Bây giờ đã gần 11 giờ, các cửa hàng xung quanh đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn ánh đèn đường lờ mờ trên đầu vẫn còn sáng.
Không biết Phó Từ Hành đã đợi ở đây bao lâu, đứng dưới ngọn đèn đường, lông mày anh như phủ một tầng sương băng giá, mang theo cảm giác ớn lạnh đến đáng sợ.
Tim Thẩm Thiên Thiên như lỡ một nhịp: "Sao anh lại ở đây?"
Nửa khuôn mặt anh vẫn giấu trong bóng tối, vẻ mặt mơ hồ, nhưng lời nói lại dịu dàng đến lạ thường: "Anh đã đợi em từ lâu rồi."
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói với giọng dịu dàng như vậy vì bình thường giọng anh cứ đều đều thanh lãnh, khiến cô cảm thấy hơi... sởn gai ốc!
"Thiên Thiên, đây là ai?" Đột nhiên có một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, Giang Lâm tiến lên một bước, ý đồ bảo vệ Thẩm Thiên Thiên ở phía sau.
Thẩm Thiên Thiên hơi nghiêng người, thừa dịp giới thiệu: "Phó Từ Hành là..." Dừng một chút, ánh mắt cô mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói: "Là người theo đuổi tôi."
Đối với lời giới thiệu của Thẩm Thiên Thiên, Phó Từ Hành khẽ khịt mũi, nhưng không phản bác.
Giang Lâm hơi sửng sốt, nhưng vẫn là lịch sự đưa tay ra: "Xin chào, Phó tiên sinh, tôi là Giang Lâm."
Phó Từ Hành lịch sự bắt tay lại với Giang Lâm, đốt ngón tay trắng bệch dưới ánh đèn, giọng điệu không mấy thân thiện: "Xin chào."
Chậc chậc, nửa đêm nửa hôm, trong gió lạnh có hai nam nhân tranh giành một nữ nhân, nếu cô không phải người trong cuộc, cô cũng sẽ không ngại dừng lại để xem cái màn kịch tình cẩu huyết này.
Thẩm Thiên Thiên liếc bọn họ một cái, thở dài nói: "Đã muộn rồi, vậy tôi lên trước." Khựng một chút, cô lại nhìn Giang Lâm, nhẹ giọng nói: "Lời vừa rồi của anh, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc."
Phó Từ Hành đột nhiên nắm chặt tay.
Giang Lâm nở một nụ cười: "Được." Anh thoáng nhìn Phó Từ Hành, nhẹ nhàng nói với Thẩm Thiên Thiên: " Thiên Thiên, anh về trước đây."
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Tạm biệt, bác sĩ Giang." Sau khi nhìn Giang Lâm lái xe đi, cô quay lại chuẩn bị lên lầu, không thèm liếc nhìn Phó Từ Hành đang ở bên cạnh.
"Thiên Thiên." Phó Từ Hành nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu uất ức: "Anh gọi cho em không được, nên anh một mực ở đây chờ em."
Hồi sáng anh bất ngờ nhận được lời xin lỗi từ La Tuấn.
La Tuấn nói: "Người anh em, thật sự xin lỗi, tôi hình như đã làm hư bột hư đường của cậu rồi."
Lúc đó Phó Từ Hành không nghĩ nhiều, mãi cho đến khi anh gửi tin nhắn cho Thẩm Thiên Thiên thì mới phát hiện ra mình đã bị chặn, thậm chí số điện thoại của anh cũng bị chặn, anh mới nhận ra hư bột hư đường thật rồi.
Phó Từ Hành trực tiếp gọi cho La Tuấn: "Cậu đã làm cái gì vậy?" La Tuấn chưa bao giờ phạm sai lầm trong công việc, nhưng nếu cậu cố ý gửi câu này cho anh, điều đó có nghĩa là vấn đề có liên quan đến cậu.
Bây giờ đối với anh mà nói, điều quan trọng nhất là Thẩm Thiên Thiên.
La Tuấn nuốt nước bọt và thì thầm: "Tôi đã nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên tại bữa tiệc FLOW ngày hôm qua."
Phó Từ Hành trừng mắt: "Cậu đã nói gì với cô ấy?" Nhất định là chuyện nghiêm trọng, nếu không cô đã không chặn toàn bộ thông tin liên lạc của anh.
"Chỉ là... nói một chút về cuộc sống của cậu trong ba năm đó thôi." La Tuấn lại nuốt nước bọt: "Nói rằng hãy buông tha cho cậu."
