• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Áo mặc quần áo, lấy hạt dưa hấu ra.

Trái dưa kia rất to, hạt cũng nhiều, đại khái có 500-600 hạt.

Hiện tại thời tiết tương đối nóng, đã qua mùa thích hợp để trồng dưa.

Lục Áo suy nghĩ, cuối cùng chỉ đổ ra 1 nửa, số còn lại để trong ngăn kéo, nếu như năm nay dưa hấu trồng không thành công, sang năm trồng lại vẫn được.

Chia hạt dưa xong, Lục Áo xách cái giỏ nhỏ, vác cái cuốc, đầu đội mũ rơm ra sau núi trồng dưa.

Dưa hấu thích loại đất thịt pha cát, đất trồng sau núi chính là loại đất đó.

Sau núi nằm ngay phía sau thôn bọn họ, cách khá là gần.

Không tới 5 phút, Lục Áo đã lên núi.

Ruộng rau sau núi cũng khá nhiều, có thể xem là ruộng bậc thang.

Một con kênh rạch từ trên núi vòng quanh chảy xuống, dòng nước suối trong veo lạnh lẽo chảy từ khe núi hòa mình với con kênh rạch bên cạnh thôn.

Chất nước của nơi này rất tốt, cúi đầu xuống nhìn, có thể trông thấy không ít những chú cá to chừng ngón cái.

Ruộng nhà Lục Áo ở ngay bên cạnh dòng suối.

Mảnh ruộng này là do tổ tiên trong nhà cậu khai hoang, từ trước đến nay luôn xem là ruộng rau, không tính chung với 3 mẫu kia.

Các mẫu ruộng xung quanh cũng vậy, đều do người của thế hệ trước trong thôn trước đây khai hoang làm ruộng rau, sau này khi phân chia ruộng cũng không bị quy vào.

Ruộng rau bên này đã qua vài đời, độ phì nhiêu của đất tạm được, lại thêm cách thôn tương đối gần, đất bị bỏ không rất ít, phần lớn đều đã lên rau, không giống những mảnh ruộng quanh thôn, đại đa số mọc đầy cỏ dại.

Lục Áo men theo đường núi đi lên, nhìn thấy có ông bà cụ đang gánh nước tưới rau.

Lục Áo đều chào hỏi với từng người một.

Khi tới ruộng, cậu phát hiện ruộng nhà mình đã mọc đầy cỏ dại, trong đó có không ít bụi cây nhỏ, cao chừng đến đầu gối của cậu.

Những bụi cây này nhìn không lớn, nhưng rễ bên dưới lại rất sâu lan rộng ra khắp nơi, Lục Áo bỏ cuốc và giỏ xuống thử, phát hiện phải tốn rất nhiều sức mới nhổ được bụi cây ra.

Cụ bà Vương Hoài Anh đang tưới rau ở ruộng bên cạnh thấy cậu phí sức như thế, nhịn không được đi tới trước bờ ruộng hỏi một câu, "Mảnh ruộng này lâu rồi không có trồng gì cả, hiện tại con muốn xử lý để trồng sao?"

"Dạ. Con muốn trồng chút đồ."

"Con ở đây khai hoang cũng quá tốn sức rồi. Con muốn trồng cái gì? Nếu con không chê xa, ruộng của nhà bà ngay phía dưới kia, con lấy trồng đi."

Lục Áo đã về thôn hơn 1 tháng, mọi người trong thôn đều biết cậu ở lại thôn luôn, không về thành phố đi làm nữa. Cũng biết hơn 3 mẫu đất nhà cậu cũng đã trồng đầy rau, thoạt nhìn còn sinh trưởng rất tốt.

Bà cụ cho rằng cậu không có chỗ trồng đồ, nên mới chú ý tới mảnh ruộng hoang này.

"Cảm ơn bà nội, con muốn trồng chút dưa hấu, chất đất bên này sẽ tốt hơn."

"Bây giờ trồng dưa hấu sao?" Bà cụ lảo đảo đi tới, chắp tay sau đít nhắc nhỏ:" Dưa hấu nên trồng vào tháng 3 tháng 4, lúc này, dưa hấu của rất nhiều nhà đã lớn hết rồi."

Lục Áo giải thích:"Con biết. Nhưng vì dưa này bạn bè cho, mùi vị ngon lắm, con giữ lại chút hạt để thử trồng. Thời tiết trên núi tương đối mát, có thể sẽ trồng ra được."

"Có lạnh hơn nữa cũng không kém mặt đất bao nhiêu." Bà cụ bước qua giúp nhổ cỏ, vừa nhổ, lại nhịn không được nói:" Đất này bỏ hoang nhiều năm rồi, đất cũng đặc quá rồi, phải tỉ mỉ làm tơi đất mới được, quá khó."

Bà cụ cũng là có lòng tốt.

Lục Áo vội vàng đi qua, "Bà để đó đi, để con làm. Năm nay làm tơi rồi, sang năm sẽ không khó nữa."

Bà cụ không dám cậy mạnh, lảo đảo về ruộng của mình, "Theo bà thấy hả, chẳng bằng con mua chút thuốc diệt cỏ, phun thuốc xong, qua mấy ngày cỏ sẽ chết khô, đến lúc đó con tới sẽ dễ nhổ hơn hiện tại nhiều."

"Con chỉ thử xem có nhổ được hay không thôi."

"Cho dù được cũng không thể phí sức như vậy. Nghe bà nói đi, đi mua thuốc diệt cỏ về phun một lần, mấy ngày sau là tốt rồi. Con cứ nhổ như thế, cỏ trên mặt đất thì nhổ sạch sẽ, hạt cỏ rớt xuống bên trong. Đất của con bỏ hoang hơn chục năm rồi, hạt cỏ tích góp lại nói không chừng dày hơn 3 tấc (30cm), cho dù hiện tại con nhổ sạch sẽ, đến lúc đó vừa tưới nước, cỏ dại lại mọc ra."

Bà cụ kinh nghiệm phong phú, nghe bà vừa nói như thế, Lục Áo lúc này mới nhận ra tình huống nghiêm trọng của vấn đề.

Bà cụ thấy cậu lặng im suy nghĩ, tiếp tục nói:" Hay là trồng dưới chân núi đi, cũng không kém bao nhiêu đâu. Dưới chân núi đất mới bị bỏ hoang vài năm, chất đất còn màu mỡ, diệt cỏ một lần lại phì hóa một lần, là có thể trồng rồi. Kênh nước bên kia cũng lớn, tưới nước cũng tiện nhiều lắm, dưa hấu cần nhiều nước lắm nha."

Từ khi Lục Áo về quê tới nay đây là lần đầu gặp tình huống như vậy.

Cậu suy nghĩ 1 chút, vẫn nói:" Cảm ơn bà, con muốn thử trước xem sao, nếu như không được, sang năm con sẽ xuống dưới trồng."

Bà cụ cũng hết cách với cậu, "Vậy con nhớ phun thuốc diệt cỏ một lần."

Lục Áo đồng ý.

Bà cụ thấy khuyên không được, lải nhải cằn nhằn về lại ruộng của mình.

Không đế một hồi, bà cụ tưới nước xong, chào Lục Áo một tiếng, rồi xách thùng nước đi về.

Lục Áo tiếp tục nhổ cỏ, nhổ tới tay cũng đỏ ửng.

Dùng mắt thường có thể thấy, ngoài hình bóng bà cụ từ từ xuống núi ra, xung quanh không còn ai hết.

Cậu dứt khoát lấy điện thoại ra tìm Tống Châu: Tống Châu, anh có rảnh không? Chi viện khẩn cấp?

- Ừ?

- Đang trên núi trồng dưa, cỏ dại nhiều quá, muốn anh qua giúp diệt cỏ ấy mà, để báo ơn, đợi lát nữa mời anh ăn một bữa lớn.

Một lát sau, Tống Châu đáp: Cậu ngồi nghỉ dưới bóng cây trước đi, 10 phút sau tôi sẽ tới.

- Ok. Tôi đang ở ngọn núi phía sau thôn, chỗ mà có ruộng bậc thang.

- Đã biết, đợi chút.

Lục Áo nhận được câu trả lời, liền yên tâm ngồi dưới gốc cây bạch quả bên cạnh ruộng nhà cậu chờ.

Cây bạch quả này của nhà cậu đã có gần 100 năm tuổi, hiện tại cành cây còn thô hơn cả miệng chén, từ trước đến nay chưa từng kết quả.

Tổ tiên thấy cây bạch quả này bộ dạng rất đẹp, không đành lòng chặt bỏ, lại thấy nó chỉ chiếm 1 góc nhỏ trong ruộng, không quá cản trở nên giữ lại.

Sau này Lục Áo đi học rồi mới biết, cây bạch quả là loại thực vật đơn tính, muốn nó kết quả, bắt buộc phải trồng đồng thời 2 cây đực và cái, phấn hoa của cây đực sẽ rơi vào nhụy hoa của cây cái, hoa của cây cái sau khi được thụ tinh mới kết quả.

Khi đó cậu đang ở tuổi dậy thì, cả nhà đã dọn đến thành phố Tây Đỉnh ở, sẽ không quay về nghề nông nữa, nên bỏ qua.

Về sau, cha mẹ cậu đều qua đời, cậu không còn tâm tình để ý mấy thứ ở quê nữa.

Bây giờ cậu về ở, một cái cây bạch quả to như thể sinh trưởng ở đây, cậu có thể thử phân biệt xem nó là đực hay cái, sau đó lại trồng một cây có giới tính khác, sang năm có thể sẽ có quả bạch quả.

Khi Tống Châu tới, thấy cậu đang nhìn chằm chằm cây bạch quả đến đực người, hỏi, "Đang nghĩ gì vậy?"

"Hở?" Lục Áo lấy lại tinh thần, đứng dậy duỗi thắt lưng, nói:" Tôi đang nghĩ xem có nên trồng thêm 1 cây khác? Sang năm sẽ có bạch quả để ăn."

Tống Châu nhìn cây bạch quả, "Cây này sinh trưởng không tồi."

"Đúng, có tuổi đấy.''

Hai người nói sơ vài câu, nói một hồi Lục Áo chuyển đề tài về mảnh ruộng, "Tôi muốn khai hoang mảnh ruộng này, cỏ dại bên trong quá nhiều, muốn nhờ anh ra tay diệt cỏ và hạt cây cỏ trong đất cũng loại bỏ luôn."

Tống Châu nhìn mảnh ruộng, mảnh này không lớn, chỉ tầm một nửa ruộng thông thường.

"Cậu muốn trồng dưa hấu ở đây sao?"

"Đúng vậy, không phải nói đất thịt pha cát trồng dưa là tốt nhất sao? Chỗ này gió to, sát kênh rạch, lại còn là đất thịt pha cát, tôi cảm thấy trồng ở đây rất tốt."

Tống Châu đã hiểu, anh nhìn nhìn đất, nói:" Tôi diệt cỏ trước."

"Được."

Tống Châu khom thắt lưng, nhẹ nhàng chạm vào đất trồng.

Toàn bộ thực vật trong mảnh ruộng nhà Lục Áo, ngoại trừ cây bạch quả ra, toàn bộ đều nhanh chóng khô héo, sau đó từ từ biến thành tro bụi.

Lúc này Lục Áo bỗng nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt phà vào mặt, cậu không khỏi lui về sau vài bước, ngạc nhiên nhìn về phía Tống Châu.

Tống Châu nói:" Nhiệt độ cao để sát khuẩn."

Lục Áo nhìn về phía cây bạch quả bên cạnh, cây vẫn xanh biếc như trước, không hề bị ảnh hưởng, có thể thấy năng lực khống chế của Tống Châu có bao nhiêu chính xác.

Sau khi cây cỏ biến thành tro bụi, Tống Châu lại chạm vào đất lần nữa.

Từng cục đất trên mảnh ruộng này bỗng nhiên như bị ai dùng búa đập nát, trở nên tơi xốp, toàn bộ mảnh ruộng cao lên từ 2-3cm.

Tống Châu đứng dậy, nhìn mặt trời, mây đen trên trời tập hợp lại, bay tới bên trên mảnh ruộng rồi bắt đầu mưa.

Lục Áo lần nữa nhìn thấy bản lĩnh của Tống Châu, cảm thấy chấn động vô cùng.

Cả người dại ra.

Ban đầu mưa nhỏ, về sau thành lớn, cảm giác mát lạnh bổ nhào lên người Lục Áo, tiếp theo là những giọt mưa phùn làm ướt đẫm mặt đất, cuối cùng mưa đã tạnh.

Tống Châu quay đầu nhìn Lục Áo, "Được rồi."

Lục Áo có chút hoảng hốt, "Cái này tôi thật sự học được sao?"

Tống Châu cong cong hai mắt, "Có thể, Long tộc mấy cậu làm mưa giỏi hơn tôi."

Lục Áo sờ sờ bùn đất ẩm ướt nhưng lại không có đọng nước, có chút khó tin.

Dưới sự trợ giúp của Tống Châu, quá trình làm ruộng chợt biến thành một chuyện vô cùng dễ dàng.

Tốn hơn 1 tiếng đồng hồ, Lục Áo làm luống*, bỏ hạt dưa vào trong.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, 2-3 ngày sau, những hạt dưa này sẽ nảy mầm.

Lục Áo cùng Tống Châu đến bên cạnh kênh rạch rửa sạch tay.

Hai người thu dọn đồ đạt về nhà.

Khi về tới sân, Lục Áo rót trà, cậu rót đầy ly đầu tiên tôn kính dùng hai tay đưa cho Tống Châu, "Thầy Tống, uống trà."

"Nào có dễ vậy, mới tôi ăn bữa lớn gì?"

"Nói tới cái này, nhất định phải cho anh xem thử —" Lục Áo chạy tới phòng bếp, một lát sau mang theo một con tôm hùm to tướng đang dương nanh múa vuốt, có chút đắc ý nói:" Con này! Tôm hùm bông mà sáng nay tôi bắt được, cực kỳ to khỏe!"

Tống Châu thành thật khen ngợi, "Con tôm hùm này to thật."

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Lục Áo cầm con tôm hùm, "Cũng không biết tại sao, dạo gần đây tôi luôn bắt được những con cá đặc biệt to đặc biệt nhiều."

"Đó là đương nhiên, con rồng cuối cùng của vị diện này, cái danh xưng này đâu phải giỡn chơi?" Tống Châu cười, "Sinh vật biển sống càng lâu năm sẽ càng dễ cảm nhận được sự tồn tại của cậu, sẽ càng không tự giác mà tới gần cậu."

Lục Áo nhớ tới lúc trước câu được cá mú nghệ to, cá lù đù vàng, trong lòng có hơi hiểu rồi.

Cậu hỏi:" Là vì muốn gần gũi đúng không?"

"Phần lớn là vậy, loại gần gũi này chỉ là hơi hơi, thân rồng của cậu còn quá nhỏ." Tống Châu nói: " Càng nhiều chính là bị hấp dẫn."

"Nếu là vậy, khi tôi ra biển, có khi nào sẽ gặp nguy hiểm? Ví dụ như những con sinh vật biển cực đại cách tôi quá gần, dẫn đến một số chuyện ngoài ý muốn?"

"Tạm thời sẽ không, thân rồng của cậu còn nhỏ, hấp dẫn không được những sinh vật có kích thước từ một tấn trở lên."

Lục Áo nghe vậy có chút yên tâm, lại có chút mất mác.

Lặng lẽ buồn bực một hồi, cậu cầm con tôm hùm trong tay, "Cơm tối chúng ta ăn tôm hùm nhé?"

"Được."

Lục Áo hứng thú bừng bừng, " Chúng ta làm sashimi tôm hùm, thêm một dĩa tôm hùm chiên bơ, món chính là mỳ tôm hùm?"

Tống Châu không ý kiến, "Tôi giúp cậu."

Lục Áo đem tôm hùm đi rửa sạch.

Loại tôm hùm sinh trưởng tự nhiên này, khá là bẩn, phải rửa sạch sẽ mới vô nồi được.

Lục Áo tỉ mỉ cẩn thận cọ rửa sạch sẽ, rồi sau đó đặt lên thớt, đè đầu tôm hùm lại, nắm thân tôm vặn một cái.

Sức của cậu cực kỳ lớn, chẳng sợ con tôm hùm này to tới nổi một tay cậu cầm không được, dưới sức vặn cực mạnh, đầu tôm và thân tôm dễ dàng tách ra.

Sau khi vặn đầu tôm ra, có thể trong thấy phần thịt màu trắng sữa bán trong suốt trên người tôm hùm.

Lục Áo cầm cây kéo cắt mở vỏ tôm, lấy thịt ra, đặt trên tấm thớt chuyên dụng cho việc xắt thức ăn chín, nhẹ nhàng xắt thành từng miếng.

Một nửa thịt tôm cắt miếng mỏng, một nửa còn lại cắt miếng dày.

Lục Áo xắt xong, trên tay đầy mùi thịt, cậu gọi trợ thủ Tống Châu, "Làm phiền lấy dùm tôi một cái dĩa đá đến đây, ngăn thứ nhất bên dưới tủ lạnh có đá sạch."

Tống Châu không đợi cậu nói xong, đã múc một dĩa đá lớn qua.

Lục Áo đem thịt tôm hùm đã xắt mỏng bỏ vào trong dĩa, nói:" Đây là phần thịt tôm dùng để làm sashimi, làm lạnh qua sẽ càng giòn mịn."

Tôm hùm là sinh vật biển, bên trong có lượng ký sinh trùng cực nhỏ, nhưng cho dù có ký sinh trùng, cũng không thể thích nghi với môi trường cơ thể người.

Thông thường mà nói, chỉ cần không bị ô nhiễm, loại sản phẩm hải sản này có thể trực tiếp làm sashimi ăn cũng được.

Tống Châu nhìn thịt tôm hơn phân nửa dĩa này, khen nói:" Kỹ thuật xắt không tồi."

"Đương nhiên." Lục Áo đem những miếng thịt tôm dày dùng bột tiêu rượu gia vị v.v ướp sơ, bọc một lớp màng giữ tươi lên rồi đặt qua một bên, "Tôi xử lý đầu tôm trước."

Thứ khiến cho người ta mong đợi nhất bên trong đầu tôm là từng khối từng khối gạch và não tôm.

Đem những khối gạch và não tôm này lấy ra bày ở một bên, Lục Áo cắt bỏ góc góc cạnh cạnh của đầu tôm, sau đó chặt thành hai nửa, lau sạch sẽ đồ bẩn bên trong vỏ, lại chặt đầu tôm thành mấy khối.

Đầu tôm gạch tôm và não tôm đợi lát nữa cho vào nồi chiên sơ, sau đó làm thành canh, dùng để làm nồi nước lèo.

Lục Áo nhanh chóng bận việc, ngửi thấy từng đợt mùi thơm từ trong nồi bay tới, cảm thấy càng ngày càng đói.

Tôm hùm chiên bơ đã làm xong, từng miếng thịt tôm trắng noãn mang theo chút màu vàng kim, rải thêm chút muối biển, hương vị tươi ngon xông thẳng lên não, làm người ta nước miếng giàn giụa.

Đầu tôm gạch tôm não tôm chiên xong hầm thành canh, sau khi hầm ra mùi thơm nồng đậm thì nêm nếm lại gia vị.

Lục Áo đặc biệt nêm thành vị canh chua cay, vỏ tôm không cần, gạch và não tôm đã tan ra khi hầm.

Sau khi lọc xong, nước lèo màu vàng kem óng ánh, Lục Áo bỏ mỳ vào bên trong, thịt bò, tôm, sò hến, rau xanh, một nồi mỳ tôm hùm to ra lò.

Mùi thơm này cực kỳ tỉnh táo tinh thần, bên trong nước lèo màu vàng kem đầy nguyên liệu, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Lục Áo đem mỳ chia làm 2 phần, dùng chén chuyên đựng mì kéo, không thể chờ được gọi Tống Châu, "Ăn cơm ăn cơm thôi, ăn thử thịt tôm hùm của hôm nay."

Tống Châu đang dùng cái kẹp để kẹp thịt tôm trong dĩa đá ra, nói:" Sắp được rồi."

Lục Áo mở tủ lạnh, "Tôi tìm mù tạc và xì dầu trước, trước đó tôi đã mua xì dầu chuyên dụng cho ăn hải sản, mùi vì không rồi."

Cậu gần như có thể tưởng tượng ra mùi vị thịt tôm trắng noãn chấm chút xì dầu mù tạc.

Hơn nữa thịt tôm này vừa được ướp lạnh, bỏ vào trong miệng, nhất định sẽ tươi ngon giòn dai.

Lục Áo chỉ là nghĩ thôi cũng chảy nước miếng, cậu tăng tốc lên, tìm mù tạc trong tủ lạnh.

Ngay khi cậu tập trung tinh thần tìm kiếm, điện thoại đặt bên ngoài bỗng reo lên.

Lục Áo quay đầu thấy Tống Châu bưng thịt tôm hùm đi ra, thuận miệng hỏi:" Ai vậy? Anh xem giúp tôi đi."

Tống Châu giúp cậu nhìn một phát, " Là số điện thoại bàn, cậu không có lưu số này."

"Kỳ lạ, không lẽ là người muốn mua tôm hùm?" Lục Áo nhìn tôm hùm trong nồi, trong lòng có chút tiếc nuối dùm người gọi, "Tôm hùm này tôi đã làm xong rồi, chỉ còn chờ ăn thôi."

Cậu mang theo xì dầu và mù tạc bước nhanh ra ngoài, nghe máy, "Alo."

Trong điện thoại truyền đến một giọng nam:" Cậu Lục, chào cậu, chúng tôi là cục cảnh sát ngành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh —"

Lục Áo nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Tống Châu, trong mắt đầy khó hiểu.

Cậu không làm gì phạm pháp cả, chẳng lẽ là chuyện xung đột với tên côn đồ kia sao.

Chuyện đó không phải nên thuộc về sự quản lý của cảnh sát thành phố Tây Đỉnh hay sao?

Trong đầu Lục Áo nhanh chóng xuất hiện đủ loại suy nghĩ, cảnh sát trong điện thoại còn đang báo cáo mã ngành của mình:".... Đây là mã ngành của tôi, cậu có thể nghi chép lại."

Lục Áo hoàn hồn, "Ừ" một tiếng, "Được, cho hỏi có việc gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
M
Mèo30 Tháng tám, 2022 02:53
Hóng chương mới
M
Mèo30 Tháng tám, 2022 02:53
Truyện rất hay ❤️❤️❤️❤️
M
Mèo29 Tháng tám, 2022 09:44
Tác giả ới
BÌNH LUẬN FACEBOOK