Diệp Hạo Thành ngồi đối diện với anh trai Diệp Hạo Hiên của mình làu bàu.
Diệp Hạo Hiên nghe vậy, anh nhăn mày khó hiểu rơi vào trầm tư suy nghĩ. Một lúc sau anh mố quay ra nói với em trai mình:
\-Cho em đi học hacker đúng là nhiều chuyện mà. Vì với mấy tin tức này khá dễ dàng đối với em nhưng mà rồi cuối cùng em vẫn không xử lí được kịp thời sao?
Diệp Hạo Thành nhanh nhảu phản đối:
\-Là bên nào đó nhanh chân hơn. Lần này em định dùng những bài báo bôi nhọ này để hack vài thứ, đưa ra một loạt tin tức tẩy trắng cho Tiểu Hạ luôn nhưng đã kịp làm đâu. Em còn đang chuẩn bị cắm đầu bắt tay vào làm thì mọi tin tức đều đóng băng sạch. Anh nghĩ xem ai làm?
Diệp Hạo Hiên cũng khá tò mò về bên đối phương kia, anh xem lại nhưng tin tức mà đứa em trai chụp lại gửi cho mình. Suy nghĩ đăm chiêu một lát, anh mới cất lời:
\-Người xoá tin tức này chỉ có thể là người trong cuộc. Và cả hai lần này đều là người đó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại quán cafe:
\-Bạch Kỳ Thiên anh nhìn đi, những bài báo này càng ngày càng lộ rõ khuôn mặt anh đấy. Anh nhìn bức ảnh này xem, đã chụp đến góc nghiêng rồi đó.
Bạch Kỳ Thiên ngồi đối diện cô gái vừa nói vẫn tỉnh bơ nhâm nhi ly cafe đen của mình. Chờ đến lúc cô ta nói xong, anh mới cất lời:
\-Nếu họ muốn cứ để họ viết, tôi không sợ. Lần này cô gọi tôi ra đây có chuyện gì nói nhanh đi, đừng nói là cô chỉ gọi tôi đến để phàn nàn về mấy tin tức này.
Thạch Thảo, cô tiểu thư kiêu kì của Thạch gia, chính là cô gái đang nói chuyện với Bạch Kỳ Thiên. Thạch Thảo nhấp nhẹ ly nước của mình, nhìn thẳng vào Bạch Kỳ Thiên nói:
\-Lần này em về nước luôn, ba mẹ em cũng đang có dự định tính đến việc đính hôn của chúng ta, dù gì chúng ta cũng đã hứa hôn từ….
“Cạch”. Ly cafe trong tay Bạch Kỳ Thiên đặt mạnh xuống, giọng nói đầy cảnh cáo:
\-Ai hứa hôn với cô? Cái gì mà thúc đẩy việc đính hôn? Ba mẹ tôi đã gật đầu rồi sao? Tôi đồng ý rồi sao? Thu lại ảo tưởng của cô trước khi nó dẫn đến hậu quả đầy đau đớn.
Thạch Thảo nghe vậy nhếch miệng cười, cô ta là công chúa của Thạch gia cưng phụng, vậy mà người đối diện này lại dám lớn tiếng coi khinh:
\-Bạch Kỳ Thiên, đúng là ba mẹ anh chưa đồng ý nhưng đứng trước lợi ích họ phải suy tính lại. Ngày nào anh chưa được ngồi vào vị trí chủ tịch của Bạch gia thì anh vẫn cần nhiều mối quan hệ giúp đỡ. Thạch gia của em chính là lựa chọn không tồi nha, nếu là hào môn thông thường em cũng chẳng so đo nhưng Thạch gia còn có quan hệ với hoàng tộc nữa. Một miếng mồi ngon củng cố địa vị cho con trai mình, lẽ nào ba mẹ anh không suy tính.
Nói xong cô ta đứng dậy cất bước ngồi xuống vị trí bên cạnh Bạch Kỳ Thiên, khuôn mặt đưa gần lại gần anh, nhưng lướt qua ghé vào tai anh thì thầm:
\-Hơn nữa ngoại hình vóc dáng của em không tệ. Về làm vợ anh chẳng phải anh được lợi về mọi mặt rồi sao.
Bạch Kỳ Thiên vẫn mặc kệ người bên cạnh thì thầm to nhỏ, đôi tay dần dần quấn vào cánh tay anh, khuôn mặt vẫn lạnh lùng không phản bác. Chờ khoảng một lúc sau, khi anh đã uống xong tách cafe của mình mới quay ra bên cạnh nói:
\-Cô xong hết rồi đúng không? Lời nói và hành động câu dẫn xong hết rồi hả? Vậy tôi xin phép về, lần sau không có việc gì đừng đến tìm tôi, tôi không rảnh như cô nghĩ đâu.
Bạch Kỳ Thiên thẳng thừng đứng dậy chẳng lưu luyến gì với mỹ nhân vừa rồi. Đang bước đi, anh nghe thấy tiếng nói từ đằng sau:
\-Là vì cô gái trong bài báo kia sao? Tên là gì nhỉ? Diệp Tư Hạ...tiểu thư Diệp gia. Anh vì cô ta định từ chối tôi sao?
Bạch Kỳ Thiên nghiêng nửa khuôn mặt không chút cảm xúc của mình lại, giọng lạnh lùng xen chút giá rét:
\-Việc của tôi chưa đến lượt cô quản.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
\-Tiểu thư, cô đang làm gì vậy, chúng ta mau chóng về thôi.
Diệp Tư Hạ đang ở bên phía đối diện quán cafe vừa Bạch Kỳ Thiên bước ra. Cô muốn tiến lên hỏi anh cho ra nhẽ về mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ kia nhưng Cơ Uy đã giữ cô lại.
Lúc này cô mới phát giác ra hành động thấy thố của mình, cô chợt nhận ra mình rốt cuộc đã là gì của anh đâu mà đòi ra đó chất vấn. Diệp Tư Hạ quay lại vào xe, ngồi tĩnh tâm lại một chút.
\-Cơ Uy, vừa nãy cảm ơn anh.