Những trận cuồng phong đã qua đi, những cơn gió điên cuồng dằn xé bầu trời cũng không còn, chỉ còn những làn gió dịu dàng vuốt nhẹ lên thế giới này."
Hự…."
Trên một đỉnh núi cao ở phía Bắc của Việt Nam, khung cảnh có chút hỗn loạn sau cuộc chiến giữa hai vị Thần, đất đá bị xới tung, lượng nước vốn ít ỏi của nơi đây cũng biến mất toàn bộ. Tôn Việt tỉnh dậy sau khi bị dư chấn từ Hải Vương Đông đánh ngất, với những thực thể bán Thánh kia, chỉ cần thở mạnh một chút cũng khiến những người thường như Tôn Việt choáng váng, huống hồ gì Tôn Việt lại chẳng có chút công lực nào để phòng thân.
Sau khi định hình tình huống xung quanh, Tôn Việt liền vò đầu thầm trách bản thân:"
Tôn Việt ơi là Tôn Việt, ngươi mà lại ngủ quên đến mức này, đợt này về thật không biết ăn nói với Phong thúc và sư tôn như thế nào đây!"
Nghĩ rồi, Tôn Việt vội đứng bật dậy sửa soạn quần áo. Nhưng ngay khi Tôn Việt xoay người định leo xuống núi thì một hòn đá nhỏ từ phía xa bay đến trước mặt Tôn Việt khiến cậu phải lui về sau hai bước. Rồi một thân ảnh cao lớn, tuy nhiên có chút quen mắt với Tôn Việt xuất hiện."
Thủy Tinh? Ông đến đây làm gì?" - Tôn Việt đề phòng hỏi.
Thủy Tinh nhìn thẳng vào Tôn Việt trả lời:"
Nhóc, ta muốn thoái ẩn giang hồ, nhưng ngươi chứng kiến quá nhiều rồi …!"
Tôn Việt cắn chặt hàm răng hậm hừ:"
Tưởng thế nào, là trò giết người diệt khẩu của loại tiểu nhân sao? Ban nãy khi nghe cuộc đối thoại của ông ta còn nghi ngờ về lời đồn xấu về ông, hoá ra …""
Ngươi nói sao cũng được, không phải ta không tin vào nhân phẩm ngươi, nhưng chẳng may ngươi lại bị một nhân vật cấp Thần nào đó giết và đọc trí nhớ thì ta chẳng phải lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan sao?" - Thủy Tinh phẩy phẩy tay vào không khí nói."
Nói dông dài làm gì? Mau xuất chiêu, dù ta không đánh bại ông nhưng ít nhất ta đã dùng hết sức của mình!" - Tôm Việt vừa nói vừa tiến vào thế thủ.
Thủy Tinh nhún hai vai, rồi thở dài:"
Ta có nói với ngươi là ta sẽ giết ngươi đâu, bất quá ngươi phải đi theo ta! Thứ nhất là ta trông ngươi khá tri thức nên kiến thức của ngươi có thể sẽ giúp ta trên con đường ngao du. Thứ hai là ta cũng không thích giết phàm nhân lắm nên ta thấy cách này chu toàn nhất rồi!"
Tôn Việt lúc này mới thở phào trong lòng, tuy nhiên ngoài mặt vẫn không buông lỏng cảnh giác, giữ chắc thế thủ. Rồi Tôn Việt hướng đến Thủy Tinh nói:"Được rồi, ta nghe ông nói cũng có lý, bất quá ta phải xin ý kiến từ sư phụ và sư tôn ta đã!""
Ngươi nói nhiều vậy, ta đến để báo cho ngươi biết thôi, ngươi không có quyền lựa chọn đâu!" - Thủy Tinh mất kiên nhẫn nói.
Lời vừa dứt, thân ảnh Thủy Tinh vụt nhanh mất, chỉ để lại những vệt màu xanh dương và trắng xe kẽ nhau giữa không trung, rồi Thuỷ Tinh xuất hiện sau lưng Tôn Việt, vung ra một đòn vào gáy Tôn Việt khiến cậu trai lại ngất lịm đi. Sau đó, Thủy Tinh vác Tôn Việt trên vai và tiếp tục phi hành.
Khi Thủy Tinh đã xa khuất, một thân ảnh mặc áo choàng đen cũng bước đến nhìn về hướng Thủy Tinh, rồi cũng xoay người bay về phía ngược lại.……Tại một tửu quán nọ ở Bắc Việt trấn."
Tiểu tử Tôn Việt đi đâu ba ngày rồi chưa thấy trở về!" - Phong Các Tử sốt ruột đi qua đi lại lẩm bẩm."
Phong nhi, ngươi đừng quá nóng long, tiểu tử đó thông minh lanh lợi như vậy, sư phụ nghĩ sẽ không có vấn đề gì!" - Trần Hoàng Không an ủi Phong Các Tử.
Tuy ngoài mặt Trần Hoàng Không nói vậy, nhưng bên trong vẫn rất lo lắng, nóng lòng không kém Phong Các Tử là mấy. Nói về Tôn Việt, năm xưa cha của Tôn Việt là Tôn Hoàng cũng có giao tình không nhỏ với Bắc Đẩu Cung, nếu Tôn Việt có mệnh hệ gì, dù cho đánh sập cả Bắc Đẩu Sơn xuống để tạ tội cũng không đủ.
Tiếng bước chân từ dưới tầng đánh tan dòng suy nghĩ của hai thầy trò. Phong Các Tử cất giọng hỏi:"
Ai đấy?""
Ta Sùng trưởng quầy đây, đa tạ vì hai người đã trông nom tửu quán ba ngày nay!" - Sùng Lãm lúc này lại trở về hình dáng già nua xấu xí trả lời.
Nhận được xác thực từ Sùng Lãm, hai sư đồ mới buông lỏng cảnh giác, cả lại quay trở lại trạng thái lo lắng về Tôn Việt."
Sư phụ, hay là đệ tử ra ngoài tìm kiếm tiểu tử Tôn Việt, vẫn hơn là ngồi thấp thỏm như thế này!" - Phong Các Tử dường như mất kiên nhẫn, đứng bật dậy rồi cúi người nói với Trần Hoàng Không.
Biết tính tình đệ tử, Trần Hoàng Không cũng chỉ đành nhắm mắt thở dài một hơi, rồi trả lời:"Được rồi, ngươi mau đi sớm về sớm, phải thật cẩn trọng, đừng quá nóng nảy!""
Vâng, thưa sư phụ!" - Các Tử đáp.
Sau đó, Phong trưởng lão ngay lập tức lấy chiếc áo choàng màu trắng tinh của mình khoác lên, rồi bước xuống dưới tầng.
Sùng Lãm trong bộ dáng già nua đang thu xếp bàn ghế thấy Phong Các Tử bước xuống chuẩn bị ra ngoài thì ngõ ý hỏi:"
Phong tiểu hữu, ra ngoài dạo chơi sao, có cần lão già này dẫn đường không?"
Phong Các Tử mặc dù đang vội nhưng vẫn giữ phép lịch sự mà đứng lại cúi người trả lời:"
Ta ra ngoài tìm đệ tử Tôn Việt của ta, đa tạ Sùng trưởng quầy đã quan tâm!"
Sở dĩ, Phong Các Tử cố tình nói tên của Tôn Việt cho Sùng trưởng quầy vì hắn biết Sùng trưởng quầy ít nhiều có liên quan đến những biến động ở phía xa, mong có thể nhận được chút manh mối liên quan đến Tôn Việt hoặc ít nhất là xác nhận Tôn Việt không có mặt trong trận chiến.
Sùng Lãm cũng rất bình thản, ông chầm chậm gật đầu, vuốt bộ râu đen rồi nói:"
Vậy à, có vẻ lão già ta không giúp được gì rồi, Phong tiểu hữu lên đường cẩn thận!""Đa tạ!" - Phong Các Tử đáp, rồi hắn xoay người vụt nhanh về hướng đỉnh núi cao phía trước.…Tại một khoảng không vô định, xung quanh tối đen như mực, chỉ có những ánh đèn dầu lờ mờ, soi sáng được vài góc ở nơi đây. Chợt một giọng nói già nua ngoài ý muốn cất lên:"
Lạc Long Quân chuyển thế, mau ra lệnh cho tộc nhân giảm bớt lực lượng tại đất liền, tránh để mục đích của chúng ta bị tên họ Lạc đó ngửi thấy!"Ở một góc khác, có một thân ảnh đang đứng dưới ánh lửa, nhưng vẫn rất lờ mờ và không thể nhìn thấy rõ nhân dạng, người này nghe thấy lời vừa dứt liền đáp:"
Rõ!"
Rồi vụt mất trong bóng tối bao quanh.…"
Hừ, ở đây có dấu hiệu của một trận chiến, liệu có liên quan gì đến Tôn Việt không?" - Phong Các Tử vừa đáp xuống đỉnh núi cao nhất, và cũng là đỉnh núi bị xới tung nhất lẩm bẩm.
Rồi hắn đi loanh quanh để tìm thêm dấu vết.Đi được một lúc thì hắn phát hiện một gốc Dạ Lang Thảo đã bị ngắt mất một nhánh, gần đó là cuốn sổ ghi chép của Tôn Việt. Phong Các Tử tiến đến, đôi tay run rẩy, chầm chậm nhặt cuốn sổ ghi chép lên, ánh mắt thất thần, khuôn mặt tái nhợt. Hắn đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất cho tiểu tử Tôn Việt, tuy nhiên, vẫn chưa đủ căn cứ để kết luận, vậy nên Phong Các Tử vẫn cố gắng tìm một chút hy vọng ở đỉnh núi bị xới tung này.
Rồi một lần nữa, như một mũi tên chí mạng đâm thẳng vào tim hắn, đó chính là một mảnh vải rách ra từ y phục của Tôn Việt, còn nhuốm một mảng máu không nhỏ, hắn như ngã quỵ, hai đầu gối đập mạnh xuống đất, đôi bàn tay siết chặt.
Hắn lẩm bẩm:"
Tôn Việt còn trẻ như vậy mà! Tôn huynh, đợi đệ trở về sắp xếp mọi việc ở Bắc Đẩu cung, đệ sẽ dùng cái mạng này dâng đến trước mặt huynh tạ tội! Đệ biết có mười cái mạng này cũng không trả hết, nhưng đó là điều duy nhất đệ có thể làm, chỉ trách người gây ra cái chết cho Việt nhi lại là thứ mà cả sư phụ cũng không chạm tới!"
Mỗi một lời hắn thốt ra, đều cảm nhận được sự tuyệt vọng, báo thù? Hắn muốn chứ, bất quá báo thù bằng cách nào đây, khoảng cách giữa hắn và những luồng nội lực khi nãy là quá xa, kể cả sư phụ hắn là Trần Hoàng Không - chưởng môn Bắc Đẩu Cung, một trong tứ đại môn phái trấn thủ bốn phía của Việt Nam, cũng vô pháp chống lại.…"
Cái gì! Tôn Việt tiểu tử đó…" - Trần Hoàng Không nghe xong không khỏi bất ngờ và xót thương."
Haizzz, e là tiểu tử Tôn Hoàng kia phải chịu thiệt thòi mất con rồi, cổ lực lượng vừa rồi kể cả khi bốn chưởng môn của tứ đại môn phái hợp sức cũng chỉ có thể cầm hoà mà thôi!" - Trần Hoàng Không lộ ra vẻ mặt sầu não nói.
Phong Các Tử ngồi bên kia cũng không tránh khỏi cảm giác bi thương, hắn ngửa đầu lên trời thầm trách ông trời lại đối xử bất công với Tôn Việt như vậy, hoá ra thực lực tuyệt đối vẫn là thứ tất yếu ở thế giới này. Rồi Phong trưởng lão đứng dậy, tiến tới trước mặt Trần chưởng môn, quỳ xuống rồi nói:"
Sư phụ, năm xưa con hứa với người sẽ thay người đưa Bắc Đẩu Cung đi theo tôn chỉ mà sư tổ đã hướng tới!"
Hắn ngưng một chút rồi nói tiếp:"
Thế nhưng con cũng đã hứa với Tôn huynh sẽ dùng cả mạng sống để dạy dỗ và bảo bọc cho Tôn Việt nên người! Nay, lời hứa đó không hoàn thành, đệ tử hổ thẹn với Tôn huynh vô cùng, và hổ thẹn với cả Tôn đại tẩu ở hoàng tuyền. Vì vậy, đệ tử xin phép thất hứa với sư phụ, sau khi trở về, xin sư phụ hãy cho đệ tử được rời khỏi Bắc Đẩu Cung, để đến trước mặt Tôn huynh tạ tội!"
Trần Hoàng Không nghe vậy liền chậm rãi nói với đệ tử của mình:"
Phong nhi, ngươi nay đã là trưởng lão của một phương thế lực rồi, sao ngươi vẫn hồ đồ và bồng bột như lúc trẻ như vậy! Người mất thì cũng đã mất rồi, cũng không phải chúng ta không muốn, chúng ta dù có mang cả Bắc Đẩu Cung ra báo thù cũng là điều viển vông, ngươi nên suy nghĩ thêm đi!""
Sư phụ, người trách đệ tử như thế nào cũng được, chính vì không thể làm gì để bù đắp cho Tôn huynh nên đệ tử mới cảm thấy áy náy trong lòng. Tôn Đại Tướng uy phong mà người đời luôn ngưỡng mộ năm xưa đã mất đi người vợ của mình, nay ngay cả đứa con của mình cũng không còn, đệ tử làm sao có thể không áy náy. Một điều nữa, ngay cả việc bảo vệ một đứa trẻ như Tôn Việt đệ tử còn không làm được thì làm sao đệ tử có đủ tư cách để tiếp nhận Bắc Đẩu Cung, tiếp nhận thêm một hoặc nhiều thế hệ trẻ trong tương lai? Vẫn mong sư phụ hiểu và tác thành cho đệ tử!"
Trần Hoàng Không định nói thêm gì đó, nhưng ông cũng đành nhắm mắt, thở dài một hơi, nói:"
Thôi được rồi, ta hiểu nỗi lòng của ngươi Phong nhi, ngươi cứ bước trên con đường chuộc lỗi của mình, còn vị trí Tứ trưởng lão này, mãi mãi không ai có thể thay thế ngươi. Sau này, khi đã hoàn thành tâm nguyện mà ngươi vẫn còn ở trần thế, hãy nhớ ghé thăm ta hoặc mộ phần của ta, và dù chỉ một ngày, hãy tiếp nhận Bắc Đẩu Cung, cũng coi như cả ngươi đã hoàn thành lời hứa với Trần Hoàng Không ta!"Đôi mắt Phong Các Tử đã đỏ hoe, những đường máu in đậm trong nhãn cầu, hắn biết hắn có lỗi với sự phó thác của sư phụ, nhưng với Tôn Hoàng, hắn hận không thể có mười cái mạng mặc cho Tôn Hoàng muốn chém thì chém, muốn giết thì giết. Phong Các Tử không đáp, chỉ dập đầu liên tục dưới chân Trần Hoàng Không.
Vài canh giờ trôi qua, Phong Các Tử đã dập đầu đến mức máu đã chảy dài từ trán xuống mặt, trên sàn tại nơi mà hắn dập đầu đã in hằn một vết lõm màu đỏ tươi.Ánh mắt Phong Các Tử giờ đây đã lờ đờ, không còn chút sức nào, có vẻ đã tới giới hạn rồi. Hắn dùng hết sức lực còn lại dập đầu một phát thật mạnh xuống sàn.
Rồi Phong Các Tử ngất lịm đi.
Sở dĩ Trần Hoàng Không không ngăn Phong Các Tử dập đầu là vì, ông cảm nhận được sự bất lực, tuyệt vọng của đệ tử, nếu không để hắn dập đầu, ông cũng không biết làm sao để tên đệ tử này cảm thấy nguôi ngoai.Ông thở dài một tiếng, rồi đưa Phong Các Tử về giường, đắp chăn cho đệ tử, rồi xoay lưng đi.
Danh Sách Chương: