Tất nhiên Trương Nhất Chu không muốn ly hôn.
Họ đã ở bên nhau được 25 năm, và ông thực sự có tình cảm với bà, vì vậy ông không muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc như thế này chỉ vì một sai lầm mà ông từng mắc phải.
Phải, Trương Tử Oánh là sai lầm mà ông đã mắc phải khi còn trẻ.
Sau khi tâm trạng của Thẩm Mỹ Đình ổn định một chút, gia đình bốn người ngồi trên ghế sofa một cách nghiêm túc, dự định nói về vấn đề này và làm thế nào để giải quyết nó.
Thái độ kiên quyết của Thẩm Mỹ Đình khiến Thẩm Thiên Thiên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Ngày mai tôi sẽ liên hệ với luật sư Hứa để giải quyết tài sản và tôi muốn ly hôn ông." Thẩm Mỹ Đình nói với một giọng run rẩy: "Trương Nhất Chu, cút ra ngoài với đứa con hoang của ông đi!"
Khuôn mặt của Trương Nhất Chu chìm xuống khi nghe từ con hoang: "Mỹ Đình à, lúc đầu đúng là anh đã phạm sai lầm, anh xin lỗi em. Nhưng sau đó anh không hề làm bất cứ điều gì có lỗi với em. Chuyện này... em có thể bỏ qua có được không?"
Trong số những kẻ lắm tiền nuôi tình nhân bao tiểu tam, ai ai cũng đều biết Trương Nhất Chu nổi tiếng yêu thương vợ.
"Bỏ qua? Làm sao có thể bỏ qua?" Thẩm Mỹ Đình dâng trào cảm xúc, bà nhặt cái gối bên cạnh lên đánh Trương Nhất Chu: "Sao anh có thể nói những lời ghê tởm như vậy? Anh còn định để tôi giúp anh nuôi nấng đứa con hoang kia thêm vài chục năm nữa mới vừa lòng sao?"
Bà nghẹn ngào: "Trong mười năm qua, tôi đã đối xử với cái đứa kia còn tốt hơn cả Thiên Thiên, bởi vì tôi nghĩ rằng đó là con của em gái ông, nên tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. Thậm chí lúc đó, suýt chút nữa tôi đã hy sinh con gái tôi chỉ để cứu nó... Báo hại Thiên Thiên đến giờ vẫn còn xa cách khúc mắc với tôi, tôi đúng là một người mẹ thất bại!"
Bà từng yêu người đàn ông trước mặt này bao nhiêu thì bây giờ bà lại hận ông ta bấy nhiêu. Nghĩ về những điều ngu ngốc mà bà đã làm trong quá khứ, Thẩm Mỹ Đình hận không thể cầm dao cùng gã chếc tiệt kia *đồng vu quy tận.
*Cùng chếc chung.
Trương Tử Hiên ngồi bên cạnh, lặng lẽ liếc nhìn sang chị gái cậu. Trên mặt Thẩm Thiên Thiên không có biểu hiện gì thừa thãi, như thể người chịu thiệt thòi trong lời mẹ nói không phải là cô.
"Mỹ Đình à, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em ngoại trừ chuyện ly hôn." Trương Nhất Chu khàn khàn nói: "Anh có thể đuổi Trương Tử Oánh đi để em sẽ không phải gặp lại nó. Em đừng có mà ồn ào làm lớn chuyện nữa có được hay không?"
Thẩm Mỹ Đình nhắm mắt lại và hít thở sâu: "Đuổi nó đi là vấn đề này có thể được giải quyết sao? Tức là chuyện anh ngoại tình xem như chưa từng tồn tại? Tôi không làm được!" Thế giới trong mắt bà, không đen thì trắng, chuyện đã xảy ra rồi bà không thể nào giả vờ như không có gì.
Trương Nhất Chu cau mày, ông giơ tay kéo kéo cà vạt trên cổ: "Em đã từng nghĩ đến việc Thẩm thị sẽ ra sao nếu chúng ta ly hôn chưa? Thông báo kỷ niệm 25 năm ngày cưới của chúng ta đã phát ra, bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về. Mỹ Đình, em làm ơn đừng cứng đầu và bớt tùy hứng làm loạn như thế nữa, được không vậy?"
"Hahaha..." Thẩm Mỹ Đình bật cười: "Chúng ta kết hôn 25 năm, và anh đã phản bội tôi 23 năm. Anh không thấy mỉa mai sao, Trương Nhất Chu?"
Bà đứng lên, lớn tiếng nói: "Anh nói về chuyện Thẩm thị, ừ thì đó tất nhiên là chuyện của nhà họ Thẩm chúng tôi, liên quan gì đến Trương Nhất Chu nhà anh?"
Chậc!
Thẩm Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn mẹ, cô không ngờ có một ngày mẹ cũng sẽ nói ra những lời đau lòng như vậy.
Quả nhiên ngay khi nói xong, khuôn mặt của Trương Nhất Chu biến sắc. Với vẻ mặt u ám, ông nói: "Mỹ Đình, nếu em nhất quyết đòi ly hôn, em còn chưa nghĩ đến hậu quả là gì sao? Nếu không có anh, Thẩm gia có được như bây giờ không?"
"Em hai mươi mấy năm là một người vợ sống sung sướng vô tư vô nghĩ. Cuộc sống nhàn hạ bây giờ là ai cho em, em nói xem."
"Anh!" Thẩm Mỹ Đình nghe lời ông, tức giận đến không nói nên lời.
Thẩm Thiên Thiên đột nhiên giơ tay vỗ tay: "Nói hay lắm ạ!"
Thẩm Mỹ Đình nước mắt lưng tròng nhìn con gái, Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Bố nói không sai, sự phát triển hiện tại của Thẩm gia không thể nào thiếu công lao của bố được. Nhưng xin bố đừng quên, nếu không phải vì bố lấy mẹ, bố có thể trở thành người điều hành Thẩm thị không? Nếu hồi đó mẹ không lấy bố thì có lẽ bà ấy đã lấy được một người chồng môn đăng hộ đối và có thể tiếp tục sống một cuộc sống phu nhân giàu có đến hết đời."
Trương Nhất Chu nhìn Thẩm Thiên Thiên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Thiên Thiên, đây là con cố ý trả thù hai chúng ta sao? Vì chuyện xảy ra hồi đó mà con lại định nhẫn tâm phá hủy hôn nhân của bố mẹ mình?"
"Trương Nhất Chu, câm mồm!" Thẩm Mỹ Đình hét lên: "Sao ông có thể nghĩ về con gái ông như vậy?" Bà càng ngày càng tuyệt vọng với ông, sao cái gã này trước mặt con gái mình lại có thể nói ra những lời lẽ này?
Thẩm Thiên Thiên cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Trước đây con thực sự không hiểu, tại sao bố luôn sẵn lòng tin tưởng Trương Tử Oánh mà không phải con trong khi con mới là con gái bố. Bây giờ cuối cùng con đã hiểu, bởi vì trong trái tim bố, Trương Tử Oánh và Trương Tử Hiên mới là con bố. Con... Chỉ là bố ở rể nhà họ Thẩm, khiến bố cảm thấy không thể ngóc đầu lên được."
"Cho nên bây giờ bố vẫn đang dùng ác ý mãnh liệt đó mà đối xử với con." Thẩm Thiên Thiên vô cảm nhìn Trương Nhất Chu, giờ khắc này, cô không còn mong đợi gì ở ông nữa.
Lúc đó nghĩ rằng, để thu hút sự chú ý và tán thành của một người cha như vậy, cô đã cố ý làm xấu mình, thậm chí có lúc muốn trở nên biến chất, cô thật sự muốn gọi mình là đồ ngu mà.
Vì nó thực sự không đáng.
Bị vợ và con gái công kích như thế, Trương Nhất Chu hiển nhiên không thể nào nhịn được nữa.
Trương Tử Hiên đã im lặng suốt khoảng thời gian qua cũng đột nhiên nói: "Mẹ, nếu như mẹ muốn... ly hôn với bố, sau này nhất định con sẽ chăm sóc mẹ. Loại người như bố, không cần đâu."
Trương Nhất Chu đột ngột đứng lên, giọng nói trở nên lạnh lẽo hơn, thậm chí ông còn đe dọa: "Mỹ Đình, cô thực sự nghĩ rằng khi chúng ta ly hôn thì tôi là người phải rời khỏi căn nhà này sao?"
Thẩm Mỹ Đình lảo đảo: "Trương Nhất Chu, ông là có ý gì?!"
Ý tứ của Trương Nhất Chu rất đơn giản, dù sao ông Thẩm đã mất nhiều năm như vậy, Thẩm thị của ngày hôm nay cũng không còn là Thẩm thị của ngày xưa nữa. Và căn biệt thự họ đang ở sau này cũng đã được Trương Nhất Chu mua lại.
Ông cảm thấy người vợ bấy lâu nay của mình chỉ là đang nóng giận nên thành ra nói nhảm. Khi bà bình tĩnh lại và suy nghĩ thấu đáo, bà sẽ biết rằng bà không thể sống thiếu ông.
Nếu như trước đây Thẩm Mỹ Đình chỉ biết tức giận khi nghe những lời của Trương Nhất Chu, cả người bà sẽ trở nên u ám, giống như một đóa hoa sau khi bị sương gió đánh bay. Nhưng lúc này bà chỉ cười lạnh: "Tốt thôi, xem như ông mua căn nhà này, vậy thì tôi đi!"
Trương Tử Hiên cũng đứng lên: "Con cũng đi!"
Thẩm Thiên Thiên: "..."
______
Sau đó, mặc cho Trương Nhất Chu níu giữ bà như thế nào, Thẩm Mỹ Đình vẫn không mảy may động lòng, bà thu dọn hành lý, bỏ đi không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Thẩm Thiên Thiên chở Thẩm Mỹ Đình tạm thời rời đi, ban đầu cô định đặt một phòng khách sạn cho mẹ, nhưng cuối cùng cô không đành lòng nên đã đưa bà về nơi cô ở.
Ngồi trên ghế sofa ở nhà Thẩm Thiên Thiên, Thẩm Mỹ Đình càng nghĩ càng buồn, mắt bà sưng lên vì khóc. Trương Tử Hiên trông có vẻ lo lắng và không biết phải nói gì để an ủi bà.
Thẩm Thiên Thiên cảm thấy khó chịu nghe bà khóc, lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa mà, vừa mới nãy khi đối mặt với ông ta, không phải mẹ đã kiên quyết muốn ly hôn sao, vậy sao bây giờ lại khóc?"
Tiếng khóc của Thẩm Mỹ Đình ngừng ngay lập tức, bà nghẹn ngào nhìn con gái mình.
"Con sẽ chuẩn bị cho mẹ nước tắm. Sau khi tắm xong, mẹ hãy ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai rồi tìm luật sư Hứa." Thẩm Thiên Thiên mạnh mẽ nói: "Vì mẹ đã quyết định ly hôn, nên chúng ta phải cứng rắn đến cùng."
Thẩm Mỹ Đình thật sự không dám khóc nữa, bà ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi."
Trương Tử Hiên tặc lưỡi gãi đầu: "Chị ơi, em cũng ở lại tối nay được không?" Cậu lo lắng nói: "Mẹ làm em không yên lòng."
"Không có phòng." Thẩm Thiên Thiên bình tĩnh nói: "Ở nhà chỉ có hai phòng, một cho chị và một cho A Hoàng. Nếu em không ngại ngủ trong ổ của A Hoàng thì cứ việc ở lại."
Thịnh Lạc bị nhắc đến: "Gâu!" Anh không muốn ngủ với cậu nhóc thối tha này đâu!
Trương Tử Hiên: "..."
Thẩm Thiên Thiên sắp xếp cho Thẩm Mỹ Đình đi tắm, khi cô đi ra nhìn thấy Trương Tử Hiên đang ngồi trên sofa, cô nhướng mày: "Sao còn chưa đi?"
"Em không biết phải đi đâu, cửa trường học đã đóng cửa." Trương Tử Hiên ấm ức nói: "Em có thể nằm trên sàn được không?"
"Tùy."
"Chị à, chị thật sự muốn bọn họ ly hôn sao?"
Thẩm Thiên Thiên cau mày: "Tại sao chị lại muốn bọn họ ly hôn?"
"Không, ý em là, chúng ta nên làm gì sau khi bố mẹ ly hôn?" Cậu bé 19 tuổi chưa bao giờ nghĩ rằng bố mẹ luôn yêu thương nhau lại đột nhiên đi đến bước này, cậu chỉ có thể đưa mắt nhìn cầu cứu Thẩm Thiên Thiên.
"Trương Tử Hiên, em là đứa trẻ ba tuổi còn chưa cai sữa à?" Thẩm Thiên Thiên nhìn cậu: "Em muốn làm gì thì làm, nếu sợ thì bây giờ rời đi còn kịp."
Trương Tử Hiên cúi đầu: "Em chỉ hỏi vậy thôi."
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, Thẩm Thiên Thiên quay lưng lại với Thẩm Mỹ Đình và nhìn chằm chằm vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Thẩm Mỹ Đình nhìn theo bóng lưng của con gái, muốn nói rồi lại thôi.
Trương Nhất Chu không muốn ly hôn, nếu Thẩm Mỹ Đình thực sự muốn ly hôn, bà chỉ có thể khởi kiện ly hôn lên tòa án.
Cặp đôi giàu có cuối cùng đã kết thúc bằng khởi kiện ly hôn, điều này thật đáng xấu hổ đối với Thẩm Mỹ Đình và cả Trương Nhất Chu.
Thẩm Thiên Thiên đã tìm gặp được luật sư Hứa, giải thích tình hình cho ông ta và soạn thảo thỏa thuận ly hôn theo yêu cầu của Thẩm Mỹ Đình.
Thẩm Mỹ Đình yêu cầu lấy lại cổ phần của Thẩm thị đã được trao cho chồng bà trong nhiều năm và tất cả tài sản sau hôn nhân đứng tên Trương Nhất Chu phải được trả lại cho cô.
Khi ông bước vào Thẩm gia trong trạng thái nào, thì bây giờ ông phải rời đi trong trạng thái đó!
Sau khi nghe thấy yêu cầu của Thẩm Mỹ Đình, luật sư Hứa đã im lặng một lúc rồi nói: "Mỹ Đình, mặc dù yêu cầu của bà không quá đáng, nhưng nếu bà thực sự muốn thực hiện thì sẽ hơi bất khả thi. Trừ khi Trương Nhất Chu tự nguyện từ bỏ."
Nhưng rõ ràng, Trương Nhất Chu sẽ không nhân nhượng.
"Vậy thì kiện ly hôn đi!" Thẩm Mỹ Đình xúc động nói: "Hãy cho mọi người biết rằng chính ông ta là người lừa dối trước và ông ta mới là người có lỗi với ta."
"Mặc dù việc kiện có thể bảo vệ quyền lợi của bà, nhưng ngược lại điều đó gây bất lợi cho Thẩm thị. Điểm nổi bật của trang sức ngọc trai là tình yêu đích thực vĩnh cửu, và chính hai người gần đây còn quảng bá..." Luật sư Hứa nói: "Mỹ Đình, bà có chắc là muốn ông ta phải cá chếc lưới rách thế này sao?"
Những gì ngọt ngào ngày xưa giờ đã trở nên vô cùng mỉa mai. Thẩm Mỹ Đình đau lòng siết chặt tay: "Vậy thì ta phải làm sao đây? Giả vờ như câm điếc và tiếp tục sống với ông ta? Ta không làm được, nhìn thấy ông ta thôi là đã khiến ta cảm thấy buồn nôn rồi."
Thẩm Thiên Thiên ở một bên nói: "Nếu ông ta không đồng ý thì cứ khởi kiện."
Luật sư Hứa và Thẩm Mỹ Đình đều quay lại nhìn cô, Thẩm Mỹ Đình mỉm cười nói: "Tình yêu đích thực vĩnh cửu cái gì chứ, đó chỉ là một chiêu trò để người kinh doanh thu hút người tiêu dùng thôi. Bây giờ không còn slogan này thì tương lai sẽ có cái khác."
"Được rồi." Luật sư Hứa gật đầu: "Vậy chuyện ly hôn của Mỹ Đình cứ giao cho tôi."
"Chú Hứa, làm phiền chú." Thẩm Thiên Thiên lễ phép nói.
Luật sư Hứa liếc nhìn Thẩm Mỹ Đình và mỉm cười: "Thiên Thiên, cháu nói như vậy thật quá khách sáo. Nếu không có sự hỗ trợ của ông ngoại cháu, tôi sẽ không có được ngày hôm nay. Khi mẹ cháu gặp khó khăn, hiển nhiên là tôi sẽ giúp."
______
Danh Sách Chương: