ, lại không biết bây giờ trong mắt cậu ba nhà họ Tống chỉ có Trần Khả Nhân mà thôi. Thế nên không có thời gian đi tìm hai người để kiếm thêm phiền phức nữa, anh phải ôm cô dâu nhỏ của mình đi ngủ đã.


Bình minh sáng hôm sau, Trần Khả Nhân đã tỉnh giấc.


Cô chỉ nhiễm lạnh nên mới bị cảm mạo một trận, tối qua đắp chăn bông và toát mồ hôi thì người đã đỡ hơn nhiều rồi, cô tỉnh dậy sớm như thế là vì đói bụng.


Giữa trưa hôm qua cô đã không ăn gì rồi, lại vì đang bị bệnh nên tiêu hao rất nhiều năng lượng. Bây giờ cô chỉ cảm thấy bụng trống rỗng và muốn ăn gì đó thôi.


Quan trọng hơn là cả người cô đều đầy mồ hôi nên cô phải nhanh chóng đi tắm rửa một chút mới được.


Chỉ là cô vừa khẽ cử động một chút thì Tống Hạo Hiên cũng tỉnh dậy, tối hôm qua gần như anh không ngủ ngon được, ban đêm luôn lo lắng cái này cái kia, ngủ cũng không yên nên rất nhanh đã tỉnh dậy. Giọng nói của Tống Hạo Hiên khàn khàn, vừa mở mắt ra đã hôn lên trán Trần Khả Nhân một cái: “Sao em dậy sớm thế? Bây giờ có còn khó chịu không?”


Trần Khả Nhân lắc đầu: “Em đỡ hơn nhiều rồi, em muốn đi tắm đã.”


Tống Hạo Hiên nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi mới xoay người ôm Trần Khả Nhân xuống giường. Đột nhiên thân thể bị nhấc bổng lên khiến Trần Khả Nhân sợ đến mức nắm chặt quần áo của Tống Hạo Hiên, cái miệng nho nhỏ còn phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi, quả thật tinh thần đã tốt hơn hôm qua nhiều rồi, như thế cũng khiến Tống Hạo Hiên thấy yên tâm hơn.


“Anh giúp bé ngoan tắm rửa nhé?” Tống Hạo Hiên lập tức cảm thấy thích thú, anh cũng không cần Trần Khả Nhân có đồng ý hay không mà đã nhanh chóng ôm lấy cô đi vào phòng tắm. Khuôn mặt anh tràn đầy hưng phấn giống như cực kỳ mong chờ chuyện kế tiếp.


Sao Trần Khả Nhân lại không biết người đàn ông đang muốn làm chuyện kia, cô xấu hổ và lúng túng: “Anh, anh Tống, anh đừng như vậy, cơ thể em còn chưa khoẻ hẳn đâu…”


Bước chân của Tống Hạo Hiên vẫn không ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bé ngoan đang suy nghĩ cái gì thế? Anh là loại người như vậy sao? Bệnh của em còn chưa hết mà, vì đề phòng em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trong phòng tắm nên anh mới giúp em tắm rửa. Anh chỉ đơn giản muốn giúp đỡ em thôi, sao em lại có thể nghĩ anh thành kẻ xấu như thế được?”


Trần Khả Nhân nói không lại anh nên ngậm miệng lại và im lặng, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không tin.


Tống Hạo Hiên cũng không quan tâm cô có tin hay không, anh vốn không có ý kia, nhưng mà thật ra anh cũng muốn ăn chút “đậu hủ”.


Sau khi ôm cô đến phòng tắm xong thì anh để cô ở một bên rồi mới mở nước ấm cho chảy vào bồn lớn, đợi cho đến khi nước ấm đổ đầy một nửa bồn tắm rồi thì mới từ từ cởi quần áo. Sau đó Trần Khả Nhân mới chú ý tới trên thân người đàn ông vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây, nhưng mà vì ngủ cả đêm nên có rất nhiều nếp nhăn. Trong lúc nhất thời lòng cô tràn ngập cảm xúc không thể hiểu được.


Tống Hạo Hiên cảm giác được ánh mắt của cô thì không khỏi quay đầu về phía cô: “Sao thế?”


Trần Khả Nhân trừng mắt nhìn, muốn đè ép cảm xúc này xuống đáy lòng. Cô đang định giải thích một câu không có gì nhưng khi mở miệng thì ma xui quỷ khiến làm sao lại trở thành hỏi han: “Anh Tống đã vội vã quay về đây à?”


Tống Hạo Hiên thử nhiệt độ nước, đợi cho nhiệt độ nước phù hợp thì anh mới đi đến cởi quần áo cho Trần Khả Nhân, vừa cởi vừa nói: “Ừ, nghe thấy em bị bệnh nên trở về. Sau này đi ngủ thì nhớ đóng cửa sổ lại có biết chưa?”


Trần Khả Nhân chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn gật đầu rồi lại ngoan ngoãn phối hợp với người đàn ông để anh cởi quần áo cô ra.


Rất nhanh sau đó, hai người đã cùng ngâm mình trong bồn tắm lớn.


Sự thích thú của Tống Hạo Hiên không hề giảm xuống, anh cầm lấy dầu gội trên kệ bên cạnh: “Bé ngoan, anh gội đầu cho em nhé?”


Trần Khả Nhân cũng không thể quấy rầy sự hứng thú của anh nên đã đồng ý.


Mặc dù trước đây Tống Hạo Hiên là một ông chủ lớn thậm chí còn không thể cầm nổi món canh, nhưng khi chăm sóc Trần Khả Nhân thì lại rất tỉ mỉ đến mức đáng sợ. Đầu tiên anh lấy lược chải tóc cho Trần Khả Nhân thật mượt, khi chải tóc anh còn biết rằng mình sẽ chải phần giữa tóc và phần đuôi tóc trước, để tránh cho lát nữa tóc sẽ bị thắt nút làm đau Trần Khả Nhân. Sau khi chải ba lần thì Tống Hạo Hiên mới làm ướt tóc rồi mới cho dầu gội lên.


Những ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn của người đàn ông xuyên qua mái tóc của cô, sau đó xoa bóp thật kỹ cho cô. Cảm giác thoải mái đến nỗi cô hơi buồn ngủ. Cô yếu ớt dựa vào ngực người đàn ông và đôi mắt cũng đang nheo lại, dáng vẻ của cô trông rất là thích thú.


Tống Hạo Hiên mỉm cười khi nhìn thấy điều này, và nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: “Em có thoải mái không?”


Trần Khả Nhân không nói mà chỉ gật đầu.


Chẳng mấy chốc thì tóc cũng được gội sạch sẽ, nhân cơ hội này Tống Hạo Hiên lại hỏi: “Vậy giờ chúng ta tắm rửa nhé?”


Tống Hạo Hiên thấy Trần Khả Nhân không trả lời, anh vui vẻ vươn hai móng vuốt sói ra…


Ừ, nếu không phải là Trần Khả Nhân nói rằng cô đói bụng thì không biết là phải tắm đến lúc nào nữa.


Lâm Kha mua bữa sáng, anh ta đã làm sai nên đang cố gắng lấy lòng Tống Hạo Hiên để không bị trừng phạt. Nhưng kiểu lấy lòng này cũng rất đặc biệt, Lâm Kha là một người thông minh nên tất nhiên anh ta biết rằng lấy lòng Trần Khả Nhân sẽ tốt hơn là lấy lòng Tống Hạo Hiên. Tống Hạo Hiên sẽ chỉ hạnh phúc khi Trần Khả Nhân hạnh phúc, vì vậy anh ta đã chạy tới vào sáng sớm chỉ để mua đồ ăn sáng.


Tống Hạo Hiên vừa nhìn thấy Lâm Kha đã biết ngay anh ta đang nghĩ gì, anh cười như không cười chỉ vào bữa sáng: “Thật là có tâm.”


Lâm Kha lập tức cúi đầu khom lưng: “Không sao không sao, phục vụ sếp là điều nên làm.”


Tống Hạo Hiên lười nói tiếp, anh đưa tất cả bữa sáng tới trước mặt Trần Khả Nhân rồi hỏi: “Bé ngoan muốn ăn cái gì đây?”


Trần Khả Nhân không ăn nhiều, vì vậy cô chỉ cầm lấy một bát cháo và nói: “Em ăn cái này là được rồi.”


Thấy cô ăn ít đi, Tống Hạo Hiên cau mày lo lắng: “Sao em ăn ít vậy?” Nói xong, anh cầm một món điểm tâm đặt trước mặt cô, sau đó dùng vẻ mặt cưng chiều dịu dàng xem cô ăn cái gì.


Người ngoài đứng xem Lâm Kha: Mẹ kiếp, sáng sớm mà lại ngược đãi chó à?


Bên ngoài phòng khách, Tống Hạo Tông đang nói chuyện với Lâm Kha.


Lâm Kha nói với vẻ mặt đau khổ: “Chuyện này xong rồi thì cậu ta nhất định sẽ giết tôi.”


Tống Hạo Tông vỗ vỗ vai anh, bình tĩnh nói: “Không sao, bác sĩ kiểm tra rồi nói không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là do bị nhiễm gió một chút nên bị cảm lạnh thôi. Cậu cũng không cần phải chết, nhiều nhất là bị anh ta tra tấn hai lần thôi.”


Lâm Kha nghe vậy thì liếc nhìn Tống Hạo Hiên một cái, có ai an ủi người khác như anh ta không? Lâm Kha thà chịu chết còn hơn là bị Tống Hạo Nhiên hành hạ đấy.


Dưới sự đau khổ tột cùng, cái miệng của Lâm Kha lại nói ra lời bỉ ổi thêm lần nữa: “Anh cũng đừng cứ nói tôi, đừng quên lần này không phải tôi khiến chị dâu của tôi sinh bệnh, mà do cậu hai nhà họ Tống là anh nha. Chậc chậc, nghĩ lại thì sếp tổng nhà tôi khó khăn lắm mới nhờ anh giúp đỡ một lần, nhưng cuối cùng anh lại làm ra những chuyện như thế này. Với tính cách của cậu ta, có lẽ là…”


Những chuyện đó thì không cần nói cũng biết, Tống Hạo Tông liếc nhìn Lâm Kha một cái, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi rằng mình có nên trút giận lên tên nhóc Lâm Kha này trước khi bị Tống Hạo Nhiên trả thù hay không.


Trên thực tế thì bệnh tình của Trần Khả Nhân không thể không liên quan đến hai người này.


Người phụ nữ từng cố tình va chạm với Tống Hạo Hiên trong một cuộc họp tư nhân thực chất là “hồ ly tinh” của ông trùm ma túy Vương Quyền cử đến. Lý do khiến Vương Quyền cử một người phụ nữ đến quyến rũ Tống Hạo Hiên là để gây khó dễ cho anh rồi uy hiếp anh đi buôn ma túy với ông ta.


“Hồ ly tinh” của Vương Quyền không chỉ xảo quyệt như cái tên của cô ta mà còn tàn nhẫn hơn nhiều. Trong lòng cô ta không có người nào hay chuyện gì quan trọng hơn lợi ích của bản thân. Vì lý do này, thậm chí cô ta có thể ra tay với cả phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh, điều này cho thấy rằng người này không có điểm yếu. Vì thế Tống Hạo Hiên không muốn để liên lụy đến Trần Khả Nhân, nên anh đã giả vờ yêu người phụ nữ đó. Cũng vì vậy mà mặc dù người ở tại thủ đô cũng cố gắng nhịn xuống sự nhớ nhung để giải quyết hết tất cả những khổ cực gian nan này và sớm ngày ở bên cạnh Trần Khả Nhân một cách yên bình.


Nhưng ai mà biết được rằng cái tên miệng rộng Lâm Kha này lại cố tình nói ra ngoài chuyện của Trần Khả Nhân vào lúc quan trọng, còn Tống Hạo Hiên thì lại vì mải mê dỗ ngon dỗ ngọt Trần Khả Nhân mà đã quên bảo Lâm Kha phải giữ miệng cho tốt nên đã khiến từ trên xuống dưới nhà họ Tống đều chạy đến xem Trần Khả Nhân như động vật quý hiếm. Điều này khiến kế hoạch của Tống Hạo Hiên trở nên thất bại như vậy và Vương Quyền cũng ngay lập tức hiểu ra điểm yếu thực sự của Tống Hạo Hiên ở nơi nào.


May mà thủ đoạn của Tống Hạo Hiên cũng không kém, vừa nghe đến chuyện người nhà chạy đến chỗ Trần Khả Nhân thì anh đã biết mọi chuyện bại lộ rồi. Thế là anh nói tất cả mọi chuyện với Tống Hạo Tông, đây cũng là lần đầu tiên anh cầu xin người nhà giúp đỡ sau nhiều năm ra sống bên ngoài như vậy.


Khó có khi em trai nhà mình xin mình giúp đỡ nên tất nhiên Tống Hạo Tông không thể làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn được. Anh ta đã nhanh chóng tìm một người theo dõi Trần Khả Nhân, nếu Vương Quyền có động thái gì thì anh ta sẽ là người đầu tiên nhận được tin tức.


Nhưng mà tên cáo già Vương Quyền này đã làm việc ác nhiều năm nhưng vẫn chưa bị bắt, lúc này đây có thể nói là một cơ hội trời cho khó có thể gặp được. Vì nhiều loại nguyên nhân mà Tống Hạo Tông quyết định dùng sự an toàn của Trần Khả Nhân làm điều kiện tiên quyết để dụ dỗ Vương Quyền lộ ra đuôi cáo, sau đó anh ta sẽ có thể đến được địa bàn của tên trùm ma túy này.


Vì để đe dọa Tống Hạo Hiên mà có thể nói rằng Vương Quyền đã bỏ ra rất nhiều công sức. Ông ta cố ý thuê một đám lính đánh thuê nổi tiếng để đưa Trần Khả Nhân rời khỏi nhà đến trước mặt ông ta mà không bị thương một chút nào. Vừa đúng vào hôm đó tâm trạng Trần Khả Nhân không tốt nên đã đi ngủ sớm, lính đánh thuê lại sợ cô tỉnh lại nên tiêm cho cô thêm một ít thuốc mê. Từ đầu đến cuối Trần Khả Nhân cũng không hề biết cô đã trải qua những gì.


Sau khi trải qua một trận đánh gây chấn động lòng người thì cuối cùng lão già Vương Quyền này vẫn bị Tống Hạo Tông bắt được và chuyển giao cho những người có liên quan xử lý. Mà Trần Khả Nhân thì vẫn chưa tỉnh vì thuốc còn tác dụng, cho đến khi được đưa về nhà vẫn còn mê man, cứ như cô chưa từng trải qua tất cả những chuyện đó, nhưng mà…


Bởi vì làm ầm ĩ cả đêm như vậy nên Trần Khả Nhân đã thành công bị cảm.


Sau khi Tống Hạo Hiên không chân chạy liên tục về đến nơi thì chuyện đầu tiên anh làm chính là mắng anh trai Tống Hạo Tông và Lâm Kha té tát. Lần Tống Hạo Hiên tức giận như vậy vào trước đây là khi không thể nào che giấu được ở tuổi dậy thì nên có thể thấy được lần này anh thật sự rất tức giận.


Không phải anh không tin anh trai của mình, nhưng có cái gọi là quan tâm thì sẽ bị rối loạn. Mặc dù tin tưởng anh trai mình nhưng anh vẫn không kìm nén được sự lo lắng cho Trần Khả Nhân, hơn nữa anh còn lo lắng rằng cô sẽ bị dọa cho sợ hãi. Nghĩ lại thì bình thường cô gái nhỏ chưa từng trải qua việc này, ngày thường ngay cả một con gà mà anh cũng không nhẫn tâm để cho cô gái nhỏ động tay vào, như vậy thì sao anh có thể để cho cô gái nhỏ này đi đối mặt với những chuyện kia được?


Cho nên, anh không tức giận với tất cả những quyết định mà Tống Hạo Tông làm và cả những chuyện tên đầu sỏ Lâm Kha kia gây ra thì mới là lạ.


Hai người đàn ông cao to vẫn còn ngồi trong phòng khách mà lo lắng, bất an chờ đợi Tống Hạo Hiên đi ra trả thù bọn họ, lại không biết bây giờ trong mắt cậu ba nhà họ Tống chỉ có Trần Khả Nhân mà thôi. Thế nên không có thời gian đi tìm hai người để kiếm thêm phiền phức nữa, anh phải ôm cô dâu nhỏ của mình đi ngủ đã.


Bình minh sáng hôm sau, Trần Khả Nhân đã tỉnh giấc.


Cô chỉ nhiễm lạnh nên mới bị cảm mạo một trận, tối qua đắp chăn bông và toát mồ hôi thì người đã đỡ hơn nhiều rồi, cô tỉnh dậy sớm như thế là vì đói bụng.


Giữa trưa hôm qua cô đã không ăn gì rồi, lại vì đang bị bệnh nên tiêu hao rất nhiều năng lượng. Bây giờ cô chỉ cảm thấy bụng trống rỗng và muốn ăn gì đó thôi.


Quan trọng hơn là cả người cô đều đầy mồ hôi nên cô phải nhanh chóng đi tắm rửa một chút mới được.


Chỉ là cô vừa khẽ cử động một chút thì Tống Hạo Hiên cũng tỉnh dậy, tối hôm qua gần như anh không ngủ ngon được, ban đêm luôn lo lắng cái này cái kia, ngủ cũng không yên nên rất nhanh đã tỉnh dậy. Giọng nói của Tống Hạo Hiên khàn khàn, vừa mở mắt ra đã hôn lên trán Trần Khả Nhân một cái: “Sao em dậy sớm thế? Bây giờ có còn khó chịu không?”


Trần Khả Nhân lắc đầu: “Em đỡ hơn nhiều rồi, em muốn đi tắm đã.”


Tống Hạo Hiên nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi mới xoay người ôm Trần Khả Nhân xuống giường. Đột nhiên thân thể bị nhấc bổng lên khiến Trần Khả Nhân sợ đến mức nắm chặt quần áo của Tống Hạo Hiên, cái miệng nho nhỏ còn phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi, quả thật tinh thần đã tốt hơn hôm qua nhiều rồi, như thế cũng khiến Tống Hạo Hiên thấy yên tâm hơn.


“Anh giúp bé ngoan tắm rửa nhé?” Tống Hạo Hiên lập tức cảm thấy thích thú, anh cũng không cần Trần Khả Nhân có đồng ý hay không mà đã nhanh chóng ôm lấy cô đi vào phòng tắm. Khuôn mặt anh tràn đầy hưng phấn giống như cực kỳ mong chờ chuyện kế tiếp.


Sao Trần Khả Nhân lại không biết người đàn ông đang muốn làm chuyện kia, cô xấu hổ và lúng túng: “Anh, anh Tống, anh đừng như vậy, cơ thể em còn chưa khoẻ hẳn đâu…”


Bước chân của Tống Hạo Hiên vẫn không ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bé ngoan đang suy nghĩ cái gì thế? Anh là loại người như vậy sao? Bệnh của em còn chưa hết mà, vì đề phòng em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trong phòng tắm nên anh mới giúp em tắm rửa. Anh chỉ đơn giản muốn giúp đỡ em thôi, sao em lại có thể nghĩ anh thành kẻ xấu như thế được?”


Trần Khả Nhân nói không lại anh nên ngậm miệng lại và im lặng, nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ không tin.


Tống Hạo Hiên cũng không quan tâm cô có tin hay không, anh vốn không có ý kia, nhưng mà thật ra anh cũng muốn ăn chút “đậu hủ”.


Sau khi ôm cô đến phòng tắm xong thì anh để cô ở một bên rồi mới mở nước ấm cho chảy vào bồn lớn, đợi cho đến khi nước ấm đổ đầy một nửa bồn tắm rồi thì mới từ từ cởi quần áo. Sau đó Trần Khả Nhân mới chú ý tới trên thân người đàn ông vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây, nhưng mà vì ngủ cả đêm nên có rất nhiều nếp nhăn. Trong lúc nhất thời lòng cô tràn ngập cảm xúc không thể hiểu được.


Tống Hạo Hiên cảm giác được ánh mắt của cô thì không khỏi quay đầu về phía cô: “Sao thế?”


Trần Khả Nhân trừng mắt nhìn, muốn đè ép cảm xúc này xuống đáy lòng. Cô đang định giải thích một câu không có gì nhưng khi mở miệng thì ma xui quỷ khiến làm sao lại trở thành hỏi han: “Anh Tống đã vội vã quay về đây à?”


Tống Hạo Hiên thử nhiệt độ nước, đợi cho nhiệt độ nước phù hợp thì anh mới đi đến cởi quần áo cho Trần Khả Nhân, vừa cởi vừa nói: “Ừ, nghe thấy em bị bệnh nên trở về. Sau này đi ngủ thì nhớ đóng cửa sổ lại có biết chưa?”


Trần Khả Nhân chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn gật đầu rồi lại ngoan ngoãn phối hợp với người đàn ông để anh cởi quần áo cô ra.


Rất nhanh sau đó, hai người đã cùng ngâm mình trong bồn tắm lớn.


Sự thích thú của Tống Hạo Hiên không hề giảm xuống, anh cầm lấy dầu gội trên kệ bên cạnh: “Bé ngoan, anh gội đầu cho em nhé?”


Trần Khả Nhân cũng không thể quấy rầy sự hứng thú của anh nên đã đồng ý.


Mặc dù trước đây Tống Hạo Hiên là một ông chủ lớn thậm chí còn không thể cầm nổi món canh, nhưng khi chăm sóc Trần Khả Nhân thì lại rất tỉ mỉ đến mức đáng sợ. Đầu tiên anh lấy lược chải tóc cho Trần Khả Nhân thật mượt, khi chải tóc anh còn biết rằng mình sẽ chải phần giữa tóc và phần đuôi tóc trước, để tránh cho lát nữa tóc sẽ bị thắt nút làm đau Trần Khả Nhân. Sau khi chải ba lần thì Tống Hạo Hiên mới làm ướt tóc rồi mới cho dầu gội lên.


Những ngón tay mảnh khảnh và khỏe khoắn của người đàn ông xuyên qua mái tóc của cô, sau đó xoa bóp thật kỹ cho cô. Cảm giác thoải mái đến nỗi cô hơi buồn ngủ. Cô yếu ớt dựa vào ngực người đàn ông và đôi mắt cũng đang nheo lại, dáng vẻ của cô trông rất là thích thú.


Tống Hạo Hiên mỉm cười khi nhìn thấy điều này, và nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: “Em có thoải mái không?”


Trần Khả Nhân không nói mà chỉ gật đầu.


Chẳng mấy chốc thì tóc cũng được gội sạch sẽ, nhân cơ hội này Tống Hạo Hiên lại hỏi: “Vậy giờ chúng ta tắm rửa nhé?”


Tống Hạo Hiên thấy Trần Khả Nhân không trả lời, anh vui vẻ vươn hai móng vuốt sói ra…


Ừ, nếu không phải là Trần Khả Nhân nói rằng cô đói bụng thì không biết là phải tắm đến lúc nào nữa.


Lâm Kha mua bữa sáng, anh ta đã làm sai nên đang cố gắng lấy lòng Tống Hạo Hiên để không bị trừng phạt. Nhưng kiểu lấy lòng này cũng rất đặc biệt, Lâm Kha là một người thông minh nên tất nhiên anh ta biết rằng lấy lòng Trần Khả Nhân sẽ tốt hơn là lấy lòng Tống Hạo Hiên. Tống Hạo Hiên sẽ chỉ hạnh phúc khi Trần Khả Nhân hạnh phúc, vì vậy anh ta đã chạy tới vào sáng sớm chỉ để mua đồ ăn sáng.


Tống Hạo Hiên vừa nhìn thấy Lâm Kha đã biết ngay anh ta đang nghĩ gì, anh cười như không cười chỉ vào bữa sáng: “Thật là có tâm.”


Lâm Kha lập tức cúi đầu khom lưng: “Không sao không sao, phục vụ sếp là điều nên làm.”


Tống Hạo Hiên lười nói tiếp, anh đưa tất cả bữa sáng tới trước mặt Trần Khả Nhân rồi hỏi: “Bé ngoan muốn ăn cái gì đây?”


Trần Khả Nhân không ăn nhiều, vì vậy cô chỉ cầm lấy một bát cháo và nói: “Em ăn cái này là được rồi.”


Thấy cô ăn ít đi, Tống Hạo Hiên cau mày lo lắng: “Sao em ăn ít vậy?” Nói xong, anh cầm một món điểm tâm đặt trước mặt cô, sau đó dùng vẻ mặt cưng chiều dịu dàng xem cô ăn cái gì.


Người ngoài đứng xem Lâm Kha: Mẹ kiếp, sáng sớm mà lại ngược đãi chó à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK