• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đêm nay tôi tạm thời nghỉ ngơi ở đây, cậu sắp xếp cho tôi một phòng nghỉ hoặc tôi ra phòng khách ngủ tạm cũng được."



Vừa dứt lời cô quay lưng đi luôn chẳng có ý định chờ câu trả lời từ Vũ Duy Khang, dường như câu nói của cô chỉ cho có lệ.



"Em không định biết lí do vì sao tôi phản bội Bạch Kỳ Thiên sao?"



Đúng như ý muốn của anh, câu nói này có thể khiến cho Bạch Thường Hi dừng bước. Cô quay người lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường với vẻ mặt hứng thú đang theo dõi từng hành động của cô.



"Thứ nhất, tôi hơn cậu một tuổi nên xưng hô cho cẩn thận. Thứ hai, chuyện cậu phản bội đã rõ rành rành, không có gì để nói thêm."






Nói xong cô xoay người đi thẳng không muốn ở trong căn phòng này với người kia nữa. Chỉ là mới đi được mấy bước thì tay cô đã bị kéo mạnh lại về phía sau, Vũ Duy Khang kéo cô lại, bế thẳng cô lên giường. Anh nằm đè lên người Bạch Thường Hi, dùng hai tay hai chân mình giữ chặt tay chân cô để cô không thể giãy giụa được.



Vũ Duy Khang ánh mắt đỏ au tràn ngập lửa giận, "Không nghe tôi nói thì em cứ hiểu lầm như vậy sao?"



"Hiểu lầm", hai chữ này khiến cho Bạch Thường Hi bật cười trong nước mắt. Tất cả đều rõ ràng như vậy hiểu lầm sao được. Cô đã từng mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm nhưng ngày đó chứng cứ đưa ra đã đập tan hi vọng của cô.



Vũ Duy Khang đã bớt vẻ điên cuồng, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, hôn nhẹ lên khoé mắt lau đi những giọt nước mặt của cô. Anh từ từ kể cho cô nghe tất cả.



Từ khi Vũ Duy Khang ở nước ngoài, Bạch Từ đã tìm anh với mong muốn được hợp tác loại bỏ Bạch Kỳ Thiên. Đối với người mới vào nghề lập nghiệp, tiền bạc không đủ trang trải nên đó chính là điều kiện Bạch Từ đưa ra mua chuộc anh. Nhưng điều mà Bạch Từ không thể ngờ được rằng, Bạch Kỳ Thiên đối với anh không chỉ là cấp trên mà còn là ân nhân cứu giúp anh khi cùng đường cuối ngõ, lúc bị bọn đòi nợ thuê rượt đuổi.



Tất cả những điều này được anh báo lại cho Bạch Kỳ Thiên và từ đó Bạch Kỳ Thiên nảy ra một ý để anh làm gián điệp hai mang, giả vờ cung cấp tin tức cho Bạch Từ đồng thời lấy lại tin tức cho Bạch Kỳ Thiên. Mọi nước đi đều toàn vẹn trong kế hoạch kể cả việc anh về nước và vào Bạch thị làm việc rồi đến sự việc thôi miên Bạch Kỳ Thiên bên Mỹ cũng vậy.



Lần đó Vũ Duy Khang một mặt báo cáo vị trí của Bạch Kỳ Thiên cho Bạch Từ đồng thời cũng nhanh chóng báo cho Lâm Ảnh Quân và Trác Phong tìm bác sĩ chữa cho Bạch Kỳ Thiên. Khi về nước một lần nữa, nương theo kế hoạch đó, cho đến hôm đám cưới bị phá thì anh nhận lệnh lộ diện và đưa Bạch Từ chạy trốn. Gọi là chạy trốn nhưng thực chất lừa Bạch Từ tới một nơi khác và tất cả những chuyện về sau để Bạch Kỳ Thiên xử lí.






Khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Bạch Thường Hi có chút ngơ ngác không tin nhưng cô cũng không phản kháng mạnh mẽ như ban nãy nữa. Thấy vẻ mặt này của cô , Vũ Duy Khang thở dài, anh gục mặt vào cổ cô nói khẽ bên tai:



"Khi mọi chuyện thành công thì Bạch Kỳ Thiên không có ý định giải thích cho em và để tôi tự sinh tự diệt đi tìm em mà giải thích. Thời gian em sang Mỹ, dù em đi đâu tôi cũng theo sát em, mỗi tối đều theo em vào quán bar, thấy em uống say bí tí bị mấy tên đàn ông trêu ghẹo nhưng tôi chỉ dám đứng từ xa ra nhờ nhân viên đuổi bọn họ đi. Nhưng hôm nay khi thấy kẻ kia hôn em, tôi đã không thể chịu đựng một phút giây nào nữa..."



Nói đến đây, Vũ Duy Khang dừng lại, anh sâu mặt mình trong cổ Bạch Thường Hi mà hít hà hương thơm của cô. Nhưng cô đưa hai tay nâng hai má anh lên, ánh mắt long lanh đọng lạt vài giọt nước:



"Có thật không? Tất cả những chuyện đó có thật không?"



"Để tôi đi lấy điện thoại gọi cho Bạch Kỳ Thiên để cậu ta giải thích cho em." Vũ Duy Khang với tay lấy chiếc điện thoại, bấm một số máy rồi bật loa to đặt bên cạnh giường. Điện thoại đổ chuông một lúc thì người bên kia mới nhấc máy, đầu dây bên kia còn tiếng vui đùa của hai vợ chồng trẻ.



"Bạch Kỳ Thiên mau nói với chị gái cậu mọi việc tôi làm đều trong kế hoạch của cậu đi."





Giọng điệu ra lệnh rõ ràng, có vẻ anh chẳng chờ đợi được nữa.



"Việc gì cơ? Việc của cậu liên quan gì tới tôi, tự mình xử lí đi." Bạch Kỳ Thiên mặc kệ anh, tắt luôn điện thoại không giải thích gì thêm.



Thấy vẻ mặt bất lực của Vũ Duy Khang, Bạch Thường Hi cười thầm trong lòng. Anh đã giải thích như vậy cộng thêm cuộc điện thoại vừa nãy dù em trai cô chẳng giải thích gì nhưng cô đã hiểu ra mọi chuyện. Nhưng Bạch Thường Hi vẫn muốn trêu đùa anh:



"Cậu xưng hô với em trai tôi như vậy sao? Chị em chúng tôi sinh đôi nên cả hai cùng hơn cậu một tuổi đấy, ăn nói phải biết vai vế chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK