- Tác giả: Tiểu Ái
- Thể Loại: Ngôn tình, sủng
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 10: Tiếp rượu
Lâm Cẩn Nhu chuẩn bị xong rượu mang tới phòng bao 604, Lâm Cẩn Nhu ngạc nhiên và kinh hãi khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha ở giữa, nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Đây là đồ quý khách cần ạ!” Lâm Cẩn Nhu đặt đồ xuống bàn liền muốn rời đi.
Thì lập tức một âm thanh có sức hút mê người vang lên từ phía sau gọi cô lại: “Đừng vội đi, đứng ở một bên đấy!”
Long Vân Hi thực sự không nghĩ rằng hết lần này đến lần khác lại gặp cô, điều này làm anh vốn định xóa bỏ hiềm nghi về cô thì tại giờ phút này nó lại bị nhen nhóm lên lần nữa.
Long Vân Hi cầm ly nước chanh trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn Lâm Cẩn Nhu đang đứng ở cửa hồi lâu.
Người đẹp duyên dáng yêu kiều ngồi ở bên cạnh Long Vân Hi, thấy Long Vân Hi đang chăm chú nhìn người con gái đứng ở cửa liền không vui vẻ mà nũng nĩu nói: “Anh Long, anh để người phục vụ kia đứng đó làm gì, chút nữa có việc gì thì chúng ta có thể gọi cô ta mà!”
“Chẳng nhẽ anh Long lại vừa ý cái cô gái nhỏ kia à!” Hà Quân trêu đùa nói.
Lâm Cẩn Nhu đứng ở cửa nghe thấy giọng nói của Hà Quân khiến cô quay sang nhìn anh ta một cái, cảm thấy anh ta cực kỳ quen mắt hình như là đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra được.
Nếu không ở công ty làm việc, Hà Quân đều gọi Long Vân Hi là anh Long, bởi vì tổng giám đốc nhà anh ta khi làm việc rất ít khi lộ mặt.
Long Vân Hi lạnh lùng liếc nhìn anh ta rồi lại nhấp một ngụm nước chanh: “Mắt của tôi đâu có kém như vậy!”
“Đúng vậy, anh Long làm sao có thể nhìn trúng một món hàng rẻ tiền kiểu đó được, anh Long đến quán bar rồi thì phải uống chút chứ, uống chút rượu nào!”
Mộ Du Khanh khoác tay của Long Vân Hi, rót một ly rượu vang đưa đến trước mặt Long Vân Hi.
“Khanh Khanh, từ trước tới nay anh Long chưa từng uống rượu!” Mộ Lâm Thiên ngồi bên cạnh kéo cánh tay em gái Mộ Du khanh của mình rồi nói.
Làm sao mà Mộ Lâm Thiên lại không biết việc em gái của mình đối với người anh em tốt này có tâm tư gì chứ, anh ta đã nhìn ra khi nãy lúc rót rượu Mộ Du Khanh đã hạ thuốc vào trong đó.
Long Vân Hi bỏ tay Mộ Du Khanh ra khỏi tay mình, lãnh đạm nói: “Tôi không uống rượu, mọi người cứ uống đi!”
“Anh Long, anh uống một ly đi, chỉ một ly thôi, anh mà không uống là em không thả anh ra đâu!” Mộ Du khanh ôm chặt lấy cánh tay Long Vân Hi không muốn buông ra.
Mộ Lâm Thiên rất sợ rằng Long Vân Hi sẽ quăng em gái mình ra ngoài, anh ta rất hiểu Long Vân Hi trước nay chưa từng động vào thuốc là, rượu chè và phụ nữ.
“Khanh Khanh, em đừng như thế nữa…” Mộ Lâm Thiên muốn khuyên em của mình không nên náo loạn nữa, anh ta lại không ngờ rằng Long Vân Hi lại mở miệng đồng ý.
“Được!” Long Vân Hi nhìn về phía cửa cười khẩy mà trả lời.
Mộ Du Khanh vui vẻ bỏ tay Long Vân Hi ra, nhưng khi Long Vân Hi gọi người phục vụ đứng ở cửa đi tới, thì sắc mặt của cô ta tràn đầy oán giận nhìn Lâm Cẩn Nhu.
“Phục vụ cô qua đây, uống giúp tôi ly này tôi cho cô một nghìn tệ tiền boa, nếu như không uống thì đừng hòng bước ra khỏi phòng bao này!”
Lâm Cẩn Nhu cúi đầu nhìn ly rượu ở trên bàn và những tờ một trăm tệ, quán bar có quy tắc của quán bar, chỉ cần khách tiêu tiền bảo bọn họ uống rượu thì dù cho bản thân bọn họ có muốn uống hay không muốn uống thì cũng đều phải uống.
Lâm Cẩn Nhu cắn môi, nghĩ về học phí kỳ này của mình vẫn chưa đủ, cầm lấy ly rượu vang trên bàn dốc sức nuốt vào bụng.
Lâm Cẩn Nhu đặt ly xuống rồi cầm tiền đi, Long Vân Hi nhìn thấy cô uống hết ly rượu này trong mắt lại càng khinh thường hơn.
“Cô đừng đi, tôi cho cô một vạn cô uống hết chai rượu vang này cho tôi!” Mộ Du Khanh bực tức lôi một tấm thẻ từ trong túi ra ném lên bàn.
Căn bản là Mộ Du Khanh không nghĩ tới chuyện người phụ nữ này sẽ uống hết ly rượu mà cô ta đã chuẩn bị cho Long Vân Hi, cô ta chỉ còn lại một chút thuốc cuối cùng này để bỏ vào ly rượu kia, rồi căm thù nhìn người phụ nữ ở trước mặt làm hỏng chuyện tốt của mình.
Dáng vẻ của Long Vân Hi đang lười biếng nhàn rỗi ngồi xem trò vui trước mặt.
Mộ Dung Khanh thấy cô không động đậy thì chế giễu và khinh thường rồi nhìn cô cười khẩy: “Chẳng phải chỉ cần cho tiền là cô sẽ uống hay sao? Cái giá tôi đặt ra còn chưa cao à? Chẳng phải cô uống rất giỏi sao? Cô uống hết rượu trên bàn, tôi cho cô mười vạn.”
***
Các truyện tương tự:, cập nhật full trên Vietwriter.vn
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!