• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mít

Hôm đó, Hạ Vân Trù, Chi Chi, lão Lưu và Lưu Mậu ăn cơm xong không bao lâu, cộng đồng mạng đã “chỉ trích” Hạ Vân Trù rất lâu, cảnh tượng đó đến mức họ còn bỏ qua Chi Chi mà họ thích nhất nữa.

Đây chính là sếp lớn đó!

Đạo diễn Chương sợ sau khi anh biết mình bị bôi đen thì sẽ không vui, nên nhanh chóng bảo người tìm một tấm bảng, viết rõ tình huống hiện tại cho anh, lúc Hạ Vân Trù nhìn sang thì sẽ giơ bảng lên nhắc nhở cho anh.

Ánh mắt đạo diễn Chương ám chỉ: Hạ tổng! Anh kiềm chế chút đi! Coi chừng bị ảnh hưởng!

Tuy rằng bây giờ có tranh luận mới có nhiệt độ, nhưng đây không phải là khách mời, đây là sếp đó!

Sếp tức giận, công việc của ông ta khó bảo toàn.

Mặt Hạ Vân Trù không thể hiện cảm xúc gì đảo qua nội dung trên tấm bảng rồi thi tầm mắt lại, nhìn về phía lão Lưu: “Chú vừa nói suối nước nóng ở đâu?”

“Ngay ở phía sau núi, mặc dù gọi đó là suối nước nóng nhưng thực ra cũng không lớn đâu. Trưởng thôn trước cho người đi đào, trở thành một cái hồ nhỏ, cứ đến lúc lập đông già trẻ trai gái trong thôn chúng tôi sẽ tách ra để lên suối nước nóng tắm rửa, có người nói tắm như vậy không tốt cho sức khỏe, cũng có người nói tốt cho thân thể, nhưng mà chúng tôi cũng không gặp sự cố gì.”

Lão Lưu lắc đầu một cái: "Tuy suối nước nóng có nước nóng, nhưng tuyết quá lớn, không được bằng trên núi đâu. Trong thôn chúng tôi bây giờ chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ, sợ có chuyện gì xảy ra nên cũng không thể nào đi lên.”

Hạ Vân Trù nghe rất chăm chú, nhưng chó con không nghe.

Cô đang uống hai bát nước canh, tầm mắt lại nhìn sang Lưu Mậu bên cạnh, ánh mắt ám chỉ.

Muốn ăn thịt!

Lưu Mậu liếc mắt nhìn ông nội và Hạ Vân Trù, nhanh chóng cầm đũa lên chuẩn bị gắp một miếng thịt khô bỏ vào trong bát của Mạc Linh Chi, đến nửa đường, lại bị Hạ Vân Trù liếc nhìn sang chặn đứng lại.

Mặt Hạ Vân Trù không cảm xúc nhìn chó con: “Nhóc ăn không ít rồi, quá mặn, không được ăn nữa.”

Mạc Linh Chi: "..." Bẹp miệng.

Cô không sợ Hạ Vân Trù, nhưng Lưu Mậu vừa nhìn khuôn mặt không cảm xúc của anh thì sợ tới mức vội vã đem thịt bỏ lại bát của mình, không dám nhìn Chi Chi nữa.

Hạ Vân Trù gõ chó con một cái, tự nhiên thu tầm mắt lại nhìn về phía lão Lưu: “Trên núi kia chỉ có suối nước nóng sao? Không có cái sông nào khác à?”

“Có chứ, có điều sông Bách Thảo là một cái sông lớn. Đi từ hướng kia đi thẳng lên sẽ nhìn thấy từ trên núi chảy xuống, suối nước nóng cũng cùng nhập vào sông Bách Thảo!” Lão Lưu đưa tay chỉ về một hướng.

Dường như nghĩ đến cái gì, ông ấy lại nói: “Mấy ngày tết, người trẻ tuổi trong thôn đều trở về, ông ba Trương còn tới sông đó bắt cá. Trước đây lúc mọi nhà còn không có cơm mà ăn thì đều đi kiếm cá ở sông. Bây giờ người trẻ tuổi đều ra ngoài làm thuê, cũng không cần dựa vào chỗ đó để sinh sống nữa, dù sao đi câu cá vào mùa đông cũng rất nguy hiểm.”

Trong mắt Hạ Vân Trù và cộng đồng mạng đối với ngôi làng nghèo khổ này chắc là đã tốt hơn trước kia nhiều lắm rồi.

Đối với những người này chỉ cần có cơm ăn thì không cảm thấy tháng ngày vất vả nữa. Còn lúa gạo, chỉ cần trong nhà có người đi làm thuê thì có thể mua được.

Cứ trò chuyện như vậy, cũng đã ăn xong bữa cơm này.

Hạ Vân Trù muốn đi rửa bát lại bị lão Lưu đẩy ra.

Ông ấy nói anh là người thành phố chắc không làm được cái này, ông ấy chỉ rửa một chút là xong.

Cho nên, lão Lưu và Lưu Mậu không chỉ mang đồ ăn đến, còn giúp họ nấu cơm, bây giờ còn rửa bát đũa xong rồi mới rời khỏi đó.

Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi đi tiễn bọn họ.

“Được rồi, đừng tiễn nữa, hai người chưa quen thuộc đường xá, nơi này cũng không xa lắm, tôi và Mậu Mậu đi cũng đã quen rồi.” Nói xong, lão Lưu dẫn Lưu Mậu đi.

Hạ Vân Trù đột nhiên nói: “Chú Lưu có tay nghề rất tốt, sau này có thể mở một cái nhà hàng, dựa vào tay nghề của mình nấu cơm.”

Lão Lưu hờ hững phất tay: “Chỉ một chút tài lẻ đấy của tôi vẫn nên bỏ đi thôi, hơn nữa đi ra ngoài mở cửa tiệm quá đắt, làm sao mà mở được? Bỏ đi, tôi vẫn sẽ cố gắng ở cái thôn này, dù sao cũng gần như hết đời rồi.”

Ông ấy bật đèn pin, cầm tay cháu trai rời đi.

Lưu Mậu quay đầu liếc nhìn Chi Chi, vẫy tay với cô một cái.

Chi Chi cũng giơ chân lên, quơ quơ về phía đàn em mới thu nhận.

Tạm biệt đàn em, thịt khô của nhà cậu ăn rất ngon, chỉ là có hơi mặn.

-

Sau khi nhìn theo hai người rời đi, Hạ Vân Trù dẫn chó con vào nhà.

Anh đi xuống bếp, học động tác nhóm lửa của Lưu Mậu trước đó, đổ nước sạch vào trong nồi.

Mạc Linh Chi ngồi bên cạnh Hạ Vân Trù, nhìn anh cau mày, khuôn mặt nghiêm túc làm các thao tác.

Một nhân tài lần đầu tiên nhóm củi lửa cũng nhận ra được sự gian nan trong đó, dùng diêm và cỏ khô, củi gỗ không phải dễ dàng nhóm lửa như vậy.

Ê-kíp điều chỉnh máy quay để mọi người có thể nhìn thấy trực tiếp cách Hạ Vân Trù nhóm lửa.

Phòng phát trực tiếp...

“Tôi dám cá Hạ Vân Trù không thể nhóm được lửa!”

“Tôi dám cá một gói que cay rằng Hạ Vân Trù sẽ bị sặc!”

“Ha ha ha, thứ đồ này không hề đơn giản chút nào, không phải chỉ liếc mắt là có thể làm được!”

...

Tất cả mọi người đều không coi trọng lần nhóm lửa này của anh.

Nhưng mà, lần đầu tiên Hạ Vân Trù làm đã thành công, đạo diễn Chương cũng bất ngờ.

Mạc Linh Chi sùng bái nhìn anh: “Chít.”

Người nhận nuôi, anh thật là lợi hại!

Hạ Vân Trù cười khẽ, xoa đầu cô: “Khi còn nhỏ anh đã từng làm rồi, chỉ là quên mất vài bước thôi, lúc nhìn thấy bọn họ nhóm lửa, chỉ cần nhớ lại là có thể làm được.”

“Ồ...” hóa ra là như vậy.

Mạc Linh Chi gật đầu, sau đó cũng không quan tâm nữa.

Còn trên trực tiếp lại bùng nổ.

“Mẹ kiếp, Hạ Vân Trù không phải là con trai độc nhất của Hạ Chấn Đình sao? Không phải là được nuông chiều từ bé đến giờ à? Sao lại biết nhóm lửa?”

“Có thể là học từ nơi khác?”

...

Cư dân mạng đều sôi nổi suy đoán.

Thế nhưng, bọn họ nhanh chóng bị hấp dẫn bởi thứ khác.

Hạ Vân Trù lau mặt cho Chi Chi, tránh vùng mắt ra, khi khăn mặt tới gần mắt, Chi Chi sẽ trốn tránh.

Mạc Linh Chi: Đùa sao, vành mắt đen của cô vừa dính nước sẽ trôi mất!

Lúc tham gia chương trình này, cô nhất định sẽ không làm mất vành mắt đen của mình đâu!

Hạ Vân Trù buồn cười gõ đầu cô.

Lúc này Mạc Linh Chi vỗ bụng, nhẹ giọng nói...

“Áu?” Hôm nay tôi ăn no rồi, vậy sáng ngày mai thì sao đây? Lên thẳng trên núi sao?

Hạ Vân Trù vừa nhìn đã hiểu ý cô, anh thong dong bình tĩnh.

“Trong thôn không có chuyện gì là bí mật, lúc chú Lưu tới đây tặng đồ, lại ở đây ăn cơm tối, chỉ đêm nay cả thôn đều sẽ biết chúng ta không có đồ ăn, bị ê-kíp bỏ đói.”

Sau khi anh giúp cô lau người, lại lấy khăn lau lại một lần, lúc này mới ôm cô vào trong chăn.

Nhìn đôi mắt đen láy tò mò của cô, anh bình tĩnh nói: “Cho nên sáng sớm ngày mai, những người dân hiền lành lương thiện kia sẽ đến tặng đồ, không chừng tối nay cũng sẽ có người đưa tới.”

Ánh mắt Mạc Linh Chi sáng lên.

Đạo diễn Chương: “???”

Khán giả xem trực tiếp: “???”

“Hạ Vân Trù, anh làm người đi! Giữ một già một trẻ ở lại ăn cơm, ngoại trừ mục đích trước đó chúng tôi đã suy đoán, chẳng nhẽ còn có mục đích để họ lan truyền tin tức anh không có đồ ăn ra ngoài sao?!”

“Anh có thể tính sâu hơn một chút nữa được không?!”

Đêm đó, trưởng thôn thật sự đưa đồ ăn đêm tới đây.

Cộng đồng mạng: ...

Hot search ngay trong đêm đó.

#Chi Chi là chó, Hạ Vân Trù anh cũng thật sự chó#

-

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, lại có không ít dân làng tới tặng đồ, lại bị ê-kíp ngăn lại, dùng lời ngon tiếng ngọt bảo họ quay lại, không muốn họ tiếp tục tặng đồ cho Hạ Vân Trù nữa, nếu không chương trình bọn họ còn quay cái gì nữa.

Hạ Vân Trù thờ ơ lạnh nhạt, đợi đến khi đạo diễn Chương tiễn hết người đi, Hạ Vân Trù mở miệng yếu ớt nói.

“Mấy người thực sự muốn chúng tôi trở thành sinh tồn nơi hoang dã đúng không?”

Cả người đạo diễn Chương đều căng thẳng.

Phòng trực tiếp...

“Có sát khí!!”

“Ha ha ha, tôi thật sự muốn biết, chương trình phát sóng trực tiếp này quay xong chúng ta có thể nhìn thấy đạo diễn Chương nữa hay không?”

“Đạo diễn Chương cố gắng chịu đựng nhé! Ông đúng là một người can đảm!”

“Tôi nghi ngờ đạo diễn Chương lấy việc công trả thù riêng, bình thường có thể đã bất mãn ông chủ này lắm rồi /đầu chó/”

"Xem như vậy có chút thú vị, tôi rất muốn xem Chi Chi và Hạ Vân Trù bị làm khó dễ! Đạo diễn Chương rất dũng cảm làm việc này, có chuyện gì ông ấy sẽ phải gánh vác rồi!”

...

Đạo diễn Chương chột dạ xoa tay, lùi về sau vài bước: "Việc này... Hạ tổng và Chi Chi cố lên!"

Nói xong, chạy nhanh như một làn khói, thuận tiện mang hết đồ trưởng thôn đã đưa tối hôm qua, chỉ để lại một cái bắp cải trắng và hai quả trứng gà.

Cho nên sau đó, đồ ăn sáng của bọn họ chính là cải trắng và trứng gà luộc.

Hạ Vân Trù thật sự làm cơm, hơn nữa động tác rất thuần thục, cực kỳ đẹp mắt, Chi Chi không ngạc nhiên chút nào, nhìn có vẻ rất tự nhiên, có thể thấy được rằng bình thường ở nhà đôi khi anh cũng sẽ tự tay làm cơm.

Đoạn này đã được chỉnh sửa gửi cho cộng đồng mạng, có người đánh giá...

[Thực ra đứng ở góc độ của Chi Chi, Hạ Vân Trù chắc chắn là một người đàn ông hoàn mỹ, có tiền có nhan sắc có địa vị, sẽ vuốt lông cho nhóc ấy, sẽ chiều chuộng nhóc, dụ dỗ nhóc, sẽ cho nhóc ấy tất cả những thứ nhóc ấy muốn. Cho dù đến lúc khó khăn như hiện tại, anh ấy cũng có thể tự tay làm cơm cho nhóc ấy, tuyệt đối không để Chi Chi chịu khổ... Hu hu hu, tổng giám đốc bá đạo cùng con chó nhỏ? Không đúng, Chi Chi chắc chắn sẽ không hài lòng, vậy thì là tổng giám đốc bá đạo và gấu trúc nhỏ của anh ta, được không?]

Tổng giám đốc bá đạo và gấu trúc nhỏ...

Lập tức nhận được rất nhiều lượt thích.

Lúc trên mạng vẫn còn đang trêu đùa sôi nổi, Hạ Vân Trù đã ôm chó con lên núi.

Anh đã trang bị đầy đủ, đồng thời cũng chuẩn bị trang bị đầy đủ cho chó con, rồi lại ôm cô vào trong ngực, khoác một cái ba lô lên, đeo kính mắt, đôi chân thon dài bước ra, đi thẳng lên núi.

Phòng trực tiếp...

"Mẹ kiếp, không thể phủ nhận, Hạ tổng thật sự rất đẹp trai, vừa nhìn đã thấy đôi chân thon dài rồi...”

“Thật sự quá đẹp trai, đổi quần áo cũng đổi luôn cả khí chất, bình thường anh ấy mặc quá nghiêm túc, lần trước lúc anh ấy mặc áo tắm tôi đã nhận ra đây chính là một cực phẩm.”

“Ước gì được như Chi Chi!!”

“... Chỉ có mình tôi ước ao được như Hạ Vân Trù sao? Tôi càng muốn vuốt ve Chi Chi hơn!”

“Ai mà không muốn chứ? Tôi muốn Chi Chi đến điên rồi!”

“Hu hu hu, một người một thú cưng này quá đã ràng buộc chặt chẽ với nhau rồi, chúng ta chỉ có thể tưởng tượng thôi.”

...

Cư dân mạng còn đang trêu đùa nhau, Hạ Vân Trù đã dẫn chó con lên núi tuyết.

Càng lên cao tuyết càng dày, những người quay phim phía sau có chút gian nan, hình ảnh hơi bị lắc.

May mà flycam ở trên vẫn còn tốt, quay lại cảnh thực tế của bọn họ, đạo diễn Chương và nhân viên ở trong lều điều chỉnh hình ảnh, cắt ghép cảnh quay.

“Rầm...” Có một cameraman vừa ngã xuống.

Hạ Vân Trù đưa tay muốn kéo anh ta lên: “Có sao không?”

Người quay phim kia vừa bò lên, lại cầm máy quay lên quay tiếp, phất tay: “Không sao, chỉ là tuyết quá dày, đã ngập lên gần tới đầu gối rồi.”

Hạ Vân Trù gật đầu, sờ vào chó con đang nằm trên vai tiếp tục đi về phía trước.

Anh dùng gậy dò đường, nơi nào tuyết mỏng một chút thì giẫm lên.

Đi lên đường mà anh đã đi qua, người quay phim đi đằng sau cũng khá hơn một chút.

Về phần trước mặt anh đã có máy quay ghi hình lại.

Nhưng mà không phải ai cũng may mắn như vậy, một cameraman khác lại vừa ngã xuống, Hạ Vân Trù kéo anh ta lên làm cho bản thân mình cũng bị ngã xuống.

Dáng người anh cao lớn, ngã xuống cũng không có chuyện gì, nhưng mà...

“Chi Chi!” Hạ Vân Trù cuống lên.

Mạc Linh Chi rơi vào trong tuyết, trong nháy mắt đã bị che lấp, trong lúc anh té ngã, không biết đã ném Chi Chi đi đâu rồi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Trù bị cộng đồng mạng cắt được một gói cảm xúc, trên mặt anh mang theo vẻ ngơ ngác, khắp nơi là một màu trắng xóa, cư dân mạng vừa hay phối cho anh một câu nói trong lòng.

“Chó của tôi đâu?”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ tổng: Chó của tôi đâu?!

Chi Chi: ...

Hạ tổng (lập tức đổi giọng): Gấu trúc của tôi đâu?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK