• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lục Áo kéo hành lý, xách theo 12 con ốc kèn và thức ăn vừa mua về nhà đã gần buổi trưa.

Ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, cậu mệt muốn chết, chỉ ăn qua loa 1 nồi mỳ, lại gửi tin nhắn cho Tống Châu, mời anh tối nay tới ăn cơm, sau đó về phòng ngủ 1 giấc.

Hôm nay cậu thật sự quá mệt mỏi, ngủ 1 giấc tỉnh lại mặt trời đã ngã về tây.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh nắng sáng trưng đã đổi thành màu vàng kim nhu hòa.

Lục Áo lại nhìn thời gian, 5h37 chiều.

Cậu vừa ngáp vừa đứng lên, kéo theo dép lê đi ra, vừa định xem thử đàn ngỗng và ruộng rau.

Ai ngờ vừa đi ra, cậu liền trông thấy một bóng người ngồi trong sân.

Bóng người thon dài đẹp đẽ, là Tống Châu.

"Dậy rồi à?" Tống Châu đang nhàn nhã xem sách đột nhiên giương mắt lên nhìn cậu, "Ngủ ngon không?"

Lục Áo nhìn chằm chằm Tống Châu hồi lâu, nỗ lực phân biệt đây là hiện thực hay trong mơ, qua vài giây, cậu mới xác định hiện tại phải nên ở trong hiện thực, "Cũng được."

Cậu trả lời xong, ngại câu trả lời quá đơn giản, lại bổ sung thêm 1 câu, "Ngủ rất đủ giấc. Tôi đi biển bắt được vài con ốc kèn, tối nay chúng ta ăn ốc kèn đi. Tôi đi xem ngỗng và ruộng rau trước đã, về rồi mới làm cơm."

Tống Châu thả quyển sách xuống, "Tôi vừa đi xem rồi, ngỗng và ruộng rau đều ổn, không có chỗ nào cần phải đặc biệt đi xử lý."

Lục Áo nhớ ra, "Mấy ngày này ngỗng đều được nuôi ở ngoài trời sao?"

"Đúng vậy, chúng nó còn vui đến quên cả trời đất, mấy ngày này chưa từng trở về chuồng."

"Ngỗng ngốc như vậy, chắc là do không nhớ đường về chăng?"

Tống Châu thuận miệng nói:" Điều này không nhất định, gà vịt ngỗng thông thường đều có thể nhớ đường về nhà."

"Không thể nào?" Lục Áo tỏ vẻ hoài nghi, "Gà vịt ngỗng đều có thể nhớ?"

"Nếu không lát nữa thử xem?"

"Được, đợi lát nữa xem thử chúng nó có về hay không."

Lục Áo muốn đi xem ngỗng, Tống Châu một mình trong nhà cũng không có việc gì làm, dứt khoát đi cùng cậu.

Mặt trời chiều ngã về tây, gió đêm dần nổi, con người ở bên ngoài đã cảm nhận được một chút cảm giác mát lạnh.

Hai người chậm rãi bước đi đến đồng ruộng, trong thôn có vài nhà đã bốc lên khói bếp.

Có trẻ con ngơi ở bên đường, trông thấy Lục Áo và Tống Châu, cuống quít trốn qua một bên, vài đứa là xấu hổ, cũng có đứa là sợ hãi.

Lục Áo nhìn lũ trẻ, trong lòng hoang mang.

Cậu về quê đã 3 tháng, theo lý mà nói, người trong thôn đã quen biết cậu đến một trình độ nhất định rồi, dù cho lũ trẻ con có nhát gan, cũng không đến nỗi sợ hãi cậu.

Tống Châu thấy cậu buồn rầu, nói:" Trẻ con đều hơi nhạy cảm, có thể tụi nó cảm nhận được hơi thở trên người cậu."

"Hơi thở gì? Hơi thở của rồng sao?"

"Gần giống vậy." Tống Châu nói, "Không cụ thể đến vậy, nói cho đúng, tụi nó cảm nhận được hơi thở khác biệt với con người trên người cậu."

"Còn người lớn thì sao?"

"Nếu nhạy cảm sẽ có thể cảm nhận được chút ít, không nhạy cảm thì cơ bản không cảm nhận được gì cả." Tống Châu nghiêng đầu nhìn cậu, "Theo sự trưởng thành của hình rồng, uy thế càng lúc càng lớn, người có thể cảm nhận sự khác biệt sẽ càng ngày càng nhiều, mãi đến một ngày nào đó cậu học được cách thu thả tự nhiên, triệt để thu lại hơi thở của bản thân."

Lục Áo nghe anh nói vậy, nhịn không được hỏi:" Vậy phải bao lâu?"

"Này không nói rõ được." Tống Châu nói, "Cậu là con rồng đầu tiên mà tôi quen biết, lại là con rồng duy nhất trong vị diện này, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì để không thể đoán biết trước được, có lẽ phải đợi khi hình rồng của cậu thành niên."

"Nghe có vẻ thần kỳ, hình rồng của tôi phải mất bao lâu mới thành niên?"

"Không rõ lắm, có lẽ rất lâu, cũng có lẽ rất nhanh." Nói tới cuối cùng, giọng của Tống Châu hình như mang theo chút thở dài, "Chuyện về loài rồng, ai biết được? Cũng có thể dù trăm năm đã qua nhưng cậu vẫn duy trì hình thái con non."

Lục Áo nghe giọng điệu cảm khái của anh, trong lòng có chút khó chịu không rõ nguyên do.

"Hình rồng có thành niên hay không cũng không có ảnh hưởng lớn đâu nhỉ? Cậu nhíu nhíu mày, cường điệu, "Linh hồn tôi là con người, từ sớm đã trưởng thành."

Tống Châu nhìn cậu, đôi mắt dịu dàng, "Trước đây từng có một tiền lệ, một lão yêu quái ngàn năm phụ thân lên người tiểu yêu quái, tâm trí cũng thoái hóa không ít, không khác gì tiểu yêu quái."

"Nói không chừng còn có tiền lệ khác?" Lục Áo nói, "Anh thấy tôi giống con nít sao?"

Tống Châu cười lắc đầu.

Đoạn đường kế tiếp, Tống Châu chủ động thay đổi đề tài, nói về những kiến thức trên biển với cậu.

Lục Áo muốn cường điệu bản thân không hề chịu ảnh hưởng do hình thái con non mang lại, lại không biết nên nói thế nào, đành phải phối hợp đổi đề tài.

Cậu có rất nhiều thứ có thể nói, từ chuyện ly hồn ngày đó đến mỗi tối trời đổ mưa để tắm rửa lại đến đủ loại cá kỳ lạ dưới đáy biển, mỗi một chuyện cậu đều rất muốn chia sẽ cùng Tống Châu.

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến bên bờ sông.

Lục Áo liếc mắt mắt một cái đã nhìn thấy ngỗng sư tử nằm nghỉ dưới tàng cây.

Cậu mới vừa đi vắng 1 tuần, đàn ngỗng này lại béo thêm một vòng, chúng nằm ở bờ sông nhìn trông giống một đàn vịt lớn.

"Đàn ngỗng này có phải lớn nhanh quá không?" Lục Áo hoài nghị, "Một tuần này, chúng nó mập thêm tối thiếu nửa kg chứ?"

"Không chắc lắm." Tống Châu nhìn cậu như vậy, cười, "Chúng nó ở đây ngày nào cũng ăn cá ăn tôm, đúng là sẽ lớn khá nhanh."

"Này đã không thể dùng khá nhanh để hình dung nữa rồi, rõ ràng là nhanh cực kỳ." Lục Áo nhìn ngỗng lại nhìn Tống Châu, có chút hoài nghi đời rồng, "Sớm biết chúng có thể lớn nhanh như vậy, tôi có phải từ sớm đã nên thả chúng nó ra bờ sông, cứ thể nuôi thả không?"

"Không hẳn, hình thể chúng nó khi đó chưa lớn như vậy, ra ngoài bắt cá cũng khó."

"Cũng phải. Vậy tôi sau này có thể nuôi thả rồi?"

"Chỉ cần cậu không sợ lạc mất."

"Không sợ." Lục Áo khẳng định nói, "So với việc sợ lạc mất, tôi càng sợ phiền."

"Vậy sau này nuôi thả." Tống Châu đều nghị, "Cậu bảo chúng tối về chuồng ngỗng, sáng lại chạy ra."

"Để tôi thử."

Gà vịt ngỗng trong thôn đều là nuôi thả, người bình thường cũng sẽ không gây tổn hại cho gia cầm nhà người khác.

Nuôi thả hoàn toàn khả thi.

Chỉ cần cảnh cáo đàn ngỗng này, không cho chúng bắt nạt người già và trẻ con là được.

Lục Áo không dây dưa, trực tiếp liên kết với đàn ngỗng.

Từ khi hình rồng của cậu càng ngày càng lớn, việc giao tiếp với động vật nhỏ càng lúc càng thuận lợi.

Chính xác mà nói không phải giao tiếp, mà là nghiền áp.

Sau khi hình rồng của cậu lớn, dùng ý chí để nghiền áp các động vật nhỏ hơn cậu đơn giản rất nhiều.

Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn với các loại động vật nhỏ có ý thức tương đối rõ ràng, còn các loại cá nhỏ tôm nhỏ của nhỏ linh tinh thì hoàn toàn không dùng được.

Thăm ngỗng xong, hai người lại đi xem rau.

Cậu không ở đây vài hôm, Tống Châu giúp cậu quản lý ruộng rau rất khá, bên trong ruộng là một mảng xanh um tươi tốt, trên ngọn đều treo đầy rau quả.

Lục Áo nhìn một vòng, phát hiện có rất nhiều loại thực vật đã bị già rồi, hoặc sắp già.

Cậu hái rau bỏ vào giỏ, "Nhiều loại đều đã già rồi, thật đáng tiếc."

"Cho ngỗng ăn là được."

"Cũng đúng." Lục Áo nói rồi nhìn xung quanh một vòng, "Nhưng mà số rau còn lại vẫn quá nhiều, đợi lát nữa sẽ đem một chút tặng cho người già trong thôn?"

Phần lớn trong thôn của cậu đều là người già và trẻ con ở lại, rất nhiều cụ già gánh không nổi xách không xong, trồng rau cần nhổ cỏ tưới nước bón phân, bọn họ không làm được, chỉ đành bỏ không.

Dù cho là trồng được, cũng chỉ là trồng một chút, cơ bản không đủ ăn, rất nhiều người già đều chọn ngày họp chợ lên trấn mua.

Hiện tại những người già còn ở trong thôn, điều kiện kinh tế phần lớn là bình thường thôi.

Cho dù là lên trấn trên mua, các cụ già đều không nỡ mua rau cải mắc tiền, mà chọn những loại rau rẻ theo mùa, tới tới lui lui cũng chỉ là mấy thứ cà tím đậu cove.

Lục Áo ở trong thôn không thường nói chuyện, nhưng mà nhìn thấy có cụ già nào cần giúp đỡ, đều sẽ tiện tay giúp một phen.

Sửa đồ điện, đổi bóng đèn, đưa than, nhìn thấy chỗ nào cần giúp đỡ, Lục Áo thường sẽ không đợi người ta gọi, mà sẽ chủ động qua giúp.

Trẻ con trong thôn thấy cậu trầm mặc ít nói, người lại lạnh lùng nghiêm nghị, không dám trò chuyện với cậu. Người già thì hiểu rõ tâm tính thiện lương của cậu, trông thấy cậu thường sẽ kéo lại nói 1-2 câu.

Tống Châu hiểu rõ bản tính của cậu, nghe cậu hỏi, cười cười, "Cậu muốn tặng thì tặng."

Lục Áo lẩm bẩm một câu, "Dù sao cũng là rau mà chúng ta trồng mà."

Tống Châu nghe vậy tâm tình tốt lên đôi chút, "Vậy tôi cùng cậu đi tặng?"

"Được, anh với tôi cùng nhau hái rau đi."

"Được."

Lục Áo bổ sung 1 câu, "Cái nào hơi lớn lớn đều có thể hái, hôm nay một lần hái nhiều chút."

Tống Châu cầm sọt, chọn một luống rau rồi bắt đầu hái.

Lục Áo trồng hơn 20 loại rau dưa, loại cho năng xuất cao nhất là cà chua, cà tím và ớt.

Mấy loại như bí đao bí đỏ thì không có năng xuất cao như thế, nhưng mỗi một loại đều cho ra quả rất lớn, một quả đủ chia cho nhiều người.

Hai cái sọt mà Lục Áo mang tới chỉ một lát đã đựng đầy, những rau dưa còn lại không có cách nào nhét vào tiếp được.

Tống Châu thấy vậy, đành phải trở về lái xe ba gác tới.

Chỉ cách thời gian 1 tuần, rau trong hơn 3 mẫu ruộng của Lục Áo đã có thể đựng đầy 7 sọt, chất hết lên xe 3 gác tạo cảm giác được mùa cực kỳ.

Người khác thì phải cắt lúa mới có được loại thu hoạch hoành tráng như thế.

Sau khi hái xong, cậu chở Tống Châu đi tặng rau cho từng nhà,

Các cụ già trông thấy cậu rất ngạc nhiên, còn tưởng cậu đang đi biển, không ngờ lại về nhanh như thế.

Lục Áo đi tặng rau, rất nhiều cụ già không đồng ý nhận, bảo cậu giữ lại mà ăn.

Sức ăn lớn của cậu, nổi danh khắp trấn, rất nhiều cụ già biết rằng cậu có thể ăn hết chỗ đó nên không muốn chiếm hời của cậu.

Lục Áo cứng rắn tặng rau, các cụ già sẽ đáp lễ lại, một cục bánh dày, một chén dưa chua, một túi cà rốt khô.....đủ loại quà đáp lễ nhét vào tay cậu, cậu đi một vòng thôn thu được 1 sọt nhỏ quà, trong đó còn có 1 cái chân heo xông khói loại tốt, giá cả còn cao hơn so với rau mà cậu tặng.

Chân heo xông khói là do cụ Vương Hoài Anh tặng, bạn già của cụ đã mất, đứa con trai độc nhất lại làm việc ở nước ngoài, thường sẽ gửi chút đồ tốt về nhà.

Cụ bà không nỡ ăn, nhưng lại chịu tặng cho Lục Áo.

Lục Áo từ chối không được, chỉ đành nhận lấy, định lần sau sẽ qua đây tặng thêm vài lần rau.

Hai người về đến nhà, Lục Áo ước lượng chân heo, nói:" Vừa khéo đang định làm món ốc kèn nướng than, cái chân heo này có thể dùng tới."

Ốc kèn nướng thân cũng không phải bỏ tỏi hoặc trực tiếp nướng mọi, nó cần trong lúc nướng bỏ vào nước dùng, thịt heo xong khói, thịt bằm, rượu Thiệu Hưng và các loại nguyên liệu khác chậm rãi nướng, chờ khi nước dùng được nướng khô thì mới lấy thịt ốc bên trong ra ăn.

Buổi sáng cậu ở trấn trên không tìm thấy thịt xông khói ngon, chỉ mua chút thịt heo, hiện tại thì có đủ nguyên liệu rồi.

Tống Châu làm trợ thủ cho cậu, nhìn chằm chằm ốc kèn trong thau, hỏi:" Mười hai con ốc kèn này phải chia làm sao?"

"Bảy con nướng than, ba con chiên nhanh, hai con xào." Lục Áo đã tính toán xong hết rồi, "Vì món xào chúng ta sẽ ăn nguyên vị, mỗi người một con ăn thử là được, không cần làm nhiều."

"Tôi giúp cậu."

"Tôi chuẩn bị nước dùng trước đã." Lục Áo chỉ huy, "Anh nhóm lửa trước đi."

Lục Áo từ buổi trưa đã chuẩn bị nước dùng cho món ốc kèn nướng than, bỏ cả con gà vào trong nồi, ngoại trừ gừng và hành ra, còn lại không cho gì hết.

Nước dùng gà trước dùng lửa lớn nấu sôi, sau đó lại dùng bếp than để hầm cả một buổi trưa.

Hiện tại mở nắp nồi ra, nước dùng gà vẫn còn ấm, chẳng qua cả một nồi nước dùng lớn giờ chỉ còn lại phân nửa, nước dùng gà vàng óng lăng tăng trong nồi, ngửi thôi cũng đã có thể cảm nhận được mùi thơm ngọt ở bên trong.

Lục Áo lấy con gà ra, bỏ vào trong thịt bằm, thịt xông khói, rượu Thiệu Hưng, kiên nhẫn điều chỉnh thành nước sốt nướng.

Tống Châu ở bên ngoài chuẩn bị nhóm lửa đốt than.

Công cụ đốt than rất đơn giản, anh dùng 1 cái chậu để chứa than, bên trên là một cái vỉ nướng bằng sắt, đặt ốc kèn lên trên, lửa than nổi lên là có thể bắt đầu nướng.

Một lát sau, Tống Châu hô với phòng bếp:" Lửa lên rồi, hiện tại phải làm gì?"

"Trực tiếp đặt ốc kèn lên nướng là được, tôi lập tức tới ngay."

Lục Áo nói xong đã bưng nước sốt nướng đi tới.

Ốc kèn đã được đặt lên để nướng rồi.

Lục Áo mơ hồ có thể ngửi được mùi tươi ngon của thịt ốc.

Cậu hít một hơi thật sâu, dọn cái ghế nhỏ tới ngồi trước chậu than.

Trước khi làm ốc kèn phải làm nước sốt trước.

Lục Áo không làm hỏng phần vỏ ốc mà trực tiếp rót nước sốt từ nắp vỏ ốc.

Chỉ một lát sau, ốc kèn vì nóng mà mở nắp ra, nước sốt cứ theo chảy vào, tiếng sôi nước sốt sôi lên xèo xèo, mùi thơm của thịt ốc nhẹ nhàng bay ra.

Tống Châu ngồi ở đối diện, hiếm thấy nói:" Ngửi thôi đã thèm.''

"Đúng thật là rất thơm." Lục Áo hỏi:" Anh ở đây nướng, tôi đi vào chiên và xào thịt ốc?"

Món ốc kèn nướng than có độ khó khá cao, khi nướng phải lật trở lên liên tục, nếu không hơi nóng không được phân bố đồng đều lên vỏ ốc sẽ dẫn đến vỏ bị nứt ra, nước sốt bên trong sẽ chảy xuống, thịt ốc bị lửa xông khói, coi như công toi.

Với bản lĩnh của Tống Châu, nướng ốc chắc không thành vấn đề.

Anh gật đầu, hai mắt cong cong nói:" Được, chỗ này giao cho tôi."

Lục Áo yên tâm mà đi vào phòng bếp, giải quyết mấy món còn lại.

Món xào là món nhanh nhất, phải để làm sau cùng.

Thịt ốc xào rất coi trọng độ lửa, bỏ thịt ốc vào xào hơn mười giây, nếu lửa quá lớn, thịt ốc sẽ giống như dây cao su vậy, vừa cứng lại vừa dai, căn bản không nhai nổi.

Chiên nhanh cũng vậy, dùng lửa lớn chiên nhanh hơn mười giây là đủ, hai món này đều là món nhanh tay, phải để sau cùng.

Ngoài trừ thịt ốc chiên và xào ra, Lục Áo còn chuẩn bị 2 món nữa là canh mướp trứng và thịt gà xé sợi.

Khi cậu làm xong, món ốc kèn nướng than cũng đã xong.

Tống Châu đi vào phòng bếp thái thịt ốc.

Thịt ốc nướng phải nhân lúc còn nóng thái thành lát, như vậy mới tươi ngon mềm ngọt.

Tay nghề của anh rất tốt, những miếng thịt ốc cắt ra có kích cỡ độ dày mỏng gần như giống nhau như đúc, xếp thịt vào dĩa nhỏ, miếng thịt ốc màu vàng nhạt trông giống như miếng ngọc vậy, trong sáng bóng đẹp đẽ.

Hai người, mang thức ăn ra, ngồi xuống cùng ăn.

Món thịt ốc xào là thanh đạm nhất, là món đầu tiên phải ăn mới có thể ăn ra vị gốc của nó.

Lục Áo không thể chờ đợi được gắp một đũa, bỏ vào trong miệng.

Món này của cậu làm rất thanh công, độ lửa vừa phải, thịt vào trong miệng cắn 1 phát, tươi, mềm, ngọt, giòn, trơn đủ loại mùi vị luân phiên ra trận, khẩu cảm còn ngon hơn cả bào ngư.

Hai mắt cậu sáng trưng.

Tống Châu thấy cậu như vậy, gọi cậu, "Ăn thử món này."

Nói rồi Tống Chậu đẩy món ốc kèn nướng than tới gần cậu.

Lục Áo kẹp 1 miếng, nhẹ nhàng cắn, nước sốt phong phú hơi bắn ra.

Mùi vị của thịt ốc nướng than dồi dào hơn món xào, ăn vào trong miệng, ngoài trừ những cảm giác tươi ngon còn có một lớp mùi hơi cháy sém, thịt băm và thịt xông khói đậm đà tô điểm cho thịt ốc đến tận cùng, đời này Lục Áo vẫn là lần đầu ăn được món ngon như vậy.

Trong một giây này, lòng cậu không phải cảm thán món ốc này quá ngon, mà là cảm xúc có thể sống thật là tốt.

Chỉ có còn sống, mới có thể ăn được món ngon như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
M
Mèo30 Tháng tám, 2022 02:53
Hóng chương mới
M
Mèo30 Tháng tám, 2022 02:53
Truyện rất hay ❤️❤️❤️❤️
M
Mèo29 Tháng tám, 2022 09:44
Tác giả ới
BÌNH LUẬN FACEBOOK