Đây là lần đầu tiên Tống Châu nói như vậy trước mặt bạn bè của Lục Áo.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng trở nên có chút kỳ lạ.
Đặc biệt là khi tất cả mọi người đều biết Lục Áo là gay, ai cũng cảm thấy lời này thật vi diệu và đồng thời khiến người ta liên tưởng ngay đến mối quan hệ giữa 2 người.
Ngay cả Lâm Cống Thương cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Tay cậu ta ngừng một chút, giọng điệu có phần yếu ớt nói: " Thật ra không gấp đâu, tuần sau cũng được, còn khá lâu mới đến ngày tổ chức hôn lễ."
Lục Áo nói: " Vậy quyết định vào tuần sau đi nhé, ngày kia đúng thật có chút gấp."
"Ừa, chốt cuối tuần sau!" Sau khi Lâm Cống Thương gật đầu liên tục lại nói sang chuyện khác, " Ai dà hình như gà nướng chín rồi phải không? Tôi ngửi thấy mùi gà thơm quá trời."
Lâm Quý Hiếu hát đệm, " Tôi cũng ngửi được này, xương bò nướng chắc cũng được rồi đó."
Hai người nói đến đây, những người còn lại cũng nhanh chóng đi tới bên đống lửa, dùng kìm sắt định gắp bọc giấy bạc bên trong ra.
Giấy bạc quá nóng, bọn họ hô to gọi nhỏ.
Lục Áo ngẩng đầu nhìn Tống Châu, có chút không biết làm sao.
Tống Châu cong cong hai mắt nhìn cậu.
Trong nháy mắt Lục Áo cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu ho nhẹ một tiếng.
Bên đống lửa, mấy người Lâm Cống Thương cuối cùng cũng thành công lấy bọc giấy bạc đựng gà nướng và xương bò nướng ra.
Bỏ bọc giấy bạc vào trong một cái thau sắt lớn, mọi người chỉ cần tới gần một chút là có thể cảm nhận được hơi nóng cuồn cuộn phả vào mặt.
Lâm Cống Thương chịu đựng sức nóng, hít hà dùng đầu ngón tay xé giấy bạc.
Giấy bạc được bọc trong nhiều lớp, đợi khi lớp cuối cùng bị xé ra, một mùi hương bá đạo xông vào mũi.
"Thơm quá!" Tất cả mọi người vô cùng phấn kích, mặc kệ cái nóng, sôi nổi bóc bọc giấy bạc.
Rất nhanh, mùi hương đặc biệt của xương bò nướng bay ra, mùi của dầu mỡ và gia vị hoà quyệt với nhau tạo thành một mùi hương có một không hai.
Trên tay Lục Áo là xương bò chỉ mới mở một nửa, Tống Châu thản nhiên bỏ một cái xương bò đã được tách đôi xong vào trong dĩa của cậu, và lấy xương bò trong tay cậu đi.
Một loạt động tác tự nhiên như nước chảy mây bay, tất cả mọi người không cảm thấy có gì khác thường, chỉ có ánh mắt Lục Áo không tự chủ được mà đuổi theo ngón tay anh.
Đầu ngón tay Tống Châu màu sắc bình thường, không hề giống như những người khác bị nóng đến đỏ bừng.
Tống Châu không sợ nóng, anh còn có thể làm lạnh.
Lục Áo nâng tay niết niết vành tai, im lặng cầm lấy xương bò ăn.
Phần tuỷ bò đã nướng chín có màu bán trong suốt, có chút giống rau câu vậy, bỏ thêm chút đồ ăn kèm, vừa nóng vừa thơm vừa trơn vừa mềm, hương vị ngon cực.
Lục Áo ăn đến môi đỏ hồng, một hơi ăn 2 khúc xương cảm thấy hơi ngấy rồi mới dừng đũa.
Tống Châu mở bọc gà nướng ra.
Da gà bên trong là màu hoàng kim rực rỡ, thoạt nhìn non mềm mọng nước vô cùng mê người.
Tống Châu chia gà nướng cho mọi người, Lục Áo được chia 1 cái đùi và 1 cái cánh.
Lục Áo cúi đầu chậm rãi ăn, đến khi Lâm Cống Thương cũng ăn no rồi mà cậu vẫn chưa ăn xong đùi gà và cánh gà kia.
Ăn xong đồ nướng, Tống Châu và Lục Áo về nhà.
Lục Áo thu dọn đồ chuẩn bị cho chuyến đi chơi, Tống Châu đặc biệt nhắc nhở, "Mang theo 2 bộ quần áo mùa đông nhé."
"Đồ mùa đông?" Lục Áo lập tức nghĩ tới, "Nơi chúng ta muốn đi sẽ rất lạnh sao?"
"Nơi đó đang là mùa đông."
"Nam bán cầu?"
"Không phải, là bắc bán cầu vùng gần cực bắc. " Tống Chấu nói, "Cậu cứ xem như khí hậu vùng cao là được."
Lục Áo không hỏi nữa, ngoan ngoãn thu dọn quần áo và chuẩn bị thức ăn.
Tống Châu buồn cười nhìn cậu nhét đầy thịt khô vào hành lý, "Lần này không cần mang theo thức ăn. "
Lục Áo có chút hoang mang.
Cậu không cách nào đoán ra nơi bọn họ sắp đến là nơi nào, nhưng cậu vẫn lấy thịt khô từ trong hành lý ra ngoài.
Sáng ngày hôm sau, Lục Áo thức dậy đánh răng rửa mặt xong, cậu dự định đi thăm đàn ngỗng.
Cậu phải cố gắng hết sức giao lưu với chúng, bảo chúng mấy ngày này hãy hoạt động bên bờ sông.
Cậu vừa bước chân ra khỏi cửa sân đã trông thấy Tống Châu một thân sương sớm từ bên ngoài về.
Thấy cậu, Tống Châu hỏi: " Muốn đi đâu sao?"
"Đi thăm đàn ngỗng."
Tống Châu nói: " Không cần đâu, tôi đã cho chúng ăn rồi, cũng đã tưới nước cho ruộng rau, chúng ta ăn sáng xong là có thể xuất phát."
"À." Lục Áo thu hồi bước chân, xoay người quay về trong sân.
Hôm nay cậu không đi mua thức ăn, trong tủ lạnh có gì cậu cho hết vào trong nồi cháo.
Một nồi cháo có thịt có cá vô cùng phong phú nóng hổi ra lò.
Ăn xong, Lục Áo đeo balo chuẩn bị xuất phát cùng Tống Châu.
Chuyện này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, khi Lục Áo nhìn rõ cảnh vật xung quanh lần nữa thì phát hiện bọn họ đã đến bờ biển.
Đây là một vùng biển xa lạ, màu nước là màu xanh xám khiêm tốn.
Quay đầu nhìn, xung quanh không một bóng người, cách đó không xa là một tòa thành bằng đá thoạt nhìn tuổi đời có vẻ xa xưa.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, trừ tiếng gió và tiếng sóng biển, còn lại không có bất kỳ một âm thanh nào khác.
Tống Châu thấy cậu nhìn tới nhìn lui, giải thích nói: " Điểm đến lần này của chúng ta có phần đặc biệt, không thể trực tiếp đến nơi mà phải ngồi thuyền đến."
"Phải đi biển sao?"
"Đúng vậy, đi một đảo nhỏ vô danh." Tống Châu cười, "Cho nên tôi mới nói rằng cậu sẽ cảm thấy hứng thú."
Lục Áo đúng thật tràn đầy hứng thú, đây là lần đầu tiên cậu và Tống Châu đi biển.
"Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Đợi Hữu Lê lái thuyền đến đón chúng ta."
Lục Áo còn nhớ Hữu Lê, lần trước anh ta đã cho cậu một tô kem.
Lục Áo gật đầu.
Không tới 5 phút, bên kia đường chân trời xuất hiện một con thuyền lớn bằng gỗ, là loại trên thuyền có cột buồm.
Con thuyền chậm rãi tới gần họ, khi khoảng cách chỉ còn hơn 100 mét, con thuyền đột nhiên dừng lại.
Rất nhanh, đuôi thuyền hạ xuống một con thuyền gỗ nhỏ, Hữu Lê từ trên thuyền lớn xuống thuyền nhỏ, tự mình chèo thuyền đến đón họ.
"Lại gặp mặt rồi." Hữu Lê chào Lục Áo, miệng cười to để lộ hàm răng trăng tinh, "Chào mừng cậu khởi hành cùng chúng tôi."
Tống Châu ngắt ngang anh ta, "Tình huống trên biển Cách Sơn thế nào rồi?"
"Còn thế nào nữa, rối tung mịt mù, người trên đảo lo lắng muốn chết, chỉ sợ con hải yêu khổng lồ kia trực tiếp phá tan cột mốc." Hữu Lê nhún nhún vai, "Người của chúng ta đã đi lên mấy lần rồi, con hải yêu kia rất xảo quyệt tới giờ vẫn không lộ mặt."
Lục Áo ngơ ngác không hiểu họ đang nói gì.
Tống Châu nhìn biểu cảm của cậu, thấp giọng nó: " Biển Cách Sơn là một đảo nhỏ cách biệt với thế giới, đồng thời cũng là nơi đặt cột mốc ranh giới. Tôi đã từng nói với cậu rằng, trên thế giới này, ngoại trừ vị diện của chúng ta ra còn có những vị diện khác nữa."
Hữu Lê giành trả lời: " Cột mốc ranh giới chính là nơi yếu nhất của một vị diện, các vị diện tương đối yếu khác cũng phải bảo vệ tốt cột mốc để phòng ngừa sinh vật từ vị diện khác xâm lược hoặc sinh vật của vị diện đó đánh nát cột mốc để chạy thoát."
Lục Áo hỏi: " Vậy con hải yêu khổng lồ kia là như thế nào?"
"Con hải yêu kia, Kraken, là một loại yêu quái tương tự với con mực khổng lồ." Hữu Lê giải thích, "Cậu có thể hiểu nó là một con quái vật mực nan cực kỳ xảo quyệt, cả ngày chỉ nghĩ cách để phá nát cột mốc."
"Vì sao?"
"Đây là một câu hỏi liên quan đến số kiếp của vị diện." Hữu Lê buông tay chèo, "Vị diện có đẳng cấp càng cao thì không gian sinh trưởng sẽ càng lớn, có vài thứ chỉ đơn thuần là ghét bỏ vị diện này."
Lục Áo cái hiểu cái không, "Bởi vì nó muốn chạy ra ngoài vị diện, cho nên muốn bắt nó về sao?"
"Đương nhiên là không." Hữu Lê nói," Các yêu quái đều có tham vọng của riêng mình, nếu như thành thành thật thật tự mình tạo ra một nút không gian truyền tống đi vị diện khác, chúng tôi thường không quản lý."
"Nhưng nó cố tình muốn đánh nát cột mốc ranh giới, ý đồ dẫn sói vào nhà, lại thêm ăn thịt nhiều người và nhiều yêu quái đến vậy, chúng tôi không thể không quản nó. Ấy chà, tiểu Lục à, giúp một tay với, cái thuyền này thật khó chèo."
Lục Áo vội tiếp nhận mái chèo từ tay anh ta.
Hiện tại trên biển một chút gió cũng không có, bọn họ thuần túy dựa vào sức mạnh mới chèo được tới thuyền lớn.
Vừa thả mái chèo xuống nước, Lục Áo nhạy bén cảm giác được, vùng biển này và vùng biển cậu thường hay đánh bắt có chút khác nhau.
Rốt cuộc là khác nhau chỗ nào, cậu không nói rõ được, cậu cảm giác hình như nước biển có chút dính dính.
Lục Áo có chút đăm chiêu ngẩng đầu, khi nhìn lại, bờ biển cách bọn họ chỉ có vài chục mét đã triệt để biến mất, trước mặt cậu ngoài trừ nước biển cũng chỉ là nước biển.
Trước sau trái phải, tất cả đều là biển cả mênh mông mờ mịt, chỉ có một con thuyền đậu cách đó vài chục mét.
Lục Áo có chút hoang mang, tay của Tống Châu đặt lên vai cậu, nói: " Đây là Biển Vô Tận, người đi vào vùng biển này, nếu như không có phương pháp đặc thù trên cơ bản sẽ không thể thoát ra được."
Nơi bả vai, cách một lớp áo mỏng manh cậu cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay Tống Châu truyền tới, độ ấm không hề rõ rệt, nhưng lại khiến cậu cảm thấy yên tâm phần nào.
Cậu và Hữu Lê tiếp tục chèo thuyền.
Khi lên thuyền lớn, hai người hợp sức đem kéo thuyền nhỏ lên trên, Lục Áo nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện, trên con thuyền lớn này chỉ có 3 người bọn họ.
Hữu Lê xoa xoa bả vai đau mỏi, nói: " Không cần nhìn nữa, chỗ này chỉ có mấy người chúng ta. Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân của chúng tôi đang thiếu nhân lực trầm trọng, căn bản không rút ra được thời gian đến làm nhiệm vụ."
"Ò." Lục Áo thu hồi tầm mắt, chú ý đến nước biển dưới đáy thuyền chậm rãi bị đẩy ra hai bên, không ngờ con thuyền này của bọn họ đang chạy.
"Là tự lái đó, thuyền phép thuật, chỉ cần nhét linh thạch vào trong là được." Hữu Lê xoa bả vai xong, "Từ đây đến biển Cách Sơn mất khoảng 5 tiếng, vùng biển này có rất nhiều cá, cậu có muốn câu không?"
Lục Áo đồng ý.
Hữu Lê cực kỳ hứng thú lấy ra 2 cái cần câu, mỗi người cầm một cây, "Trước giờ tôi đã muốn câu cá ở nơi này rồi, nhưng đó giờ không ai chịu câu chung với tôi cả, hôm nay chúng ta cùng câu thử."
Lục Áo ước lượng cần câu đặc biệt nặng tay và mềm dẻo này, đưa mắt nhìn xung quanh, "Dùng gì để câu?"
"Ồ, quên mất việc này." Hữu Lê đứng dậy, chạy vào trong khoang thuyền, "Tôi chạy đi tìm thử, xem thử còn đồ hộp không."
Lục Áo và Tống Châu ngồi song song trên boong tàu.
Ánh nắng mặt trời rọi chiếu xuống đây nhưng lại ấm áp không ngờ.
Thời tiết nơi này giống như là mùa xuân.
Lục Áo nhìn nhìn mặt biển, nước biển bên dưới là một màu xanh xám, dưới ánh mặt trời lại có vẻ đẹp đẽ vô cùng.
Cho dù là màu xanh xám, nhưng cũng xanh xám một cách sạch sẽ lung linh.
Cậu nhịn không được mà cảm khái, "Nơi này cứ như bồng lai tiên cảnh."
Ngón tay thon dài của Tống Châu đang gảy gảy dây câu trên cần câu, nghe vậy cười, " Ngẫu nhiên đến một lần đúng thật là không tồi, nhưng nếu ngày nào cũng phải trực ở đây sẽ cảm thấy trống vắng hiu quạnh."
"Là vậy sao?"
"Trong tổ chức của chúng tôi có một đồng nghiệp trực ở trên biển Cách Sơn, gần như cứ mỗi 1-2 tháng sẽ truyền tin về tổng bộ, yêu cầu tổng bộ điều cô ta về."
"Vậy các anh đã điều về chưa?"
"Vẫn chưa chọn được người thích hợp."
"Hửm? Tổ chức của các anh không cho phép từ chức sao?"
"Cô ta cũng chỉ ồn ào ngoài miệng vậy thôi, linh khí trên biển Cách Sơn dày đặc, nơi đó có lợi cho sự trưởng thành của cô ta."
"Tôi về rồi đây —" Trong tay Hữu Lê cầm hai hộp sắt nhỏ nhanh chóng chạy tới, "Tôi tìm thấy 2 hộp thịt, hiệu quả chắc là rất tốt."
Chân anh ta vừa đạp lên trên boong tàu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bầu trời phương xa.
Lục Áo theo bản năng nhìn theo tầm mắt của anh ta, chỉ thấy trên nền trời màu xanh biển, có một đàn những chấm đen chậm rãi bay về phía bọn họ.
Khi chấm đen càng ngày càng gần, hình dáng của chúng nó dần hiện rõ.
Lục Áo phát hiện những chấm đen ấy thế mà lại là một đàn cá heo, một đàn cá heo bơi trên bầu trời!
Có thể nói phi thường kỳ ảo.
"Đó là cá heo Anthene." Tống Châu ghé vào lỗ tai cậu nói, "Cá heo nối liền sự sống và cái chết."
Danh Sách Chương: