Thế giới rộng lớn, kỳ vĩ và đầy rẫy bí ẩn này sau khi được Đấng Tối Cao kiến thiết nên vào năm 207 TCN, đã tiếp tục tồn tại và phát triển vượt bậc đến thời điểm hiện tại là năm 324. Những vùng đất khác nhau ban đầu được Đấng Tối Cao giao cho những người khác nhau cai quản; như ở phương Tây có vợ chồng Adam và Eva; hay như người khổng lồ Chiến Hoa ngày nay ban đầu do Tần Vương tiếp nhận; hàng xóm của Chiến Hoa chính là Mông Nguyên với người cai quản thuở sơ khai chính là Đại Hãn đệ Nhất; xa hơn đến Hy Lạp chính là mẹ Gaia hay vùng đất Bắc u được giao cho cha già Odin. Vậy Việt Nam thì sao? Hai vợ chồng Lạc Long Quân và u Cơ chính là người được chọn để tiếp quản vùng đất này. Tuy đến nay, những nhân vật kể trên có thể đã không còn, có thể thoái ẩn giang hồ, cũng có thể vẫn đang trị vì vùng đất của mình, nhưng tên tuổi những nhân vật này vẫn được truyền lại qua hơn 500 năm lịch sử, và được biết đến như những vị Thánh đầu tiên.
Vào thời kỳ hỗn loạn, những người mang trong mình dòng máu Thánh đã sinh sống hoà hợp với người phàm và đã tạo ra những con người bán Thánh đầu tiên hay còn gọi là Thần; những người được gọi là Thần vừa mang trong mình sự cương quyết, chính trực, giản dị, khiêm nhường và cả lòng tham vô đáy của phàm nhân, vừa mang trong mình không chỉ sức mạnh, thể chất, ngộ tính kinh hồn mà còn cả sự cao ngạo ngút trời của Thánh nhân. Từng thời kỳ cứ thế trôi qua, một vài Thánh nhân tự ý thức được sự vượt trội của mình so với phàm nhân và không có lý do nào khiến họ phải hạ mình ngang bằng với phàm nhân, họ muốn thống trị phàm nhân, vì thế những cuộc thảm sát đầu tiên lên phàm nhân đã diễn ra, mâu thuẫn giữa người và Thánh cũng sinh ra từ đây; những mâu thuẫn đó lớn dần đến năm thứ 5 TCN, loài người đã dùng mâu thuẫn đó như một cái cớ để đứng lên chống lại Thánh nhân, con người đã thực hiện nhiều cuộc kháng chiến khác nhau nhằm trục xuất Thánh nhân ra khỏi mặt đất với tham vọng độc chiếm mảnh đất do Đấng tạo nên. Kết quả của những cuộc chiến đó nhắm mắt cũng biết là thất bại ê chề, phàm nhân đúng là phát triển không ít, nhưng so với Thánh nhân vẫn còn cách xa; số người ngã xuống ngày càng nhiều, xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông, mà vài vị Thánh vì quá chủ quan trước con người cũng đã bị giết, có thể kể đến như mẹ Gaia hay Tần Vương. Thấy cán cân nghiêng về một phía, những vị Thần không thể trơ mắt đứng nhìn, vì họ mang trong mình dòng máu phàm trần nên khát vọng tự do và sự đồng cảm khiến họ đứng lên vì loài người. Số lượng đông đảo cùng sự trợ giúp từ Thần nhân đã làm cho cuộc chiến giờ đây trở về thế cân bằng, số lượng nhân loại ngã xuống ít đi và số lượng Thánh nhân tử trận cũng đã tăng lên; trong cuộc chiến, vài vị Thánh nhân như vợ chồng Lạc - u, Bạo chúa Pharaong,... đã bị cảm hoá trước ý chí và quyết tâm về sự tự do của con người, họ cũng đã thay đổi chiến tuyến.
Cuộc chiến giằng co trong suốt 5 năm, số người, Thần, Thánh tử vong đã nhiều đến mức không thể diễn tả thành lời, thiên nhiên bị tàn phá nghiêm trọng, khiến Đấng Tối Cao phải một lần nữa xuất hiện. Ngay khi Đấng xuất hiện, toàn bộ Thánh nhân và Thần nhân đều dừng chiến vì họ hiểu sự toàn năng của Đấng, trong khi loài người ngu xuẩn vẫn tiếp tục phát động tấn công, tuy nhiên, chỉ một cái phẩy tay của Đấng, thời gian như chuyển động mạnh mẽ khiến những đòn tấn công đều quay về điểm xuất phát, nhân loại cũng đành dừng chiến trong bất lực.
Sau khi suy xét kỹ lưỡng, Đấng cảm thấy đôi bên đều có cái sai; Thánh nhân vì quá tự mãn với sức mạnh khổng lồ của mình mà nổi lên dã tâm thống trị, nhân loại tuy lấy lý do truy cầu sự tự do nhưng vẫn mang lòng tham độc chiếm đất thiêng. Vì để những cuộc chiến như thế này không thể xảy ra một lần nào nữa, Đấng quyết định dùng thanh Kiếm Sáng Thế của mình rạch ngang một đường chia thế giới thành hai nửa, một nửa là của Thánh nhân, phần còn lại là của nhân loại, chỉ có bán Thánh hay gọi là Thần mới được phép có mặt ở cả hai nửa; những ai không phải Thần mà bước qua lằn ranh đó, sẽ bị Đấng xoá sổ triệt để. Ngoài ra, Kiếm Sáng Thế như thành một chiếc chìa khoá cắm sâu xuống mặt đất ở Cực Bắc của thế giới, khi thời điểm thích hợp đến, những người xứng đáng sẽ đến và được thanh kiếm khảo nghiệm, nếu đáp ứng được toàn bộ yêu cầu của Đấng đưa ra, người đó sẽ được bước vào cảnh giới Thánh nhân. Riêng đối với Thần, họ không thể đặt chân vào cảnh giới Thánh, tuy nhiên, họ có thể phát triển đến mức Thánh, đổi lại họ cũng có thể yếu đến mức phàm nhân.
Riêng với Việt Nam, sau khi được chia làm hai nửa, nửa Thánh thế giới đã được vợ chồng Lạc, u tiếp quản, còn nửa phàm trần được Lý Nam Đế cai trị, đến nay là Long Bá; bên cạnh đó các vị Thần bảo hộ cho Việt Nam được gọi là Việt Thần và đến hiện tại ta biết được có Sơn Tinh vẫn chưa lộ mặt và Thủy Tinh, Hải Vương Đăng cùng Hải Vương tộc, còn có các tộc nhân ngự trị Biển Đông.…Từ ngoài khơi xa của Biển Đông, một chùm sáng màu xanh ngọc phá không mà bay đi, mắt thường e là khó mà theo kịp tốc độ đó, chùm sáng lướt qua đâu, sóng xung kích bạo phát sang hai bên hất văng mọi thứ xung quanh. Với tốc độ kinh hoàng đó, không mất quá nhiều thời gian để chùm sáng đó đến được hoang mạc ở phía Bắc."Đến rồi sao?" - kẻ thần bí tặc lưỡi."
Grrrr, mau đền mạng cho chắt ta!" - một tiếng gầm vang vọng giữa tinh không.
Chùm sáng màu xanh ngọc kia đã đến gần nơi kẻ mặc áo choàng đang đứng hơn bao giờ hết, từng đợt gió giật liên hồi, xung ba bạo tạc do ma sát giữa chùm sáng và không khí thổi đến, ngỡ như những thứ gần đó sẽ bị thổi bay bất kỳ lúc nào. Thế nhưng, thân thể kẻ thần bí tuyệt nhiên không có chút dao động, bất quá chiếc mũ áo choàng trùm lên đầu hắn từ lúc xuất hiện đã bị thổi ngược ra sau khiến nhân dạng của hắn phải lộ ra.
Không ngoài dự đoán của Trần Hoàng Không Trần chưởng môn, khuôn mặt này chính là Sùng Lãm - Sùng trưởng quầy, và lúc này, khi đã tháo xuống chiếc mặt nạ già nua của Sùng trưởng quầy, ta mới được chứng kiến tường tận khuôn mặt của hắn ta.
Mái tóc ngắn màu bạch kim vuốt ngược hết về phía sau để lộ ra vầng trán cao, bóng nhẵn không một nếp nhăn, hai bên thái dương có hai chiếc sừng nhỏ màu tím đen; cặp chân mày rậm cũng có màu bạch kim hơi xếch lên hai bên, ánh mắt đen láy, sâu thăm thẳm, có lẽ ba từ điềm tĩnh, lắng đọng, bí hiểm chính là miễn cưỡng tả được một phần cảm giác mà đôi mắt của Sùng Lãm mang đến; ngoài đôi mắt, chiếc sóng mũi thẳng tắp, vuông vức, với chóp mũi thẳng cũng là điểm khiến khuôn mặt hắn ta trở nên nổi bật; miệng không có gì quá nổi bật nhưng vẫn là hài hoà so với tổng thể khuôn mặt, bao quanh miệng là phần râu màu đen nhám, không quá xuề xoà nhưng cũng không mất đi vẻ mạnh mẽ, chững chạc của một người đàn ông; xương hàm sắc bén, góc cạnh.
Sùng Lãm giơ cánh tay phải ngang mặt, cánh tay cấp tốc mọc ra vảy rồng màu tím đen, vảy rồng trải dài đến bàn tay bọc lấy năm ngón tay. Chỉ trong chớp mắt, từ một cánh tay nhân loại bình thường đã hoá thành chiếc chân rồng uy mãnh, rồi hắn siết nắm đấm và thu tay về sau lấy đà.
Cuối cùng, chùm sáng kia đã đến trước mặt Sùng Lãm.
Người đến không ai khác chính là Hải Vương Đông, ông tổ của Hải Vương tộc, hiện đang hóa thành bản thể loài rồng phương Đông khổng lồ màu xanh ngọc. Ngay khi thấy sư tổ đến, sự kiêu ngạo trong mắt Hải Vương Đăng dâng cao thấy rõ, thầm cầu nguyện cho tên đầu trắng kia.
Nhưng sự thật phũ phàng, trước sự chứng kiến của Hải Vương Đăng, sư tổ bất bại trong mắt hắn bị Sùng Lãm tung một quyền vào giữa đầu, cái đầu rồng ăn một quyền liền đứng yên không thể tiến tới thêm chút nào, còn thân rồng dài loằng ngoằng theo sau thì theo quán tính mà lật về phía trước. Sùng Lãm mặt không biểu tình, rút nắm đấm đang lún sâu vài mét vào cái đầu rồng, nắm vào cái sừng rồng đồng thời xoay người về sau, tiếp đến hắn vận lực quật cả con rồng khổng lồ 180 độ.
Thân rồng đập mạnh xuống nền cát, xung ba từ cú đập bạo tạc ra xung quanh, cát theo đợt xung ba đó mà bay xa đến tận trăm dặm, Thủy Tinh đang trên đường quay lại và cách đó một quãng đường dài vẫn là bị xung kích mang theo cát đánh lui vài bước.
Sừng rồng gãy ra, Sùng Lãm vứt mãnh gãy ra xa rồi hướng ánh mắt lạnh lùng về phía khói bụi trước mắt."
Khụ khụ…"
Một thân ảnh già nua hiện ra, mặc một bộ y phục màu xanh ngọc cùng mái tóc màu vàng kim đang ngồi đó thổ huyết không ngừng, chiếc sừng bị bẻ gãy trên trán lão ta cho ta biết rằng lão chính là hình thái nhân loại của con Ngọc Long khi nãy, hay nói cách khác, lão chính là Hải Vương Đông."
Khốn kiếp, ngươi rốt cuộc là ai? Khụ khụ…" - Hải Vương Đông miệng tuy thổ huyết nhưng vẫn ra vẻ nguy hiểm gầm lên."
Hahaha, có nói chắc tiểu tử nhà ngươi cũng không biết đâu!" - Sùng Lãm cười lớn, rồi hắn nói tiếp:"
Lúc ta còn đứng trên vạn vật thì ngươi vẫn chưa lọt lòng đâu!""
Cái gì! Đừng có dọa ta, mau nói, ngươi rốt cuộc là ai! Khụ khụ…" - Hải Vương Đông chật vật hỏi lại.
Sùng Lãm lúc này mới trầm giọng nói:"
Tên phụ mẫu phàm nhân đặt cho ta có đúng hai chữ Sùng Lãm! Trước khi hạ phàm ta họ Lạc, tự Long Quân!"Ánh mắt hai ông cháu Hải Vương tộc như muốn rớt ra ngoài, vì sao ư? Trước mặt hắn là ai? Là một trong hai vị Thánh nhân thủy tổ của Việt Nam - Lạc Long Quân. Nếu chỉ nói suông thì rất khó tin, thế nhưng khi chứng kiến bàn tay màu tím đen kia, và sức mạnh khủng khiếp của hắn khi dễ dàng quật ngã Hải Vương Đông, tổ tiên Hải Vương tộc đứng đầu Biển Đông, không tin không được."
Ngươi nói láo, năm xưa, Kinh Dương Vương chẳng phải bảo Thánh nhân chỉ cần đặt chân xuống hạ giới liền bị xóa sổ khỏi thế giới sao, hiện tại ngươi vẫn không hề hấn gì?" - Hải Vương Đông vẫn cố chấp chất vấn.
Sùng Lãm thở dài:"
Lão huynh ta nói không sai, tuy nhiên ta đâu phải Thánh nhân!"
Lời nói ra khiến Hải Vương Đông rơi vào trầm tư, lão cũng là một lão cáo già đích thực, sao có thể không hiểu, tuy nhiên lão vẫn không thể chấp nhận việc có một Thánh nhân chấp nhận hạ phàm.
Phải nói qua một chút về lịch sử và truyền thống của Việt Nam, mỗi vị vua sẽ trị vì ở Thánh thế giới trong 100 năm. Vào năm thứ 100, khi Lạc Long Quân cùng u Cơ đã đến thời gian rời xa hoàng vị, đành tìm người truyền ngôi, lúc bấy giờ Hùng Quốc Vương, tức Hùng Vương đệ tam hiện đang trị vì Thánh thế giới ở Việt Nam lúc này còn quá nhỏ, Lạc Long Quân một phần không nỡ để đệ đệ mình vì nước mà mất đi sự hồn nhiên quá sớm, một phần vì lo sợ đệ đệ còn quá trẻ để đưa Việt Nam đi theo con đường đúng đắn; ông đành truyền ngôi lại cho huynh trưởng của mình là Kinh Dương Vương, tức Hùng Vương đệ nhất. Theo lý, thì Kinh Dương Vương phải là Hùng Vương đệ nhị, thế nhưng Lạc Long Quân vì để tỏ lòng kính trọng nhất quyết nhận làm Hùng Vương đệ nhị; ngoài ra, vì để Hùng Quốc Vương lên ngôi đúng thời điểm, Kinh Dương Vương cũng là trường hợp đầu tiên trị vì trong 200 năm và để không bị người ngoài đàm tiếu, ở 100 năm sau vào thời của mình, ông đổi hiệu thành Hùng Hiền Vương (đây cũng là cái tên mà Lạc Long Quân định tự phong cho mình nhưng cuối cùng lại giữ lại ba chữ Lạc Long Quân).
Sau khi truyền ngôi xong xuôi, ông cùng vợ về với Đấng Tối Cao để khép lại cuộc đời huy hoàng của mình, thế nhưng ngay phút cuối cùng, Lạc Long Quân vẫn không buông bỏ được gánh nặng về Việt Nam, ông đã làm điều chưa ai dám làm, ông truyền thụ toàn bộ Thánh Lực và kiến thức võ học cả đời cho u Cơ, và u Cơ cũng đem toàn bộ tri thức, hiểu biết về phàm nhân đúc kết sau từng ấy năm tìm hiểu cho Lạc Long Quân. Sau khi hoàn tất, u Cơ theo chân Đấng, bà dùng Thánh Lực và kiến thức võ công từ Lạc Long Quân để đào tạo ra thế hệ Thánh nhân mới vượt trội hơn; còn Lạc Long Quân mang tri thức về loài người, hạ phàm và chuyển kiếp thành con của vợ chồng lão Sùng, còn việc Lạc Long Quân đã trải qua những gì và làm thế nào để trở thành Sùng Lãm của hiện tại vẫn là một câu chuyện dài. Sau hơn 500 năm, giai thoại trên được người ta ví von và truyền thụ cho đời sau như thế này:"
Hàng trăm năm trôi qua, Lạc Long Quân sống đầm ấm bên cạnh vợ con, nhưng lòng vẫn nhớ thủy phủ. Một hôm Lạc Long Quân từ giã u Cơ và đàn con, hóa làm một con rồng vụt bay lên mây, bay về biển cả. u Cơ và đàn con muốn theo Lạc Long Quân, nhưng không đi được, buồn bã ở lại trên núi".
Danh Sách Chương: