• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Mướp Đắng

“Khoan đã…” Lời Hạ Vân Trù vừa thốt ra, Chi Chi lại biến thành người.

Động tác của anh gần như là vô thức, lập tức quay người.

Cho dù phản ứng rất nhanh, nhưng vừa nãy vẫn nhìn thấy…tất cả những thứ không nên nhìn.

Sau lưng, Chi Chi kinh ngạc la lên: “Á, em quên mặc quần áo rồi!”

Hạ Vân Trù: “...”

Anh hít sâu một hơi: “Chi Chi, không được quên nữa…”

Mạc Linh Chi: “Ờ… được.”

Ngừng một lúc, cô lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng em không có quần áo mà, người nhận nuôi!”

Hạ Vân Trù hoàn toàn không biết nói gì nữa.

Cuối cùng, Chi Chi mặc quần áo của Hạ Vân Trù, hết cách rồi, cả cái tứ hợp viện này không có một bộ đồ nào của phụ nữ!

Một chiếc áo thun của Hạ Vân Trù đã che đến đùi của cô, hiển nhiên là lần đầu tiên Chi Chi mặc quần áo của loài người, cho dù là đồ nam, cô cũng soi đi soi lại trước gương một cách thích thú, vui vẻ.

Hạ Vân Trù nhìn một màn này, cảm thấy đầu lại càng đau.

Chi Chi trong bộ dạng người, chắc chắn sẽ phiền phức hơn là Chi Chi trong bộ dáng động vật.

“Đẹp quá!” Trước giờ phi nhân loại đều không biết khiêm tốn là gì, cảm thấy người trong gương rất đẹp, lập tức nói ra, không hề e ngại.

Lúc cô quay qua quay lại, một đôi chân vừa thon vừa đẹp đung đưa.

Hạ Vân Trù lập tức lấy một cái quần soọc ra đưa cho cô: “Mặc quần vào.”

“Ờ.” Chi Chi rất tò mò về việc mặc đồ nên nghe lời mặc quần vào.

Quần sọoc của nam giới cô mặc đến bắp chân, dở dở ương ương, chân mày của cô hơi nhíu lại.

Hạ Vân Trù: “Phải mặc áo khoác nữa.” Lại đưa cho cô một cái áo.

Trong phòng có hệ thống sưởi ấm, cho dù mặc quần ngắn cũng không lạnh, nhưng anh vẫn quấn cho cô không ít quần áo, làm cô lần đầu cảm nhận được cảm giác tù túng khi mặc mấy lớp quần áo.

Mạc Linh Chi không thoải mái ngọ nguậy, cởi áo khoác xuống.

Hạ Vân Trù kéo lên cho cô: “Mặc đàng hoàng, chúng ta đi ăn cơm, lát nữa là đồ ăn nguội đó.”

Mạc Linh Chi vừa đi vừa kéo quần áo: “Kỳ kỳ quái quái.”

Hơn nữa lại không đẹp.

Hạ Vân Trù: “Ừm, ngày mai mua cho em quần áo mà em muốn mặc.” Còn cả nội y nữa.

Vẫn chưa có bạn gái, anh lại vì một phi nhân loại, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác lo lắng xấu hổ.

Nghĩ đến đây, mặt anh không hiểu sao lại nóng lên.

Đúng lúc Mạc Linh Chi nhìn thấy, hai mắt mở lớn: “Ơ? Người nhận nuôi sao mặt anh lại đỏ vậy? Nóng lắm hả? Em cũng thấy hơi nóng một chút, có thể cởi quần áo ra không?!”

Sự quan tâm trong sáng ngây ngô như vậy.

Mặt Hạ Vân Trù lại càng nóng hơn, khụ một tiếng, nghiêm mặt, bộ dáng nghiêm túc: “Không được, mặc đàng hoàng, ăn cơm trước đã.”

“Ồ…” Mạc Linh Chi thành thật rụt cổ lại.

Cô đi phía trước, Hạ Vân Trù đi theo phía sau, trong nhà có dép đi của phụ nữ, những thứ mà khách có thể sử dụng, giúp việc đều đã chuẩn bị xong.

Lúc này Chi Chi mang một đôi dép màu hồng, lẹt xẹt đi đến phòng bếp.

Cô đi giống như mèo vậy, rất nhẹ nhàng khéo léo, có cảm giác đặc biệt nhẹ nhàng, giống như nhích nhẹ một cái đã đến bước tiếp theo, không giống như loài người, nhưng lại rất đẹp.

Hơn nữa cùng với bước chân của cô, mái tóc dài ngang lưng khẽ đung đưa, quần áo rộng lớn của nam giới cũng lắc lư theo, chứng tỏ cô càng nhỏ nhắn và khéo léo hơn.

“Woa, nhiều đồ ăn ngon ghê! Người nhận nuôi!” Cô vô thức giẫm lên ghế.

Rồi lại nhớ tới bây giờ bản thân là người, nhanh chóng bỏ chân xuống, học theo Hạ Vân Trù nhẹ nhàng ngồi xuống.

Hạ Vân Trù cũng ngồi tại vị trí của mình, nhưng hiển nhiên là hôm nay anh có hơi phân tâm.

Dù sao, trước mặt là Chi Chi, nhưng lại không phải là Chi Chi trước đây.

Cần phải có thời gian thích ứng.

Hạ Vân Trù: “Ăn đi, đây là đũa, em cầm như thế này, tôi dạy em.” Anh cầm lấy đũa đưa cho cô, bản thân cũng cầm đũa, để cô học theo.

Như mọi người đều biết, người lần đầu học dùng đũa sẽ hơi khó khăn một chút.

Người hay sử dụng thì thấy rất tiện, nhưng với người mới học lại khá khó.

Ngón tay nhỏ nhắn của cô cầm lấy đũa, cầm thế nào cũng thấy không tự nhiên, càng không biết làm sao để kiểm soát hai thanh tre này, vì thế, cô nhìn Hạ Vân Trù với dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Chính là đôi mắt này, chính là biểu cảm này, lúc cô là cún con anh không từ chối được, lúc làm người bớt đi mấy phần đáng yêu, lại thêm mấy phần yêu kiều, cũng không từ chối được.

Vậy nên, Hạ Vân Trù nắm tay cô, đường đường chính chính cầm tay dạy cô sử dụng đũa.

Tay của Mạc Linh Chi không giống như bàn tay thô ráp của Hạ Vân Trù, trắng như ngọc, nhỏ nhắn sạch sẽ như cây hành, cũng rất mềm mại, khiến người nắm rồi lại không muốn buông ra.

Lúc Hạ Vân Trù nắm lấy cũng phải ngẩn ngơ, bối rối vô thức muốn buông ra.

Đây là Chi Chi.

Là Chi Chi mà anh quen thuộc!

Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hai câu này, như vậy mới không buông ra, nắm tay cô dạy tiếp.

Mạc Linh Chi biết cầm đũa rồi, nhưng thứ đồ này không dễ kiểm soát, làm thế nào cũng không gắp lên được, cô đang nôn nóng muốn ăn, chảy nước miếng, mà không sao gắp lên được.

Cô tức giận ném đũa đi, chân mày nhíu chặt lại.

“Áu.” Cô vô thức nhìn Hạ Vân Trù, phát ra âm thanh này.

Hạ Vân Trù vẫn luôn nhìn cô, lúc này vô cùng bất đắc dĩ: “Từ từ thôi, rồi sẽ học được mà.”

Mạc Linh Chi: “Em đói rồi…” Đôi mắt vô cùng đáng thương, cứ như vậy nhìn Hạ Vân Trù.

Hai người nhìn nhau trong giây lát.

Hạ Vân Trù: “... Được rồi, vậy em dùng muỗng trước đi, cái này dễ sử dụng hơn.” Hay lắm, anh lại bại trận trước.

Anh nghĩ, nếu cô muốn anh đút…

Chắc anh cũng không thể từ chối.

Nhưng rõ ràng là Chi Chi cũng rất thích tự lực cánh sinh, vui vẻ cầm lấy cái muỗng ở bên cạnh bắt đầu múc, há miệng, ăn từng miếng, bộ dạng hưởng thụ.

Tay cô cầm muỗng còn hơi không được tự nhiên, nhưng dễ hơn dùng đũa rất nhiều, có thể đút vào miệng.

Cho dù Chi Chi là gấu trúc, hay Chi Chi là cún con, hoặc là Chi Chi bây giờ, lúc ăn cơm đều đặc biệt ngon miệng, đơn giản là tốt nhất.

Khiến cho người xem được kích thích vị giác.

“Người nhận nuôi, ngon thật á!” Mạc Linh Chi vừa ăn vừa nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, đôi mắt đen lay láy như đang tỏa sáng, khiến người khác không thể rời đi ánh nhìn.

Người nhận nuôi…

Vẫn luôn cảm thấy không thoải mái với cách xưng hô này.

Hạ Vân Trù: “Đổi cách xưng hô nhé? Gọi người nhận nuôi nghe hơi kỳ cục.”

Mạc Linh Chi nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang: “Vậy gọi là gì?”

Người nhận nuôi không gọi là người nhận nuôi, thì nên gọi là gì?

Hạ Vân Trù cũng đang suy nghĩ xem Chi Chi nên gọi mình là gì, anh nuôi cô, coi cô như người nhà, nhưng chưa bao giờ xác định được thân phận của cô, vì vậy bây giờ bị kẹt lại.

Anh? Chú?

Vẫn cảm thấy gọi kiểu gì cũng không đúng lắm…

Mạc Linh Chi ngập ngừng nói: “Hạ tổng?” Người khác đều gọi anh như vậy.

Hạ Vân Trù lắc đầu: “Không được, quá xa lạ.”

Mạc Linh Chi: “Chủ nhân?” Mọi người đều nói Hạ Vân Trù là chủ nhân của cô.

Hạ Vân Trù: “...”

Anh hít một ngụm khí lạnh, một lúc lâu mới tỉnh táo, giọng nói khàn khàn: “Không được, đổi cái khác.”

Cách xưng hô này, gọi ra sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa, còn rất xấu hổ.

Mạc Linh Chi tiếp tục suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra được, vậy nên cuối cùng cô nói: “Hạ Vân Trù?”

Đây là gọi cả họ tên người nhận nuôi.

Nhưng gọi cả họ tên như vậy cũng không tốt mà? Chi Chi hơi e ngại.

Hạ Vân Trù nghĩ một lát, cũng không còn cách xưng hô nào tốt hơn, gật đầu: “Được, cứ gọi như vậy đi.”

Mạc Linh Chi lập tức mỉm cười, nụ cười rạng rỡ của cô làm chói mắt anh, sau đó, anh liền nghe cô kêu lên ba tiếng…

“Hạ Vân Trù.”

Rất nhiều người từng gọi cái tên này, nhưng chỉ riêng Chi Chi, gần như là khác biệt, ba tiếng này phát ra từ miệng cô, có một loại cảm nhận không nói nên lời.

Ba chữ này trở nên đặc biệt.

Hạ Vân Trù lại càng hoảng hốt.

Lúc cô gọi ra ba tiếng này, anh bỗng cảm thấy rất khác biệt, hình như có gì đó bắt đầu từ từ đâm chồi nảy nở.

Anh ngớ người rất lâu, sau khi Chi Chi ăn xong, anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Chi Chi, tên của em là gì?”

Chi Chi là do anh đặt, vậy tên của cô là gì?

“Mạc Linh Chi.” Cô nói.

Hạ Vân Trù âm thầm đọc ba chữ này, lại cảm thấy đúng là có gì đó không giống.

Mạc Linh Chi, vậy là anh vẫn có thể tiếp tục gọi cô là Chi Chi.

Sau bữa cơm.

Chi Chi mệt mỏi muốn đi ngủ, cô định đến phòng ngủ chính như bình thường.

Hạ Vân Trù: “Chi Chi…”

Mạc Linh Chi nghi ngờ quay đầu.

Hạ Vân Trù ho một tiếng, lúng túng nói: “Bây giờ em không giống trước đây nữa, phải ngủ một mình.”

“Tại sao?” Mạc Linh Chi mờ mịt.

Hạ Vân Trù: “Bởi vì… bởi vì nam nữ không nên ngủ cùng nhau, nghe lời, em ngủ phòng của em.”

Ngừng một lát, anh nói: “Nếu không quen, sau này phòng ngủ chính là phòng của em, anh sẽ ngủ ở bên cạnh.”

Mạc Linh Chi rất tức giận, đây là lần thứ hai Hạ Vân Trù bắt cô ngủ một mình.

Đương nhiên lần thứ nhất đến cuối cùng bọn họ vẫn ngủ cùng nhau.

Cô phì phò tức giận: “Không được! Em phải ngủ với anh, em đã quen ngủ với anh rồi!!”

Hạ Vân Trù: “...”

Lời này sao nghe lại thấy kỳ cục như vậy?

Anh không biết giải thích như thế nào, day day lông mày nói: “Thật sự là không nên ngủ cùng nhau, Chi Chi, giữa nam nữ phải có giới hạn, mấy cái này anh sẽ dạy em từ từ, nhưng mà bây giờ, em phải ngủ một mình.”

“Không muốn…” Mạc Linh Chi vô cùng tức giận.

Hạ Vân Trù: “Nghe lời.”

Cô trợn mắt, tức giận nhìn anh.

Thấy Hạ Vân Trù vẫn không chịu thỏa hiệp, hết cách, Chi Chi chỉ đành phải tự mình thỏa hiệp: “Vậy em biến thành cún con là được chứ gì!”

Nói xong, không đợi Hạ Vân Trù lên tiếng, người trước mặt biến mất, một đống quần áo rơi trên đất, bên dưới trồi lên một khối nhỏ, cục bông đen trắng quen thuộc bỏ quần áo ra khỏi đầu, nhìn anh.

Hạ Vân Trù: “...”

Bất lực.

Anh thở dài một hơi: “Thực sự là không được!”

Tuy anh cũng sợ bản thân không quen ngủ một mình, nhưng trước đây không biết cô có thể biến thành người, ngủ cùng cô cũng không có vấn đề gì, bây giờ anh đã gặp cô khi là hình người…

Còn ngủ cùng nhau thì ra thể thống gì nữa?!

Cô lại không phải cún con.

Mạc Linh Chi thực sự tức giận, gắt gao nhìn Hạ Vân Trù: “Áu”

Người nhận nuôi anh thay đổi rồi!

Người nhận nuôi trước đây không như vậy!

Vành mắt đỏ lên, quay người chạy thẳng vào phòng mà Hạ Vân Trù đã chuẩn bị trước cho cô, nhảy lên giường, ấm ức kêu lên: “Hức hức hức…”

Hạ Vân Trù đi theo, ngồi cạnh giường.

Nhìn thấy cô ấm ức anh cũng rất đau lòng, nhưng phải làm sao để giải thích với cô… chuyện riêng tư nam nữ chứ?

“Chi Chi, anh ở bên cạnh nhóc nhé, đợi nhóc ngủ rồi anh sẽ đi.” Hạ Vân Trù nói như vậy.

Mạc Linh Chi không ngẩng đầu, không quan tâm đến anh.

Hạ Vân Trù luống cuống, không biết phải dỗ thế nào.

Nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại ra: “Chi Chi, nhóc có muốn biết tình hình bây giờ như thế nào rồi không? Trên mạng, video Bạch Ngọc hạ thuốc nhóc đã bùng nổ rồi, tất cả mọi người đều lên án Bạch Ngọc.”

Tai Mạc Linh Chi động đậy.

Hạ Vân Trù mỉm cười, ngầm hiểu, giọng nói của anh nhẹ nhàng: “Để anh đọc cho nhóc nghe những bình luận trên mạng lúc này nha?”

Tai Mạc Linh Chi lại động đậy, vẫn không ngẩng đầu, nhưng cũng không còn “hức hức hức” nữa.

Hạ Vân Trù cảm thấy buồn cười, nụ cười càng thêm rõ ràng.

Đây chính là Chi Chi, đơn giản như vậy.

Anh bắt đầu đọc cho Chi Chi nghe các bình luận và chiều hướng trên mạng, để cho cô biết tình hình hiện tại.

Từ sau khi video được đăng lên, tất cả cộng đồng mạng đều chấn động.

#Hoa Minh thanh minh# thay thế tất cả các chủ đề khác, trở thành hot search đầu bảng, xếp thứ hai chính là #Chi Chi bị đút thuốc#, độ hot của hai chủ đề này vô cùng cao, xém chút làm sập máy chủ, không mở được chủ đề.

Khu bình luận có vô số bình luận xuất hiện.

Nào…

“Đậu má! Bạch Ngọc đáng sợ quá!!”

“Con mẹ nó, tôi bị dọa đến mức mất cảm xúc luôn, Bạch ngọc đúng là quá khủng bố.”

“Tôi cũng vậy, bản mặt dữ tợn đó khiến người ta sợ hãi, lúc đó Chi Chi hẳn là rất khó chịu.”

“Người này thật ghê tởm, vậy mà lại hạ thuốc Chi Chi, còn vừa ăn cướp vừa la làng! Đi chết đi, đúng là quá ghê tởm.”

“Đúng! Nếu không phải Chi Chi có dấu camera trong người, lại không biết nói, Bạch Ngọc còn chọn nhà vệ sinh để ra tay! Trời ơi, đáng sợ quá, Chi Chi không sao chứ?”

“Đậu má đậu má đúng là mở mang tầm mắt! Bạch Ngọc đúng là đồ rác rưởi, cô ta làm như vậy không sợ bị báo ứng à?!”

“Vậy mà loại người này có thể nổi được, mau ngồi tù đi! Đây là mưu sát đó!”

“Vết thương cũng là tự mình cầm lấy chân Chi Chi cào lên, cái kỹ năng diễn xuất này, sao không nhận giải Oscar đi?!”

“Rốt cuộc Chi Chi thế nào rồi? Tôi lo quá!”

“Nhưng mà nói thật, Chi Chi là chó, Bạch Ngọc chắc sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý vì hạ độc Chi Chi chứ?”

“Sao lại không thể?! @Bộ Lâm nghiệp, Chi Chi nhận lương của các người, chính là nhân viên của các người, dựa vào cái gì làm hại thì không phạm pháp?! Nó cũng cùng đẳng cấp với quốc bảo đó!!”

“Đồng ý! Nhất định phải trừng phạt Bạch Ngọc! Quá độc ác!!”

Rất nhiều người chửi Bạch Ngọc, cũng có rất nhiều người bắt đầu kêu gọi, bắt buộc phải trừng phạt Bạch Ngọc, nhất định phải đòi lại công bằng cho Chi Chi!

Thầm chí nước ngoài cũng có người nói…

“Nhất định phải đòi lại công bằng cho Chi Chi, không thì đưa Chi Chi cho nước chúng tôi!”

Đương nhiên, mấy lời như vậy lập tức nhận về vô số lời chỉ trích.

Nhưng không thể nghi ngờ, toàn bộ cộng đồng mạng đều mong có thể lấy lại công bằng cho Chi Chi, mọi người đều đang lên án Bạch Ngọc, thậm chí vốn dĩ Thần Ngu đang trong tình trạng nguy hiểm bủa vây nhưng vì tin tức xấu của Bạch Ngọc mà bị che lấp.

Hạ Vân Trù di chuyển ánh mắt nhìn Chi Chi: “Hành động của Bạch Ngọc bị tất cả mọi người lên án, sau đó những việc ngược đãi động vật của cô ta sẽ nhanh chóng bị lộ ra ngoài.”

Mạc Linh Chi nghe được những tin tức khiến cô “phấn chấn tinh thần” ngẩng đầu lên, hành vi của Bạch Ngọc lộ ra bị người người chỉ trích, làm cho tâm trạng đang suy sụp của cô trở nên tốt hơn.

Nhưng khi nghe đến “ngược đãi động vật”, cô lại sợ hãi rụt cổ lại.

Hạ Vân Trù lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không sao, đã qua hết rồi, hành vi này của Bạch Ngọc rất xấu xa, đợi đến ngày mai là nhóc có thể thấy Bạch Ngọc bị cả mạng xã hội công kích vì những hành vi như vậy!”

Mạc Linh Chi ngẩng đầu: “Áu?” Thật sao?

Hạ Vân Trù gật đầu: “Thật.”

Anh sẽ khiến những người làm hại cô nhận báo ứng thích đáng.

Giống như nhớ đến chuyện gì đó, anh dịu dàng xoa đầu cô, tự trách: “Xin lỗi, chỉ vì muốn xả giận cho nhóc, để nhóc thoát khỏi nỗi sợ hãi trong lòng, nên mới để nhóc đối đầu với hiểm nguy, nào ngờ lại thật sự xảy ra chuyện…”

Nếu như hôm nay Chi Chi thật sự có chuyện gì không thể cứu vãn …

Anh sẽ đau lòng không thiết sống nữa.

Về việc này anh cũng hơi nghi ngờ: “Rốt cuộc nhóc biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên nhóc lại trở nên yếu đuối như vậy? Thuốc của Bạch Ngọc cũng bị đổi rồi, hơn nữa, cho dù là loại thuốc ban đầu, cũng sẽ không có phản ứng như vậy chứ?”

Lúc đó tình hình nguy cấp, anh không kịp nghĩ đến chuyện này.

Hơn nữa sau đó người của Hoa Minh cũng đã kiểm tra tất cả video, cũng không phát hiện điều gì bất thường.

Về việc tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này, không tìm được bất kỳ manh mối nào.

Mạc Linh Chi nhìn anh, muốn nói gì đó, lại cảm thấy cún con không biểu đạt được, lập tức biến thành người.

“Hạ Vân Trù! Chắc là do viên thuốc đó, lúc đó em cảm thấy mùi vị sai sai, sau khi nuốt xuống thì sức lực trong cơ thể bắt đầu biến mất, nhưng sau khi biến thành người, lại từ từ hồi phục lại, bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa, đúng là rất kỳ lạ!”

Cô nghiêm túc phân tích, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, mà người còn lại toàn thân đã cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Hạ Vân Trù: “...!!!”

Chi Chi lại biến thành người rồi!

Ngồi trong lòng anh, hơn nữa còn không mặc quần áo!!

_

Lời tác giả:

Hạ Vân Trù: … Tha cho tôi đi mà, không chịu nổi giày vò nữa đâu??

Chi Chi: Áu? Ý gì? Người nhận nuôi anh sao vậy? Sao lại đỏ mặt thế??

Hạ Vân Trù: …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK