Sau khi tiễn mẹ con Sở Hạc Nguyên đi, Thẩm Thiên Thiên trở vào nhà, chỉ thấy mẹ cô đi ra từ phòng khách.
Thẩm Mỹ Đình đang mặc một chiếc váy dài ôm vừa vặn, cả người toát lên khí chất thanh tao cao quý, dáng người cân đối khiến người ta không thể nhìn ra bà là một người phụ nữ sắp ngoài 50.
Cô nhìn mẹ, hơi nhún vai nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì con về nhà luôn, không ăn cơm." Sau đó, cô xoay người đi bế A Hoàng trở về.
"Thiên Thiên." Thẩm Mỹ Đình vội vàng ngăn con gái lại, nghiêm mặt hỏi: "Con có đang giấu mẹ điều gì không?"
Thẩm Thiên Thiên dừng lại quay lại nhìn mẹ, do dự một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Mẹ... đã biết rồi?!" Chẳng lẽ bố cô thật sự đã lừa dối mẹ, và mẹ cô đã biết chuyện này?
Lần trước cô chỉ nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng xác thực. Rốt cuộc thì một người đại diện xuất hiện trong văn phòng chủ tịch thật là kỳ lạ mà.
Vậy nên lần trước, cô chỉ nhắc nhở bố đừng làm bất cứ điều gì khác thường.
Thẩm Mỹ Đình tỏ vẻ lo lắng và nói: "Tại sao con không nói với mẹ về việc ly hôn của con?"
Thẩm Thiên Thiên: "..." Nói chuyện một hồi hóa ra là chuyện của cô.
Cô nhìn mẹ đang vờ tức giận, thản nhiên cười: "Không còn gì để nói."
"Trước đây hai đứa không phải rất tốt sao?" Thẩm Mỹ Đình không thể hiểu được, trong dịp Tết Nguyên đán, Thịnh Lạc đã cùng con gái về nhà ngoại, mọi người cùng ngồi lại với nhau vui vẻ sum họp. Vậy sao mới mấy tháng sau mà đã ly hôn rồi?
Thẩm Thiên Thiên nhìn xuống và nói: "Mẹ, không phải tất cả các cuộc hôn nhân đều giống như bố và mẹ. Thịnh Lạc và con không có nền tảng quan hệ, và anh ấy đã có người mình thích, mẹ không biết sao?"
Tình yêu của họ trước đây đều được diễn xuất hết.
Thẩm Mỹ Đình tức giận nói: "Con gái ta ưu tú như vậy mà Thịnh Lạc lại không thích? Ả đàn bà kia là ai?"
Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn mẹ cô một cách kỳ lạ, chế giễu nói: "Còn có thể là ai? Khi tính mạng bị đe dọa, Thịnh Lạc cũng giống như mọi người, chọn hy sinh con để bảo vệ Trương Tử Oánh? Mẹ không thấy như vậy sao?"
Thẩm Mỹ Đình sững sờ tại chỗ: "Con nói người mà Thịnh Lạc thích là Tử Oánh sao? Chuyện này..."
Sao mà có thể thế được?
"Gao..." Con chó sủa.
Đang nói chuyện, Thịnh Lạc khập khiễng chạy từ phía sau chạy đến, giọng gần như than khóc, nằm dưới chân Thẩm Thiên Thiên, nhẹ nhàng cắn vào gấu váy cô.
Không phải vậy đâu Thẩm Thiên Thiên à, tôi không thích Trương Tử Oánh!
Anh ở bên ngoài nghe thấy những gì Thẩm Thiên Thiên nói nên cố chạy vào để giải thích rõ ràng với cô.
Trên thực tế thì ba năm trước, khi bọn bắt cóc nói rằng chỉ có thể thả một người trước, họ đã cùng nhau thảo luận và lựa chọn thả Trương Tử Oánh ra trước vì lúc đó cô đã khóc.
So ra mà nói, Thẩm Thiên Thiên đã bình tĩnh đối phó với những kẻ bắt cóc, sau khi cân nhắc toàn diện, anh đã chọn cứu Trương Tử Oánh trước.
Hóa ra là cô đã hiểu lầm là anh thích Trương Tử Oánh sao?
Anh không phủ nhận là ngày trước đối với Trương Tử Oánh anh có ấn tượng rất tốt. Nhưng có ấn tượng tốt không có nghĩa là thích, lúc đó anh chỉ coi cô như một cô em gái hoạt bát ngây thơ.
Giờ đây, ấn tượng tốt đẹp này đã biến thành sự ghê tởm. Anh không ngờ Trương Tử Oánh lại là một người phụ nữ hai mặt như vậy. Đối xử với động vật một cách nặng tay như vậy thật là độc ác mà.
Ngược lại thì Thẩm Thiên Thiên như là một nữ thần.
Suy nghĩ của Thẩm Mỹ Đình bị cắt ngang khi nhìn chú chó con đột nhiên chạy tới, bà kêu lên: "Con chó ở đâu ra vậy?"
Thẩm Thiên Thiên khẽ cau mày, cúi người ôm con chó. Trong cổ họng con chó phát ra âm thanh "ư ử" có vẻ rất đau.
Cô xoa nhẹ cái đầu nhỏ của nó: "Có chuyện gì vậy, A Hoàng?"
"Gâu." Thịnh Lạc kêu lên, lè lưỡi liếm lòng bàn tay cô.
Thẩm Thiên Thiên, tôi thật sự không thích Trương Tử Oánh mà.
Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến việc giải thích những vụ lùm xùm bên ngoài với cô, nhưng bây giờ anh không thể giải thích được rằng anh không muốn cô hiểu lầm.
Trương Tử Oánh đi vào từ phía sau, nhìn Thẩm Thiên Thiên với vẻ mặt bối rối, cô xin lỗi với đôi mắt đỏ bừng: "Chị ơi, em xin lỗi, em đã vô tình giẫm phải chân con chó khi đang đi dạo, có sao không ạ? Em thực sự không cố ý."
"Cô giẫm phải?" Nghe được lời nói của Trương Tử Oánh, cô nhanh chóng nắm lấy chiếc bàn chân nhỏ mà A Hoàng vừa rồi không dám hạ xuống, chỉ cần chạm nhẹ vào nó, A Hoàng lập tức gào lên.
Có vẻ như nó thực sự rất đau.
"Chị à, em thực sự không cố ý." Trương Tử Oánh đứng bên cạnh Thẩm Mỹ Đình nói nhỏ: "Mợ ơi, mợ nói với chị là đừng trách con có được không?"
Nếu là trước đây, Thẩm Mỹ Đình nhất định sẽ nói: "Thiên Thiên, em gái con cũng là vô ý, đừng trách con bé nữa. Sau này mẹ sẽ mua cho con một con mới."
Thẩm Thiên Thiên ôm A Hoàng, từ từ ngước mắt lên, chờ bà nói.
Thẩm Mỹ Đình quay đầu nhìn Trương Tử Oánh, trách móc: "Tử Oánh à, con đã giẫm phải chú chó con nên con đã sai rồi, Thiên Thiên nên trách con mới phải. Hơn nữa, Thiên Thiên còn chưa lên tiếng nhưng con nghĩ Thiên Thiên sẽ trách con sao?"
Trương Tử Oánh sững sờ: "Con... con..."
Ngay cả Thẩm Thiên Thiên cũng có chút kinh ngạc, hóa ra không phải lúc nào mẹ cô cũng bảo vệ Trương Tử Oánh, chẳng hạn như lúc này là đang nói cho cô.
Cô chậm rãi nói: "Dù cô đã giẫm lên con chó của tôi nhưng cô không cần phải xin lỗi tôi đâu. Xin lỗi con chó của tôi là được. Nếu A Hoàng tha thứ cho cô, tôi sẽ không quan tâm nữa."
"Xin... xin lỗi con chó?" Trương Tử Oánh sững sờ, cô vô thức cầu cứu Thẩm Mỹ Đình: "Mợ à, làm gì có người lại đi xin lỗi con chó chứ?"
Xin lỗi con chó có vẻ hơi quá.
Thẩm Mỹ Đình nhìn con gái, do dự không biết nói gì, là trung gian hòa giải nhưng bà không thể nói được khi thấy sắc mặt của con gái mình.
Suy nghĩ một chút thì xin lỗi chó cũng không có gì quá to tát, Thẩm Mỹ Đình ho nhẹ: "Vậy thì Tử Oánh, con mau xin lỗi con chó đi."
"Mợ à!" Trương Tử Oánh nhẹ nhàng nắm lấy Thẩm Mỹ Đình, làm nũng nói: "Con xin lỗi chị thì con không cần phải xin lỗi con chó đúng không ạ?"
"Gâu gâu!" Thịnh Lạc phẫn nộ sủa vào mặt cô hai lần.
"Có vẻ như A Hoàng vẫn chưa tha thứ cho cô." Thẩm Thiên Thiên lạnh lùng nói: "Sẽ rất khó để kết thúc nếu cô không xin lỗi A Hoàng."
Trương Tử Oánh còn muốn nói nữa: "Nhưng mà..."
Thẩm Mỹ Đình cau mày.
[Nhắc nhở! Độ yêu thích của Thẩm Mỹ Đình đã giảm xuống 80%.]
Trương Tử Oánh: "..." Làm sao vậy, cái này cũng có thể mất đi thiện cảm sao? Cô nhìn Thẩm Mỹ Đình, trên mặt có chút không hài lòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn con chó.
"A Hoàng, ta thực xin lỗi, ta không cố ý giẫm lên mày đâu." Trương Tử Oánh vẻ mặt uất ức xin lỗi con chó: "Mày có thể tha thứ cho ta không?"
"Gâu!" Tha thứ cho cô? Nằm mơ đi, chờ tôi trở lại thành người, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
Thịnh Lạc tức giận nghĩ, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đang mím môi cười trộm, anh sững sờ trong giây lát.
Khi cô cười, trên má cô có lúm đồng tiền nhỏ, dễ thương đến không ngờ. Sao anh trước đây lại không nhận ra điều này?
"Được rồi, vì cô đã xin lỗi rồi, A Hoàng cũng tha thứ rồi, vậy thì không sao nữa." Thẩm Thiên Thiên nói một cách nghiêm túc, sau đó nhìn Thẩm Mỹ Đình: "Con về trước đây, nếu mẹ có thời gian quan tâm đến chuyện ly hôn của con thì chi bằng quan tâm đến bố nhiều hơn."
"Bố mẹ đều ổn." Thẩm Mỹ Đình không khỏi nhếch khóe miệng khi nhắc đến chồng mình.
Cô liếc mắt nhìn, ôm lấy A Hoàng: "Con đi đây."
"Này, Thiên..." Thẩm Mỹ Đình muốn ngăn con gái lại, nhưng cô đã bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
Thẩm Mỹ Đình cảm thấy khó chịu trong lòng, sau lần từ nhà con gái trở về, bà đã suy nghĩ rất nhiều.
Bà nghĩ đến những gì bà đã mong đợi ở đứa trẻ này khi bà lần đầu mang thai. Sau khi sinh con xong, bà rất hoang mang không biết làm gì, dù gì cũng là lần đầu tiên làm mẹ.
Nhưng không biết từ bao giờ, đứa con gái ngày càng xa mẹ, thậm chí không muốn nhận sự chăm sóc của mẹ.
Có vẻ như tất cả những điều này là sau khi Trương Tử Oánh đến nhà. Lúc đầu, bà cảm thấy thương cảm cho hoàn cảnh sống của đứa trẻ, nghĩ rằng nếu gia đình bà nhận nuôi, ít nhất đứa trẻ cũng sẽ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Vì vậy mỗi khi con gái bà xảy ra tranh chấp với Trương Tử Oánh, bà luôn muốn con gái mình nhường cho cô.
Ai mà biết điều này trong mắt Thẩm Thiên Thiên lại là bất công.
Thẩm Mỹ Đình tự kiểm điểm một chút, quả thật là bà trước đây có chút bất công. Trong những năm qua, bà đã đối xử với một người ngoài còn tốt hơn cả con gái ruột của mình.
______
Thẩm Thiên Thiên đưa A Hoàng vào trong xe, và nó vẫn kêu rên rỉ suốt cả quãng đường. Cô có hơi lo lắng, khi đi ngang qua một phòng khám thú cưng, cô dừng lại và đưa nó vào kiểm tra.
Nhân viên ở cửa nhiệt tình chào hỏi Thẩm Thiên Thiên: "Chú chó con này bị làm sao ạ?"
Thẩm Thiên Thiên: "Nó bị giẫm vào chân nên nó kêu rên rỉ suốt."
Nhân viên tiếp nhận A Hoàng và đưa tay ra để chạm vào chân của anh, A Hoàng rú lên lớn. Nhân viên cau mày: "Là xương bị trật khớp, đã có chuyện gì vậy?"
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Thẩm Thiên Thiên mím môi, xem ra Trương Tử Oánh không chỉ là giẫm lên rồi.
Nhân viên bế A Hoàng lên giường bệnh bên trong, gọi vào phòng làm việc: "Bác sĩ Giang, ở đây có một con chó cần được điều trị."
Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Một người mặc áo blouse trắng đi ra với một cặp kính gọng vàng trên sống mũi, khiến anh ta trông rất hiền lành.
Bác sĩ thú cưng khá đẹp trai nha!
"Tôi sẽ kiểm tra." Giọng nói của người đàn ông cũng rất nhẹ nhàng, khi nhìn thấy một con chó nằm trên giường bệnh, anh ta sửng sốt, còn có người mang chó bản địa đến phòng khám?
Anh quay đầu nhìn chủ nhân chó, chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên.
Thẩm Thiên Thiên có chút chột dạ: "Sao vậy, chân của A Hoàng không chữa được à?"
Người đàn ông nhẹ nhàng: "Không sao, vấn đề không lớn. Tiểu Lưu, cậu mang chó vào phòng phẫu thuật đi."
Nhân viên Tiểu Lưu gật đầu: "Được."
Nhân viên khác đi tới, rót một cốc nước cho Thẩm Thiên Thiên: "Người đẹp, cô nên đợi ở bên ngoài, chắc sẽ sớm xong thôi."
Thẩm Thiên Thiên: "Cảm ơn."
[Ký chủ, vừa rồi phát hiện năng lượng hào quang trên người bác sĩ.]
Cầm chiếc cốc, cô sửng sốt: "Hôm nay tôi gặp được những hai người có năng lượng luôn sao?" Tại sao trước đây đến cả một người còn không thấy bóng dáng?
[Bởi vì trước đây cô không ra ngoài nhiều.]
Thẩm Thiên Thiên: "..." Có lý.
Cô kiểm tra thanh tiến trình năng lượng của mình, không biết khi nào nó đã trở thành 8%.
"Sao đột nhiên tăng lên nhiều thế?"
[Một phần là năng lượng mà con chó chuyển đổi cho cô, 1% còn lại thuộc về bác sĩ vừa rồi, anh ta có vẻ bối rối trước sự xuất hiện của cô thì phải.]
Thẩm Thiên Thiên thở dài, nói: "Thật đáng tiếc khi những người này cộng lại còn không nhiều bằng người đàn ông mà ta gặp ngày hôm đó."
Vậy anh ta là ai?
Danh Sách Chương: