Từ khoảng không vô định tận sâu trong tiềm thức, Tôn Việt bị tiếng gầm gừ đánh thức, hắn mở đôi mắt của mình ra, thế nhưng hắn lại chẳng nhìn thấy gì; không phải cảm giác khi người ta nhắm mắt, vì khi đó ở một góc nhỏ nào đó, vẫn có ánh sáng chiếu vào và ta vẫn có thể cảm nhận nó, còn hiện tại những gì Tôn Việt nhìn thấy … không đúng! Phải là những gì Tôn Việt cảm nhận được, chỉ là một mảng đen đậm đặc, đậm đặc đến độ không có lấy một nguồn sáng nào.
Bỗng nhiên, một đốm sáng màu tím chợt lóe lên giữa khoảng đen vô tận đó, nó mờ dần rồi rực sáng lên mang thứ ánh sáng màu tím huyền bí lan tỏa ra xung quanh, ánh nhìn của Tôn Việt lúc này cũng dời đến đốm sáng kia. Và cũng nhờ ánh sáng do đốm sáng đó phát ra, Tôn Việt cũng có thể định hình lại tình trạng của bản thân. Rồi Tôn Việt như sững người, hắn đang bay… Không sai, cơ thể của hắn đang lơ lửng giữa khoảng đen đó, và khi nhận ra rằng bản thân có thể di chuyển, Tôn Việt liền tiến lại gần đốm sáng để quan sát.
Khi đến gần, chỉ thấy một quả cầu màu tím trong vắt được bao quanh bởi một loại khí chưa thể xác định, đương nhiên vẫn là màu tím, ngoài ra quả cầu đôi lúc còn phát ra những tia điện, cũng mang sắc tím. Ngắm nghía một hồi lâu, Tôn Việt vẫn không thể xác định được cái quả cầu đó là gì, trông nó giống một tiểu hành tinh; vẫn là không thể tìm hiểu quả cầu này chỉ bằng cách nhìn, Tôn Việt quyết định chạm vào nó.
Ngay lúc bàn tay Tôn Việt sắp chạm vào cái luồng tử khí đó thì một giọng nói vang lên:
“Này tiểu tử, còn không mau tỉnh dậy, ngươi định ngủ đến khi nào đây?”
Ngay lập tức, vùng không gian xung quanh vặn vẹo, biến dạng mạnh mẽ, được một lúc, những vết rạn nứt không gian bắt đầu xuất hiện. Rồi bỗng sau lưng Tôn Việt, một vòng tròn màu trắng sáng, sáng đến mức mắt thường không thể nhìn xuyên qua, cái vòng tròn đó hút lấy cơ thể Tôn Việt. Nhận ra tình hình đang chuyển biến xấu, Tôn Việt định bám vào quả câu kia nhằm không bị cái vòng kia hút vào, thế nhưng lúc này, cơ thể hắn lại tuyệt nhiên không thể di chuyển và như một lẽ hiển nhiên, cơ thể Tôn Việt bị hút càng lúc càng gần cái vòng tròn. Trong sự tuyệt vọng của Tôn Việt, luồng sáng gần như không thể thấy điểm kết thúc đã nuốt trọn cơ thể hắn, mọi thức chuyển sang màu trắng xóa, nhạt dần rồi một lần nữa chìm vào bóng tối.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi trông cũng là người luyện võ sao lại yếu vậy, ta chỉ đánh một cái nhẹ thôi liền ngất đi tận một tuần! Đúng là phí phạm thời giờ mà!" – giọng nói có chút quen, mà cũng có chút lạ kia lại vang lên.
Một lần nữa, Tôn Việt chầm chậm mở mắt ra, hắn thầm cảm thấy vui mừng khi lại được chứng kiến thế giới muôn màu của mình thay vì một mảng đen âm u, nguy hiểm kia. Đôi mắt hắn lim dim đảo qua đảo lại quan sát xung quanh, rồi dừng tại hình dáng của Việt Thần Thủy Tinh, tầm nhìn dần mở rộng ra đến mức tối đa.
“Nhìn gì mà nhìn! Mặt ta dính gì hay sao?” – Thủy Tính thấy hắn ngẩn người ra thì hỏi.
“Không có! Bất quá đây là đâu?” – Tôn Việt vừa trả lời vừa đứng dậy, hai tay dụi mắt.
“Cách khoảng bốn dặm trước mặt ngươi chính là Hồng Lĩnh Thành, thuộc vùng đất Hà Tĩnh!” – Thủy Tinh nhàn nhã đáp.
Tôn Việt trừng hai mắt nhìn Thủy Tinh rồi thốt lên:
“Cái gì? Chỉ mới một tuần lễ, chỉ bằng ngươi phi hành mà đã đến tận Hà Tĩnh sao? Ngươi có biết từ Thăng Long Thành đến đây là bao xa không?”
“Có gì là bất ngờ! Chỉ có bao nhiêu đó mà ta còn chậm chạp thì làm sao xứng với vị trí Việt Thần Tốc Độ được! Chưa kể, chúng ta còn chưa đến nửa chặng đường, nơi mà ta muốn đến chính là thành Gia Định ở phía Nam!” – Thủy Tinh nhún vai nói.
“WTF is it shiet? Ngươi đùa ta sao! Nếu chỉ có ngươi thì không nói, bằng vào sức của ta mà đến được nơi đó? Đúng là hoang đường!” – Tôn Việt lại lên giọng hỏi.
Thủy Tinh nghe đến đây thì dùng ngón trỏ ngoáy ngoáy lỗ tai rồi tỏ thái độ:
“Ngươi nói nhiều thật đấy, ta có ép ngươi đi trong bao lâu đâu! Mục đích của ta là du ngoạn cơ mà, với tốc độc phàm nhân của ngươi thì ta sẽ có nhiều thời gian để chiêm ngưỡng cảnh vật xung quanh hơn!”
Hắn nghỉ một chút rồi nói tiếp:
“Trước mắt, chúng ta hãy ghé thăm Hồng Lĩnh Thành đã!”
Lời vừa dứt thân ảnh Thủy Tinh biến mất tại chỗ, từ trong không trung, giọng thủy tinh vang đến:
“Ngươi cứ tiếp tục đi về phía trước, ta có đặt Thủy Tinh Ấn trên người ngươi rồi, có gì thú vị ta sẽ đến, giờ thì ta đi khám phá xung quanh đây!”
“Cái tên Việt Thần này! Chẳng ra dáng một vị Thần gì cả!” – Tôn Việt tặc lưỡi.
Tôn Việt vuốt mặt một cái lấy lại tinh thần, thế nhưng nhìn thấy những quả núi sừng sững trước mặt, hắn lại thở dài. Nhưng rồi vẫn là làm theo lời Thủy Tinh, tiếp tục tiến về phía trước.…Lại một người khác chầm chậm mở mắt ra, phía trước là trần nhà bằng gỗ thô sơ, ở bên ngoài có tiếng gió thổi tiêu điều, tiếng những động vật hoang lục tìm thức ăn đến sinh tồn, tiếng vỗ cánh của những đàn chim bay đi trong thời điểm chuyển mùa. Ánh nắng ấm áp của ban ngày như dịu dàng vuốt ve vạn vật, từng tia sáng như được rót vào từng ngóc ngách nơi trần gian, khung cảnh yên bình đến lạ. Có chăng, sóng gió lại không đến từ cảnh vật, môi trường, mà là đến từ nội tâm của những kẻ phàm nhân.
Phong Các Tử chầm chậm ngồi dậy trên chiếc giường gỗ đơn sơ, cũ kỹ, được lót chiếc đệm màu trắng, màu yêu thích của hắn. Hắn nhìn xung quanh với ánh mắt đượm buồn, sư phụ hắn, Trần Hoàng Không có vẻ đã rời đi từ lâu, căn phòng với sức chứa lên đến hai người giờ đây lại chỉ có một mình hắn. Rồi cơn đau từ giữa trán truyền đến, hắn xuýt xoa một tiếng rồi sờ tay lên trán, chỉ thấy đầu Phong Các Tử đã được băng bó bởi một miếng vải trắng.
Nghe thấy tiếng động, Sùng trưởng quầy gõ cửa rồi nói vào:
“Phong tiểu hữu, tỉnh rồi sao? Ta có chuẩn bị mâm cơm, ngươi mau xuống dùng bữa rồi dùng thuốc cho mau khỏi nào!”
“Làm phiền Sùng trưởng quầy rồi!” – Phong Các Tử đáp.
Hắn ngồi trên giường, thẫn thờ một lúc rồi đúng dậy, tiến đến phòng tắm.…Khoảng mười lăm phút sau, Phong Các Tử lại trong bộ đồ màu trắng đầy phong độ bước xuống tầng, nhìn thấy bàn cơm đầy đủ món ăn và Sùng trưởng quầy đang bắt một chân lên ghế ngồi xem hai con chiến kê của mình đá nhau ở trước cửa.
Phong Các Tử nhìn Sùng Lãm trước mặt mà thầm ngưỡng mộ, về cơ bản hắn cũng đã mơ hồ biết được thực lực của Sùng Lãm không phải dạng vừa, nếu như biết sự thật rằng Sũng Lãm chính là Lạc Long Quân chuyển thế thì không biết cảm nghĩ của Phong Các Tử sẽ như thế nào. Với thực lực ở mức độ đó, muốn lật đổ mười cái Thăng Long Thành không phải không thể, cái vị trí hoàng đế bao người ao ước cũng có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, thế nhưng Sùng Lãm lại chẳng mảy may để tâm đến, mà chọn cách ẩn cư tại một Bắc Việt Trấn đơn sơ này, chọn cách hóa thân thành một Sùng trưởng quầy tầm thường; và Phong Các Tử thừa sức hiểu rằng, sở dĩ Sùng Lãm làm vậy là vì muốn bảo hộ những người dân lang bạt không có nơi để về những lúc bị cường quyền ức hiếp. Hắn cũng muốn chứ, rất muốn là đằng khác, hơn ai hết, Phong Các Tử yêu Việt Nam đến mức ở cái độ tuổi đôi mươi, cái độ tuổi mà lý ra hắn phải đang tranh vị trí Tông Sư như những người đồng trang lứa khác. Nhưng không, hắn chọn tiêu dao tự tại, hóa thân thành một lãng khách phiêu bạt khắp mảnh đất hình rồng này. Thế nhưng, trước thì có một Bắc Đẩu Cung đang đè nặng trên vai, sau có trách nhiệm với Tôn Hoàng về Tôn Việt, muốn tiêu dao sao? Đúng là mơ mộng hão huyền.
Sùng Lãm cảm nhận được sau lưng có người, liền xoay người lại, thấy khuôn mặt phức tạp của Phong Các Tử, Sùng Lãm cũng chủ động lên tiếng:
“Còn đứng ngây ngốc đấy làm gì? Mau đến dùng cơm!”
“Để Sùng trưởng quầy chờ lâu rồi!” – Phong Các Tử chắp tay, hơi nghiêng người nói.
“Không sao đâu, lão già ta sống cả một đời rồi, đợi một chút có là bao!” – Sùng Lãm cười hào sảng nói.
Rồi ông cũng tiếp lời:
“À, ngươi cứ gọi ta là Sùng tiền bối, hoặc tiền bối thôi là được! Gì mà trưởng quầy nghe xa cách quá!”
Phong Các Tử cũng không tiếp tục phí lời, liền ngồi vào bàn, dùng bữa.…Sau một hồi dùng bữa để vơi đi cơn đó, vì Phong Các Tử cũng đã ngất đi được hai ngày rồi, lúc dập đầu hắn không vận nội lực bảo vệ, cộng với việc đang vào mùa lạnh, hắn cũng khó tránh việc bị nhiễm hàn khí. Thấy Phong Các Tử đã ổn hơn, Sùng Lãm chủ động nói:
“Ngươi có gì uẩn khúc trong lòng sao? Ngươi thử nói xem, biết đâu kẻ gần đất xa trời như ta có thể cho ngươi một lời khuyên?!”
Phong Các Tử nghe vậy ngẩn người ra một lúc, rồi cũng cất giọng đáp:
“Sùng tiền bối, nếu như người nhận trách nhiệm nuôi dạy và bảo bọc cho cốt nhục của một vị huynh đệ, thế nhưng không may là đứa trẻ đó đã không còn. Một bên là một thế lực nòng cốt trong võ lâm đang chờ ta gánh vác, một bên là tạ tội vơi vị huynh đệ kia, nếu là người, người sẽ làm thế nào cho chu toàn?”
“Hmmm! Hóa ra là vậy!” – Sùng Lãm nghe xong vuốt cằm suy tư.
Một hồi lâu, thì Sùng Lãm nói:
“Đương nhiên, có tội thì phải tạ tội, thế nhưng, ta nghĩ nếu ta là vị huynh đệ kia của ngươi, khi biết rõ ràng sự việc sẽ không trách ngươi. Có những chuyện mà phàm nhân không phải cứ muốn là sẽ được, đôi khi tài trí hơn người, tiềm năng vô hạn, tài năng xuất chúng, nhưng số trời đã định rằng cuộc đời phải chấm dứt khi tuổi còn quá trẻ, thì ta cũng vô pháp chống lại! Bởi lẽ, nếu những tài năng trẻ đó còn phát triển thì đến một lúc thế giới sẽ mất cân bằng, âu cũng gọi là sự cân bằng của vũ trụ!”
Ngoài miệng nói là vậy, nhưng hơn ai hết, chỉ có Sùng Lãm hiểu rằng làm gì có cái gọi là “số trời đã định”, chẳng có số trời nào ở đây cả, muốn tồn tại thì phải có năng lực, ở thế giới này, cường giả vi tôn. Có tiềm năng cũng tốt đấy, nhưng làm cách nào để có thể phát triển tiềm năng đó lên mức tối đa thì lại là một câu chuyện khác.
Phong Các Tử suy ngẫm một hồi lâu rồi nói:
“Thôi thì cứ cho là như vậy đi! Chỉ trách ông trời quá tàn nhẫn với đứa trẻ!”
Hắn thở dài một hơi rồi chủ động nói sang vấn đề khác:
“Không biết Sùng tiền bối có phải kiểu người thích lang bạt không? Không giấu gì tiền bối, ta khi lên đôi mươi đã dùng cả tuổi trẻ để đặt chấn đến mọi nơi trên đời, nhờ vậy mà ta cũng làm quen được nhiều nhân tài đất Việt! Thật sự chỉ bằng Thăng Long Thành mà muốn cả Việt Nam quy hàng Chiến Hoa thì đúng là viễn vông!”
“Vì sao, Phong tiểu hữu lại nói vậy!” – Sùng Lãm thật tâm tò mò hỏi.
“Sở dĩ Thăng Long Thành được coi là thủ đô của Việt Nam là vì ở đây có lực lương quân đội hoàng gia tinh nhuệ, khó có thế lực nào địch lại! Thế nhưng nếu xét về nhân tài, có lẽ Thăng Long Thành chỉ như ếch ngồi đáy giếng!” – Phong Các Tử giải thích.
Hắn nghỉ một chút rồi nói tiếp:
“Có thể kể đến một vài gương mặt tiêu biểu như Thủy Quái Yết Kiêu, có thể lặn dưới nước bảy ngày bảy đêm, lá phổi khổng lồ, chỉ cần hắn thổi một phát liền tắt trăm ngọn nến xếp thẳng hàng! Vùng đất Hưng Yêu lại có Thần Tiễn Phạm Ngũ Lão, trời sinh khỏe mạnh tựa hồ sở hữu thần lực, tay cầm trường cung bắn gãy dải cờ địch có bán kính chỉ 15cm ở phạm vi trăm bước, quân Chiến Hoa khi mới chỉ đến biên giới Hưng Yên liền bị hắn bắn nát sĩ khí mà lui binh! Nhắc đến tiễn còn có Thần Tiễn, Liên Xạ Tiễn Nguyễn Địa Lô và cả Tứ Đại Thần Cung trong tay bốn thần tiễn của quân đội Tây Sơn. Nói đến quân đội Tây Sơn, không thể không nhắc đến anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, phương pháp huấn luyện độc đáo, hiệu quả, bằng chứng là quân đội Tây Sơn được coi như lực lượng mạnh nhất của thường dân. Đặc biệt là người em Nguyễn Huệ, tuy là phận làm em nhưng tiềm lực kinh khủng, từ khí chất, mưu lược, võ công, mọi thứ đều đạt đến cảnh giới tuyệt luân!”
Nói đến đây, Phong Các Tử mới nhận ra mình hơi kích động, liền ngại ngùng gãi đầu nói:
“Nhân tài Việt Nam nhiều không kể siết, nếu để ta ngồi kể chắc phải đến sáng mai mới hết mất!”
Sùng Lãm ngồi một bên nghe mà lấy làm bất ngờ, từ khi nào thế hệ phàm nhân này lại mạnh mẽ đến mức này, nếu trận chiến giữa phàm nhân và Thánh nhân lại một lần nữa nổ ra, e là phần thắng còn chưa chắc thuộc về ai, với số lượng đông đảo, thế hệ hậu bối của phàm nhân lại kiệt xuất như vậy, cộng thêm sự giúp đỡ vài vị Thánh nhân đồng minh và các vị bán Thánh, có lẽ chiến thắng là thứ có thể mơ tới được. Nhưng đó cũng chỉ là “nếu”, luật lệ mà Đấng ban xuống chính là để những trận chiến với quy mô như thế không thể xảy ra được nữa.
Rồi cả hai lại tiếp tục ngồi hàn huyên đến quên cả trời trăng mây gió, với Sùng Lãm, ông như một người cha đang lắng nghe con mình kể về những gì bản thân trải qua, nhưng với Phong Các Tử, việc tâm sự này lại là cách giúp hắn quên đi sầu não và cũng là chia sẻ những điều mà hắn chưa có cơ hội để được ngồi xuống bộc bạch với ai, kể cả là sư phụ Trần Hoàng Không của hắn.…
Danh Sách Chương: