Editor: Siro
“Được, biết rồi.” Cuối cùng, Hạ Vân Trù nói vậy.
Mắt đạo diễn Chương sáng lên: “Hạ tổng, ngài đồng ý rồi?!”
Hạ Vân Trù nhìn ông ấy, lãnh đạm nói: “Tôi có thể không đồng ý à?”
Đạo diễn Chương gãi mũi.
Dù thế nào ông ấy cũng phải thuyết phục anh.
Đạo diễn Chương: “Ha ha ha, nói thì phải làm nhé, nếu khán giả nhiệt tình vậy, dĩ nhiên chúng ta không thể phụ lòng họ rồi. Vả lại, quả thật chuyện này rất tốt và có lợi cho chương trình của chúng ta. Còn về việc đến lúc đó tóm lại phải làm sao thì cứ giao cho tôi sắp xếp đi ạ!”
Hạ Vân Trù liếc ông ta, biết chắc ông ta sẽ không nương tay đâu.
Nhưng để chương trình trở nên thú vị, anh đã đồng ý sẽ không can thiệp vào việc của đạo diễn.
Đạo diễn Chương rất có kinh nghiệm ở mảng này. Là một ông sếp ưu tú, anh sẽ không bao giờ huơ tay múa chân với những người có chuyên môn.
Vì vậy, anh nói: “Tuỳ ông.”
Đạo diễn Chương chà chà tay: “Vậy tôi về họp với ekip đây ạ!”
Ông ấy xoay người đi ra ngoài, khi đi ngang qua Chi Chi, ông ấy không dằn lòng được vươn tay ra xoa một cái.
Đây chính là bé chó siêu sao đó!
Nổi đến tận nước ngoài, thật sự quá uy tín.
“Chi Chi, hẹn mấy ngày nữa gặp nha. Nếu nhóc còn muốn quà gì thì cứ nói với ta, ta sẽ tặng nhóc một xe luôn!” Nói rồi, đạo diễn Chương hưng phấn rời khỏi tứ hợp viện.
Ông ấy rất nóng lòng muốn về chuẩn bị cho chuyện phát sóng trực tiếp ngay!
Ừ, nhất định phải chọn địa điểm ổn thoả, cũng phải bố trí nhiều thử thách hơn một chút!
Mạc Linh Chi đáp lấy lệ: “Áu.”
Hiện giờ, cô chỉ một lòng một dạ chôn đầu trong quà cáp thôi, hoàn toàn không để ý tới đạo diễn Chương có đi chưa.
Hạ Vân Trù đi tới, cười một cách yêu chiều: “Chơi vui lắm à?”
Cô gật đầu thật mạnh.
Mạc Linh Chi có rất nhiều món đồ chơi, cho tới bây giờ Hạ Vân Trù luôn cực kỳ hào phóng. Miễn là cô hứng thú với món nào trong cửa hàng đồ chơi thì anh sẽ mua hết.
Nhưng dù sao...
Cô cũng không phải là người ham thích đồ chơi, cô chỉ tò mò thôi.
Trong tất cả những món đồ chơi, ngoài mô hình Tôn Ngộ Không yêu thích ra thì cô không thích thú những món khác như thế. Cô chỉ nhất thời tò mò, ngắm nghía một lúc rồi thôi.
Thế nhưng, lần này quà của đạo diễn Chương khác hẳn!
Ông ấy cho người chở tới một xe đầy quà, tất cả đều được gói lại đàng hoàng, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong hộp, rất dễ làm người ta chìm đắm tựa như mở một chiếc hộp pandora vậy.
Con người còn say mê, huống hồ là chó con chưa từng được trải nghiệm khoái cảm này.
Chó con vểnh mông, lấy một món từ trong đống quà chất thành núi ra, sau đó giơ chân khó khăn mở cái hộp đó.
Hạ Vân Trù thấy cô chu mông, buồn cười vươn tay nắm đuôi, rồi kéo cô ra khỏi đống quà.
Còn đang ôm một cái hộp được gói giấy màu lam, chó con ngơ ngác.
Hạ Vân Trù bật cười: “Nhóc chọn đi, anh sẽ mở giúp nhóc.”
“Áu...” Chó con lập tức hưng phấn, vỗ vào cái hộp màu xanh lam trước mặt.
Hạ Vân Trù ngồi trên thảm bên cạnh cô, dùng dao chuyển phát nhanh mở quà, nhưng sau đó anh không khui ra mà đẩy tới trước mặt Mạc Linh Chi.
Cho cô niềm vui này đi.
Cô lập tức hưng phấn dùng chân kéo mở hộp quà.
Bên trong là một quả cầu pha lê màu xanh biển cực kỳ đẹp. Mắt chó con sáng rỡ, cô đặt nó sang bên phải mình, hiển nhiên là bên chứa những đồ cô muốn giữ lại.
“Áu...” Cô chỉ vào một hộp quà cực lớn.
Hạ Vân Trù mở ra cho cô.
Cô nằm sấp bên trên, khó nhọc dùng bàn chân mở ra.
“Ăng.” Vẻ mặt thất vọng.
Hạ Vân Trù tò mò ghé đầu nhìn sang, bên trong là một mô hình Ultraman vô cùng tinh xảo.
Dễ thấy rằng chó ta không thích, bèn đẩy sang một bên.
Cô lại chỉ vào một cái hộp nhỏ màu đen, ngỏ ý tiếp theo cô muốn mở cái này.
Hạ Vân Trù mở cho cô. Cô ngó qua nhìn thử, tò mò dùng chân lấy món đồ bên trong ra.
Đấy là một cái chuông nhỏ màu vàng, vừa chạm vào nó sẽ vang lên tiếng đinh đang đinh đang.
Rõ là chó con rất thích cái này, hưng phấn đá nhẹ khiến cái chuông kêu thành tiếng.
Hạ Vân Trù quan sát, đưa tay cầm lấy rồi cột vào cổ cho cô.
Đây là món đồ trang trí nho nhỏ được đeo trên cổ cho thú cưng.
Chó ta sửng sốt, ngay sau đó cứng ngắc cử động đầu rồi nhúc nhích cơ thể.
“Đinh đang đinh đang...” Trên cổ khẽ reo vang.
Mắt chú cún sáng lên, cô lắc đầu, nhảy lên làm tiếng chuông vang vọng. Cô nhảy tại chỗ, say sưa chơi một mình.
Hạ Vân Trù cười nhìn cô.
Có lẽ tiếng chuông làm cô thích thú, tiếp đó cô liên tục bóc một loạt những hộp quà khác.
Một vài món thú vị, và một số món không.
Lúc này, cô chỉ vào một trong những hộp quà lớn nhất, còn mắt hướng về Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù mở ra cho cô.
Bên trong là một chiếc xe trẻ em.
Chú ta hơi ngạc nhiên, vỗ nhẹ lên xe. Hạ Vân Trù bèn mở sách hướng dẫn ra nghiên cứu, rồi mới nhấc cô bỏ vào, sau đó chuyển sang chế độ điều khiển từ xa.
“Áu...” Chú cún ngồi trong xe và được chở đi, đồng thời hô lên.
Hạ Vân Trù nhướng môi, tiếp tục điều khiển xe đi tới. Hai bàn chân trước của chó con đặt trên tay lái, cộng thêm vẻ mặt hưng phấn.
Cô vô cùng thích món quà này, thậm chí không còn ý định khui những món quà khác nữa, chỉ mải mê ngồi trong xe.
Chân cô di chuyển tay lái, nghiễm nhiên muốn tự lái.
Tiếc thay, chiếc xe này được điều khiển từ xa nên không có chức năng đó, làm cô hơi thất vọng.
“Chi Chi, có muốn đi ăn hải sản không?” Hạ Vân Trù cầm điều khiển từ xa, hỏi.
Mạc Linh Chi chần chừ một chốc, kế đến cô chợt nhảy phắt xuống: “Áu!” Muốn đi!
Ăn xong lại về chơi tiếp!
Hạ Vân Trù bế cô lên, lấy điện thoại di động ra chụp hình chiếc xe hơi nhỏ rồi gửi cho trợ lý Cao:
[Đặt làm một chiếc Chi Chi sử dụng được, có thể cho Chi Chi tự lái chơi, giá cả thế nào cũng được.]
Trợ lý Cao: “...”
Lại là một ngày người không bằng chó :).
-
Mồng chín tháng Giêng.
Trương Dương Triết gọi điện thoại cho đạo diễn Chương: “Lần này tôi và Tụng Hạo có thể đến hội ngộ với nhóm Chi Chi được không?”
Hai số này được ghi hình riêng, nhưng Trương Tụng Hạo vẫn mong đợi gặp Chi Chi, trông ngóng từ năm ngoái đến năm nay, vậy nên Trương Dương Triết mới gọi cú điện thoại này.
Đạo diễn Chương cười đáp: “E rằng không được, nơi Hạ tổng và Chi Chi đi rất xa xôi.”
Trương Dương Triết sửng sốt: “Nghĩa là sao? Họ không quay ở nhà à?”
Đạo diễn Chương: “Ha ha, họ có ‘giải thưởng’ mà, phải đi hoàn thành ‘giải thưởng’ của dân mạng chứ.”
Trương Dương Triết kinh ngạc: “Anh ấy bằng lòng phối hợp ư?!”
Đúng vậy, Trương Dương Triết cũng biết “giải thưởng” đó nghĩa là gì.
Cư dân mạng nào theo dõi “Ngôi sao nổi tiếng” sẽ biết giải thưởng lần này là gì. Đành chịu thôi, suy cho cùng, “giải thưởng” vẫn còn đang treo trên hotsearch đến tận hôm nay sau khi tập hôm qua được phát sóng kìa.
#Hôm nay bạn đã bầu chọn cho trải nghiệm cuộc sống nghèo khó chưa?#
Bây giờ đang là hotsearch thứ hai.
Khán giả không chê chuyện lớn hay nhỏ mà điên cuồng đẩy chủ đề này, thậm chí họ còn sử dụng điện thoại của những người bên cạnh tham gia vào lần bỏ phiếu này.
Số phiếu một mạch tăng cao.
Chủ đề #Trải nghiệm cuộc sống nghèo khổ# với số phiếu đang tăng theo cấp số nhân.
Có người tò mò: “Mọi người muốn xem một ông trùm như Hạ Vân Trù kinh qua cuộc sống của người nghèo đến thế cơ à? Nhưng đó chỉ là thể nghiệm trong hai ngày mà, hai ngày sau anh ta vẫn giàu như cũ thôi. Hạ Vân Trù không có gì để xem cả.”
Trong phút chốc, vô số người đáp lại:
“Chị em à, bạn không hiểu rồi, xem dân nhà giàu trải nghiệm cuộc sống của người nghèo, chẳng phải giống như xem biến hình sao? Còn là doanh nhân thành công biến hình đó nha ha ha ha!”
“Tui chỉ muốn biết nếu cún con không còn những bữa ăn được nấu riêng, đầu bếp, xe và chuyên cơ riêng thì sẽ như thế nào thôi à! ”
“Xem livestream đó, xem livestream thì sẽ biết liệu con cún đó có được chương trình huấn luyện đặc biệt thành ra thế không, dù gì chương trình có thể biên tập và xử lý mà, còn livestream thì... ha ha ha.”
“Bao nhiêu người bị lật tẩy bởi phát sóng trực tiếp rồi, lỡ như con chó kia cũng giả luôn thì sao? Bọn này lười lãng phí tình cảm lắm.”
“Thật ra tui vẫn cảm thấy con chó đó chắc chắn không thông minh như trong video đâu, nhưng ekip có vẻ rất phấn khích, dám livestream luôn mới chịu.”
“Họ chưa nói sẽ livestream mà? Có lẽ họ sẽ không đồng ý lời yêu cầu đó đâu, dầu gì đó cũng là Hạ Vân Trù mà.”
“Chưa chắc, Hạ Vân Trù cũng tham gia chương trình rồi kìa.”
“Vỡi, định mệnh nó, mau vào xem đi, kênh chính thức của ngôi sao nổi tiếng đăng bài rồi kìa! Sẽ livestream đó, ngày mai sẽ livestream!”
...
Trang web “Ngôi sao nổi tiếng”:
[Cho đến nay, lượt bình chọn “giải thưởng” cao nhất của khán giả là “Hạ Vân Trù và Chi Chi trải nghiệm cuộc sống nghèo khó”. Bởi vậy, nhóm thực hiện chương trình đã lên kế hoạch cho chương trình phát sóng trực tiếp hai ngày ba đêm vào khoảng mười hai giờ trưa mai, mong mọi người đón xem. Đường link phát sóng trực tiếp:]
Họ phát sóng trực tiếp thật kìa!
Mọi người bắt đầu chạy đi thông báo cho nhau rằng không cần chờ đến tuần sau, giờ đã có thể gặp được Chi Chi trước thời hạn rồi!
Cùng lúc đó, nước ngoài cũng có vô số người theo dõi:
“Bọn tôi cũng phải xem livestream! Tôi muốn xem thử liệu con chó đó có được dạy trước hay không!”
“Mau lên, các app lớn của chúng ta hành động đi chứ.”
“Tui muốn xem bản dịch trực tiếp!”
“Nghe không hiểu cũng kệ, mị được coi Chi Chi là tốt rồi!”
...
Trong và ngoài nước, tất cả mọi người bắt đầu mong đợi đến ngày hôm sau.
Họ thích Chi Chi, muốn xem Chi Chi.
Họ nghi ngờ nên muốn thông qua phát sóng trực tiếp để tìm dấu vết “chương trình làm giả”.
Họ muốn xem thổ hào trải qua cuộc sống của người nghèo thế nào, vì vậy cũng đang mong đợi xoa xoa tay.
Hết thảy đều trong phát sóng trực tiếp!
-
Bạch Ngọc rất không vui.
Cô ta gọi cho đạo diễn Chương: “Đạo diễn Chương, hôm nay Hạ Vân Trù và Chi Chi bắt đầu livestream, vậy chẳng phải phát sóng chính thức cuối tuần sẽ không có nhiều người xem sao?”
Giọng điệu khó tránh khỏi oán trách.
Đạo diễn Chương hờ hững hỏi lại: “Không phải còn mọi người à?”
Bạch Ngọc cứng họng, hồi lâu sau cô ta mới nói: “Bây giờ chúng tôi làm sao mà bằng con chó siêu sao đó...”
Đạo diễn Chương cười khẽ: “Bạch Ngọc, chương trình mời khách mời là vì độ nổi tiếng và lưu lượng, không phải chỉ để lăng xê cô. Show của chúng tôi cũng không phải nổi tiếng nhờ vào cô, tại bản thân cô không bằng chú chó thôi. Sao? Còn muốn hưởng ké fame của Chi Chi à?”
Bạch Ngọc: “...”
Cô ta tức giận gào lên: “Ai ké fame của một con chó hả!”
Dứt lời, cô ta thở phì phò, cúp điện thoại.
Cô ta không thèm ké độ nổi của một con chó, chẳng lẽ người ta có thể hot lên chỉ bằng vào một con chó à?
Cô ta không tin!
Ngoài mặt cô ta cứng miệng bảo không ké độ nổi của chó, nhưng có người đang mưu tính xem phải ké độ nổi của chó bằng cách nào.
“Chi Chi, ngày mai lúc quay hình, em nhớ tương tác với chị nha.” Trương Diệu Vi đút khoai tây chiên cho Chi Chi với vẻ mặt van nài.
Lúc cô ấy định hưởng ké sự nổi tiếng của Chi Chi để có thể quay trở lại, thì chó con này là “Cún hotsearch”, sau đó cô ấy trơ mắt nhìn nó trở thành “Cún hót hòn họt”, và rồi biến thành “Cún siêu sao” như bây giờ!
Bám được độ hot này là lên luôn đó nha!
Hiện tại trong giới giải trí, mịa nó ai mà không ngưỡng mộ con chó này đến đỏ mắt cơ chứ?
Mười hai giờ trưa mai, vô số người trong và ngoài nước sẽ xem truyền hình trực tiếp.
Dù không ai thấy nhưng khi làm video thì sẽ biên tập cắt nối vào thôi. Cô ấy chỉ muốn lộ diện, để những người đã quên mất cô ấy có thể lập tức nhớ tới cô ấy ngay!
Thế thì sự trở lại của cô ấy có lẽ sẽ gây được hiệu quả bất ngờ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là chó con phải phối hợp với cô ấy.
Trương Diệu Vi trưng ra gương mặt lấy lòng.
Mạc Linh Chi nghiêng đầu, há miệng vui thích ăn khoai tây chiên.
Ngay sau đó, cô duỗi chân ra, vừa vỗ nhẹ lên hộp khoai tây chiên, vừa chỉ vào miệng mình.
Trương Diệu Vi: “???” Nghĩa là sao?
Cô ấy thử thăm dò suy đoán: “Em muốn thêm nhiều khoai tây chiên hơn hả?”
Mạc Linh Chi gật đầu rồi lại lắc đầu.
Trương Diệu Vi: “Ý em là... Em còn muốn thêm khoai tây chiên và đồ ăn vặt khác nữa?”
Mạc Linh Chi nhếch môi: “Áu!” Đúng đó.
Trương Diệu Vi không chút do dự: “Được, để chị mua cho em!”
Chó con níu lấy ống tay áo của cô ấy, chân làm động tác vồ mở tủ, vừa miệng thổi phù phù, vừa nháy mắt ra hiệu, trông vô cùng có hàm ý.
Trương Diệu Vi trố mắt: “Em muốn ăn kem nữa hả?!”
Chó con nhếch môi, đáp lại bằng một nụ cười.
Sao có thể yêu cầu cô làm việc mà không cho cô nhiều thứ hay ho chứ? Kem, cô thích ăn kem nhất!
Tiếc là...
Người nhận nuôi không cho cô ăn.
Trương Diệu Vi: “Không được, chị sẽ bị Hạ tổng bóp chết đấy. Chị chỉ cho em ăn khoai tây chiên và đồ ăn vặt thôi mà cũng sẽ bị mắng, nếu chị cho em ăn kem thì Hạ tổng sẽ đập chết chị đó!”
Mạc Linh Chi nhìn cô ấy, sau đó chậm rãi đứng dậy, hất cằm, lạnh lùng liếc rồi quay lưng về phía cô ấy.
Trở mặt vô tình.
Rõ ràng, đây có nghĩa là cô sẽ không phối hợp.
Cô không cho tôi ăn kem, còn dám bảo tôi phối hợp với cô à?
Nằm mơ đi!
Trương Diệu Vi: “...”
Con chó này rõ là thông minh đến nỗi có thể bắt bí con người.
Nhưng mà
Mé nó, kiểu thông minh này khó chịu thật đấy!
Hết cách, Trương Diệu Vi đành rưng rưng đồng ý.
Cô ấy lén Hạ Vân Trù đút kem cho Mạc Linh Chi, vừa đút vừa lải nhải: “Tóm lại Hạ tổng có nói với em rằng ngày mai gặp chị, em phải cố gắng để người khác chú ý tới chị chưa vậy.”
Tuy hiện giờ hợp đồng giữa cô ấy và Hoa Minh hơi bất lợi, và phần lớn số tiền cô ấy kiếm được phải chuyển cho Hoa Minh, nhưng chỉ có Hạ Vân Trù mới có thể giúp cô ấy nổi tiếng trở lại thôi.
Cô ấy rất coi trọng Hoa Minh, không định sẽ tìm công ty mới.
Chó ta thoáng nhìn cô ấy, ngoe nguẩy đuôi tỏ ý đã biết.
Trương Diệu Vi vẫn không yên tâm. Lỡ ngày mai con chó này quên thì kế hoạch quay lại của cô ấy phải thực hiện bằng cách nào chứ?!
Cô ấy ưu sầu nói: “Ngày mai gặp chị, ít nhất em phải chào hỏi chị nha? Tốt nhất là có thể để chị bế em đó...”
Uầy, tóm lại con chó này được hay không vậy?
Mạc Linh Chi: “Gâu!” Tôi ăn hết nửa cái rồi, cô nhanh lấy nửa cái kia ra coi!
Trương Diệu Vi nghe cô nhắc nhở, vội lật cây kem lại, kéo vỏ kem xuống một chút, rồi thở dài thườn thượt.
Mạc Linh Chi giơ chân vỗ xuống chân cô: “Áu.”
Yên tâm đi, không phải chỉ giúp cô thu hút sự chú ý của loài người thôi à? Quá đơn giản!
Tôi, gấu trúc quốc bảo rất uy tín đó nha!
Cô truyền tải ý mình qua ánh mắt, vô cùng kiên định và đáng tin cậy.
Trương Diệu Vi mới vừa thở phào nhẹ nhõm thì lúc này ——
“Nhóc ở đây ăn kem?” Bên cạnh, một giọng nói lạnh lùng và âm u cất lên.
Trương Diệu Vi hoảng sợ đến mức tim thắt lại.
Chó con trước mặt chợt nhảy dựng lên, lùi lại vài bước, vừa chỉ vào Trương Diệu Vi vừa nhìn Hạ Vân Trù:
“Á áu!” Là cô ấy cho tôi ăn đó, không liên quan gì tới tôi đâu!
Hạ Vân Trù đưa đôi mắt chết chóc nhìn Trương Diệu Vi.
Trương Diệu Vi: “???”
Con mắm này, uy tín con khỉ ấy!
Bán đồng đội nhanh thế!
-
Mồng mười tháng Giêng, số thứ năm và thứ sáu của “Ngôi sao nổi tiếng” chính thức bắt đầu được ghi hình.
Dĩ nhiên, khán giả và cư dân mạng đều không quan tâm đến chúng.
Họ chỉ quan tâm đến...
Phát sóng trực tiếp của Hạ Vân Trù và Chi Chi mà thôi!
Mười một giờ rưỡi, Chi Chi sống chết không chịu đứng dậy khỏi ghế sofa sau khi đã chải lông. Với đôi mắt lo lắng, cô ngó nghiêng nhìn khắp nơi như đang tìm thứ gì đó.
Đạo diễn Chương sắp bật khóc: “Chi Chi, sắp bắt đầu rồi, mau chuẩn bị đi, bà cố nội ơi!”
“Bà cố nội” xị mặt, nhìn Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi: “Nhóc thật sự không thể ăn tre đâu, đừng ăn tre làm gì.” Tuổi còn không chính xác, vậy ăn tre thế nào được?
“Áu...” Phải ăn!
Muốn có tre, muốn thau sữa, cô muốn chứng minh bản thân trước mặt khán giả!
Hạ Vân Trù: “...”
Anh đau đầu, day huyệt Thái Dương.
Đạo diễn Chương: “Chi Chi, nhóc muốn có tre à?”
Mạc Linh Chi gật đầu cái rụp.
Đạo diễn Chương vỗ đùi: “Chỉ cần nhóc phối hợp, đừng nói tre, mà vàng ta cũng chuẩn bị cho nhóc luôn! Tiểu Lưu, mau đi tìm tre đi, nhanh lên, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, nửa tiếng sau tôi muốn thấy tre!”
Cùng lúc đó, Hạ Vân Trù cũng nhắn tin cho trợ lý Cao.
-
Mười hai giờ trưa, truyền hình trực tiếp chính thức bắt đầu.
Mỗi người trong nhóm đạo diễn Chương đều có vị trí riêng, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng. Vậy mà, mới vừa bật máy thì phát sóng trực tiếp lập tức bị đơ.
Đạo diễn Chương: “???”
Mười hai giờ mười phút, “Livestream của Chi Chi bị đơ” leo lên hot search.
“Làm sao lại bị kẹt vậy hả?! Bộ phận kỹ thuật bảo sao? Bên nền tảng nói gì?!” Đạo diễn Chương la toáng lên.
Trợ lý: “Bên nền tảng đang xử lý, do quá nhiều người vào nên server của họ bị kẹt ạ.”
Đạo diễn Chương: “???”
Thoạt tiên ông ấy sửng sốt, ngay sau đó cười toe toét.
Ái chà chà, nhiều người vào xem đến mức buổi phát sóng trực tiếp bị kẹt, chuyện này... quả là một điều đáng ăn mừng.
Vô số nhân viên kỹ thuật không màng ăn cơm trưa, mà bắt tay vào làm việc.
Mười hai giờ hai mươi phút, cuối cùng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sáng lên:
“Ây gù, cuối cùng cũng được, kẹt mạng tận hai mươi phút.”
“Ha ha ha, ba trăm nghìn người đang online cơ mà, má nó trâu bò thật sự.”
“Mở mắt, lưu lượng mở mắt với Chi Chi rồi!”
“Are you ready?”
“Ú ù u, Chi Chi của mị đâu rồi, Chi Chi ơi!”
...
Màn hình thay đổi, Hạ Vân Trù quen thuộc xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Chi Chi đâu?” Xin lỗi nha, ông lớn nạm kim cương cũng không hấp dẫn bằng Chi Chi nhé, giờ phút này trong mắt khán giả chỉ có Chi Chi thôi.
Ống kính vừa chuyển, Chi Chi xuất hiện trên màn hình.
Giờ phút này, cô đang ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ của Hoa Minh, xung quanh cô toàn là... tre.
Tai đen, cổ đen, chân đen, vành mắt đen. Cô đang yên vị trên ghế sofa, bao quanh là tre. Cảnh tượng này gần như giống hệt một con gấu trúc.
Rất nhiều người bình luận: “Đệt, Chi Chi không phải là gấu trúc thật đấy chứ?!”
Cũng có người bày tỏ: “Không đâu, nó tự vẽ quầng mắt cho mình mà! Sáng mai tụi mình còn được xem trực tiếp nó tự vẽ quầng mắt nữa đấy.”
Mạc Linh Chi nhìn vào ống kính, chậm rãi nhướng môi.
Liền đó, cô uống một ngụm sữa chua ở bên cạnh bằng thau đựng sữa chua, được gọi là thau sữa của Mạc Linh Chi.
Chưa hết, cô cầm một cây tre, rồi ngẩng đầu lên. Hạ Vân Trù còn chưa kịp ngăn cản thì cô đã cắn một cái.
… Thế giới lặng đi trong giây phút ấy.
--------------------
Lời tác giả:
Hạ Vân Trù: ...