Nếu La Tuấn ở trước mặt Phó Từ Hành vào lúc này, cậu bị đập một trận tả tơi cũng không đáng là gì.
Nghe La Tuấn nói xong, Phó Từ Hành đột nhiên có vẻ chán nản, dựa đầu vào ghế sofa không nói gì.
La Tuấn có chút bối rối nói: "A Hành, nếu cô ấy thực sự rời bỏ cậu vì mất trí nhớ, thì tôi cũng muốn xin lỗi cô ấy."
"Không cần." Phó Từ Hành thờ ơ nói.
"Haizzz, với tư cách là bạn cậu, tôi vẫn luôn cảm thấy Thẩm Thiên Thiên không phù hợp với cậu. Elaine vẫn luôn thích cậu mà, cậu..."
"Tôi sẽ bàn giao công việc của tôi cho cậu trong thời gian ngắn nhất và tôi sẽ rời FLOW." Phó Từ Hành trực tiếp ngắt lời La Tuấn: "Tôi không cần bất cứ ai quản chuyện của tôi."
La Tuấn: "Phó Từ Hành, cậu có biết cậu đang cái gì không?" FLOW là do hai người họ đồng sáng lập, trong vài năm qua, họ đã dành gần như tất cả tâm huyết của mình cho FLOW.
"Tôi biết." Phó Từ Hành bình tĩnh nói: "Tôi nghỉ việc."
"Chỉ vì Thẩm Thiên Thiên?" La Tuấn điên cuồng nói: "Chỉ vì Thẩm Thiên Thiên mà cậu muốn từ bỏ thứ đế chế chúng ta vất vả mới có được?"
"Tôi không muốn giữa tôi và cô ấy có bất kỳ trở ngại nào."
La Tuấn: "..." Là bạn thân nối khố của anh, hóa ra lại là một trở ngại?
"Cho đến giờ cô ấy vẫn chưa đồng ý, vì giữa chúng tôi còn có quá nhiều vấn đề." Phó Từ Hành biết chính xác mình muốn gì.
"Thẩm Thiên Thiên không có cậu vẫn có thể sống tốt, nhưng không có cậu thì FLOW không thể sống được, cậu định tự tay hủy hoại sự nghiệp của mình sao?"
"FLOW còn có cậu, Elaine và rất nhiều nhân viên, không cần lo bị phá hủy." Phó Từ Hành không định nói chuyện với La Tuấn nữa, anh nói thẳng: "Nếu tôi không thể theo đuổi được Thẩm Thiên Thiên, tôi sẽ không quay lại FLOW.".
Sau khi cúp điện thoại, Phó Từ Hành đứng dậy đi đến thư phòng, bắt đầu bàn giao công việc. La Tuấn ở phía bên kia ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.
Điên rồi, Phó Từ Hành đơn giản là phát điên rồi.
Phó Từ Hành biết được từ Triệu Tiểu Hi rằng cô đã đi hẹn hò với người ta, đang tham dự một buổi hòa nhạc.
Buổi hòa nhạc? Cô thích thứ này từ khi nào vậy?
Thay vì đi tìm cô thì anh lại chọn đợi cô ở đây, cho đến khi cô xuống xe cùng một người đàn ông và nghe được lời tỏ tình từ người đàn ông đó.
La Tuấn đã đúng về một điều, Thẩm Thiên Thiên có thể sống tốt mà không cần anh. Nhưng không có Thẩm Thiên Thiên, anh sẽ không thể sống tốt được.
Anh đã sống như một cái xác không hồn trong ba năm, cả ngày lẫn đêm. Ban đầu, anh nghĩ rằng cuộc sống sẽ mãi mãi lê thê như vậy, nhưng ông trời đột nhiên lại cho anh hy vọng.
Vì vậy lần này, anh sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá hủy hy vọng của mình.
Anh nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: "Điện thoại của em không gọi được nên anh ở đây đợi em."
Thực tế thì ngay khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, sự tức giận của Thẩm Thiên Thiên đối với La Tuấn đã tiêu tan, ban đầu cũng chỉ là giận cá chém thớt. Cô mím môi: "Bây giờ em về đây, anh không về à?"
Anh cau mày, trịnh trọng nó ra: "Trước sau có thứ tự, em đừng có cân nhắc mối quan hệ với người kia."
"Cái gì?" Thẩm Thiên Thiên sững sờ một chút, cũng không phản ứng anh nói vậy là có ý gì.
Anh rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cô: "Thiên Thiên, anh là người tỏ tình với em trước, cũng là anh thích em trước, em có thể nào đừng cân nhắc đến việc ở bên người khác được không?"
Thẩm Thiên Thiên cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Cho dù có là anh trước thì em cũng phải suy nghĩ kỹ." Vừa nói, cô vừa ngáp một cái, ánh mắt có chút mệt mỏi: "Hay là chúng ta nói về chuyện này vào một ngày khác nhé?"
Phó Từ Hành không còn cách nào khác đành phải buông tay, nhưng giọng nói vẫn căng thẳng: "Em về nghỉ ngơi trước đi."
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Được." Cô tạm biệt anh.
______
Thẩm Thiên Thiên đã xóa số của Phó Từ Hành ra khỏi danh sách đen, khi cùng trò chuyện trên trời dưới đất với Triệu Tiểu Hi, cô biết được anh đứng đợi từ chiều ở dưới tầng.
Triệu Tiểu Hi nhắc nhở cô hôm nay là có hẹn phỏng vấn Phó Từ Hành. Thẩm Thiên Thiên trả lời: "Tớ biết rồi mà, tới lúc đó tớ sẽ đến."
Lúc còn đi học, tất cả những gì cô học được là kiến thức lý thuyết. Bây giờ thực sự có một công ty đích thân cô quản lý, Thẩm Thiên Thiên cuối cùng cũng hiểu được người xưa không lừa người.
Nói rằng mọi thứ trên giấy đều rất đơn giản là thật.
Cô rất nhớ sự hiện diện của Trương Nhất Chu, lúc đó cô không phải lo lắng về bất cứ điều gì, chỉ cần ngồi chơi xơi nước và thu tiền. Giờ đây, cô không chỉ phải hoạch định lợi nhuận hàng ngày của công ty mà còn phải phát triển các hạng mục mới để đảm bảo nguồn doanh thu ổn định cho công ty.
Đúng là đau khổ xen lẫn hạnh phúc.
Sau khi xử lý xong các công việc ở trụ sở chính, Thẩm Thiên Thiên rời văn phòng đồng thời dặn dò ban thư ký: "Nếu có thời gian thì đến phòng nhân sự bàn bạc, tuyển một nhân tài quản lý kinh doanh hàng đầu."
Thư ký ghi lại.
Địa điểm phỏng vấn là ở văn phòng tạp chí, khi Thẩm Thiên Thiên đi ngang qua, Phó Từ Hành đã đến. Cuộc phỏng vấn đã bắt đầu, sau khi Thẩm Thiên Thiên đến hiện trường, cô lặng lẽ xem cuộc phỏng vấn mà không phát ra tiếng động nào.
Phó Từ Hành ngay lập tức nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên xuất hiện, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh trong nháy mắt đã biến mất.
Sau khoảng nửa giờ, cuộc phỏng vấn kết thúc và các nhân viên bắt đầu công tác kết thúc phỏng vấn.
Triệu Tiểu Hi không biết khi nào đã đến bên cạnh Thẩm Thiên Thiên, kéo cô đến một góc nhỏ: "Thẩm Thiên Thiên, cái người tên Phó Từ Hành này thật là xuất chúng." Với vẻ mặt này, cô ấy hình như đã biến thành fan của Phó Từ Hành mất rồi.
"Xảy ra chuyện gì đó, cái vẻ mặt say mê của cậu là sao?" Thẩm Thiên Thiên giơ tay nhéo má cô.
"Đây không phải là từ phỏng vấn, tớ chỉ dựa vào thông tin anh ấy cung cấp mà tìm kiếm, kết quả khiến tớ cực kỳ sang chấn." Triệu Tiểu Hi cảm thán: "Hóa ra nhà anh ấy mở ngân hàng ở châu Âu."
Thẩm Thiên Thiên: "..."
"Thì ra anh ấy là người giúp tớ kiếm tiền!"
Thẩm Thiên Thiên vẻ mặt khó hiểu: "Cậu nói như vậy là có ý gì?"
"Trước đây tớ có một số tiền không dùng đến, nên tớ mới mua một quỹ ngân sách. Đôi khi tớ kiếm được cả hàng trăm đô một ngày, nhưng ngược lại nhiều khi cũng mất hàng trăm đô." Triệu Tiểu Hi nói: "Thực ra chính là loại hình đưa tiền cho người khác giúp tớ đầu tư."
"Đúng vậy." Thẩm Thiên Thiên gật đầu, cô cũng mua quỹ nên cô biết mà: "Chuyện này có liên quan gì đến Phó Từ Hành?"
"Người giúp chúng ta kiếm tiền gọi là quản lý quỹ, và Phó Từ Hành là người quản lý quỹ tớ đầu tư." Triệu Tiểu Hi không thể che giấu được sự ngưỡng mộ trong lời nói của mình.
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Phó Từ Hành đi tới, Triệu Tiểu Hi giơ tay vỗ vỗ Thẩm Thiên Thiên để nhắc nhở.
"Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?" Phó Từ Hành hỏi.
"Nhưng em muốn về..."
"Cậu ấy đồng ý." Triệu Tiểu Hi lập tức ngắt lời Thẩm Thiên Thiên, sau đó nhỏ giọng nói: "Tớ về thay cậu chăm sóc A Hoàng cho, vậy nhá, tớ chờ cậu về."
Phó Từ Hành giơ tay sửa lại ống tay áo, trên môi thoáng nở một nụ cười.
Lúc rời đi, An Nhiên đưa cho Thẩm Thiên Thiên hai tấm vé: "Thẩm tổng, đây là Hà tiểu thư đưa cho cô."
"Vé vào《Thế gian phồn hoa》?" Thẩm Thiên Thiên nhìn tấm vé trong tay, có chút kinh ngạc: "Đưa cho tôi?"
"Vâng ạ, Hà tiểu thư nói đây là chương trình tạp kỹ đầu tiên của cô ấy. Đây là vé của ngày ghi hình, cô ấy đã chuẩn bị sẵn mấy ghế VIP, hai ghế này là dành cho cô." An Nhiên nói: "Mục tạp chí chúng tôi cũng có vé, có thể cùng đi chơi."
《Thế gian phồn hoa》là một chương trình tạp kỹ, dự kiến phát sóng vào khung giờ vàng chủ nhật hàng tuần, mỗi tập sẽ mời những khách mời với số lượng khác nhau. Cô không ngờ rằng Hà Cẩm Sắt vẫn còn nhớ người trong mục tạp chí bọn cô như thế, cô ấy thực sự rất có tâm.
Thẩm Thiên Thiên bỏ vé vào túi, cười gật đầu: "Được, tôi sẽ đi."
Phó Từ Hành đưa cô đến một nhà hàng tư rất nghệ thuật, khi hai người đang ăn tối, Thẩm Thiên Thiên hiếu kỳ nói: "Không hiểu sao em lại phát hiện ra gần đây anh đã trở nên nhàn nhã hơn nhiều ấy nhỉ?"
Anh khẽ liếc cô một cái, trầm giọng nói: "Anh thất nghiệp rồi."
"Phì." Thẩm Thiên Thiên không ngờ anh lại trả lời như vậy: "Anh mà thất nghiệp à?"
"Ừ." Anh gật đầu: "Bây giờ anh đang thất nghiệp." Cho nên hiện tại anh có rất nhiều thời gian ở bên em, nhưng anh không nói câu sau.
"Em nghe người ta nói thu nhập của anh mỗi phút là mấy vạn, mất việc rồi chẳng phải sẽ không có tiền sao?" Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một chút, hình như là đàn em của An Nhiên nói câu này.
"Không sao, cho dù anh mất việc, anh vẫn có thể nuôi em." Anh nhẹ nhàng sửa lại: "Không phải hơn mấy vạn, mà là hơn *trăm vạn."
*Trăm vạn hình như là triệu đúng khum, sori vì editor ngu toán.
Tiên sư nhà anh, sao hay ga dẻ quá zậy?
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Thiên Thiên xoa xoa bụng mà thở: "Lần đầu tiên em ăn ở buổi tối nhiều như vậy." Đồ ăn ở nhà hàng này quả thực rất ngon.
"Đi dạo quanh đây đi."
Nhiệt độ bên ngoài và trong phòng vẫn có chút chênh lệch, Thẩm Thiên Thiên xoa xoa mũi hắt hơi, trên vai đột nhiên có thêm một chiếc áo khoác.
Thẩm Thiên Thiên cũng không từ chối, đưa tay giữ lấy áo khoác của anh, cùng anh đi dưới ánh đèn đường.
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, bên đường không ngừng vang lên tiếng còi xe, dòng xe đã bị nghẽn thành một hàng dài.
Anh không nói gì, cô cũng giữ im lặng. Lối đi bộ không quá dài nhưng họ bước rất chậm. Phó Từ Hành liếc nhìn cô đi bên cạnh, cảm thấy có chút thất vọng mất mát nhưng đồng thời lại có chút cảm vui sướng mãn nguyện.
Đột nhiên có tiếng chuông từ phía sau, ai đó hét to lên: "Nước sôi nước sôi ey."
"Cẩn thận." Thẩm Thiên Thiên chưa kịp phản ứng thì Phó Từ Hành đã vươn tay kéo cô vào lòng, đứng sang một bên né tránh đám học sinh đạp xe trên vỉa hè.
Đám học sinh kia cứ ầm ĩ mà đi.
Thẩm Thiên Thiên tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ: "Học sinh trường nào vậy, đúng là không có tư chất!"
Phó Từ Hành nhìn xuống biểu cảm sống động của cô, yết hầu lăn tăn, rồi chậm rãi đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Thẩm Thiên Thiên dựa vào trong lòng anh, ngẩn người đến ngất ngây.
Giờ khắc này, xung quanh huyên náo cỡ nào dường như không liên quan đến cô, vì bên tai cô chỉ có thể nghe thấy nhịp đập rộn ràng của anh.
Nóng quá! Nóng bừng hết cả tâm can.
______
Trên đường trở về, hai người vẫn không nói chuyện nhiều, thậm chí sau cái ôm lúc nãy, anh vẫn thản nhiên buông cô ra: "Trời trở lạnh rồi, anh đưa em về."
Thẩm Thiên Thiên thật ra có cả một bụng muốn nói nhưng nghe anh nói vậy nên đành thôi, chỉ có thể gật đầu: "Ừm."
Nhưng khi đi lấy xe, anh tự nhiên nắm lấy tay cô.
Bao nhiêu tuổi rồi còn muốn nắm tay cùng nhau đi? Nhưng tay anh ấm quá.
Vừa lên xe, Phó Từ Hành đã gọi điện thoại, Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn ID người gọi hiển thị trên màn hình xe: Elaine.
"A Hành, vừa rồi em có đến khách sạn tìm anh nhưng anh không có ở đây." Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ, nghe rất quen thuộc.
Thẩm Thiên Thiên nhận ra rằng đó là Liễu Nhã.
Cô đột nhiên nhớ lại khi ngồi trong xe của Phó Từ Hành lúc trước, cô cũng nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ, hình như cũng là giọng nói đó.
Khó trách hôm đó cô cảm thấy giọng nói của Liễu Nhã nghe quen tai, hóa ra là đã từng nghe qua.
Nhưng lần này, Phó Từ Hành không bật tai nghe, anh trả lời: "Tôi ở bên ngoài."
"Khi nào thì mới quay về? Chúng ta nói chuyện đi."
Cảm giác khó chịu lại ập đến, Thẩm Thiên Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, không có ý định xen vào chuyện riêng tư của anh.
"Nếu cô đang có ý định thuyết phục tôi quay về, vậy thì không cần đâu." Phó Từ Hành nói thẳng: "Tôi đã nói rồi, tôi không cần ai can thiệp vào chuyện của tôi."
"Chuyện anh rời FLOW lớn như vậy sao em có thể không quan tâm?" Liễu Nhã giọng nói ủ rũ: "Anh và A Tuấn đều không phải trẻ lên ba, sao còn làm mấy chuyện trẻ con như vậy?"
"Không liên quan đến cô." Phó Từ Hành lạnh lùng nói: "Elaine, cô chẳng qua chỉ là một cái cộng sự đồng hành."
Liễu Nhã: "..."
Điện thoại bên kia im lặng, Phó Từ Hành giơ tay cúp máy.
Thẩm Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn anh, cô biết câu vừa rồi anh nói cho Liễu Nhã nghe, cũng là nói cho cô nghe.
Ngày hôm đó La Tuấn nói với cô rằng Liễu Nhã đã chăm sóc cho anh tận tâm suốt ba năm. Chỉ là một câu nói ngắn gọn ấy nhưng cô đã luôn cất giữ trong lòng. Cô giận cá chém thớt cũng là từ câu nói này mà ra.
"Anh rời FLOW thật à?" Thẩm Thiên Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Ừ." Anh gật đầu: "Không phải anh nói anh đang thất nghiệp sao?"
Thẩm Thiên Thiên há hốc, có chút ngây ngốc: "Tại sao lại rời?"
"So với chuyện đó thì có chuyện còn quan trọng hơn." Anh nhẹ giọng đáp: "Vì anh thể bỏ lỡ, nếu không anh sẽ hối hận cả đời."
______
Danh Sách Chương: