- Tác giả: Tiểu Ái
- Thể Loại: Ngôn tình, sủng
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 5: Mười bốn năm
Long Vân Hi lười biếng ngồi xuống trên ghế salon, miệng cong lên một tia nghiêm túc: “Thật ra thì mẹ cũng không cần nóng lòng chạy về, nếu mẹ kêu tôi trở về, tôi cũng sẽ đợi mẹ về, chờ mẹ nói xong chuyện với tôi rồi lại đi, chẳng qua là không biết lần này mẹ kêu tôi trở lại có chuyện gì không?”
Giản Đan cười một tiếng: “Thật ra thì cũng không có chuyện gì, nếu không phải bà cụ thấy con lâu rồi chưa trở về cũng nhớ con. Vân Hi, lần trước mẹ giới thiệu cô bé kia cho con con không thích sao? Không thích cũng không sao, lần trước mẹ ở cửa tiệm rượu thấy một cô gái từ phòng nghỉ Tổng thống của con đi ra, cô ấy có phải là bạn gái con mới quen hay không?”
Giản Đan muốn nhét phụ nữ bên người Long Vân Hi, làm ánh mắt của bà ta nhưng không ngờ Long Vân Hi lại khó đối phó như vậy, mỗi một người nằm vùng bên cạnh anh đều biến mất không thấy tăm tích.
Long Vân Hi nhấp một miếng trà trên bàn, mở miệng nói: “Lần trước, cô gái kia không phải cũng là mẹ sắp xếp sao? Chẳng lẽ không phải là mẹ sắp xếp?”
Giản Đan nghe anh nói là bà ta sắp xếp thì không khỏi nhíu mày một cái, cười yếu ớt nhìn Long Vân Hi: “Cô bé kia không phải mẹ sắp xếp.”
Long Vân Hi nhìn dáng vẻ của Giản Đan dường như không phải là đang nói dối.
Anh cũng không tra được trước đó Lâm Cẩn Nhu có liên lạc với Giản Đan, chỉ có một lần ở khách sạn cô và Giản Đan có trao đổi, anh cũng hoài nghi bọn họ có phải là tình cờ gặp nhau hay không.
Giản Đan vẫn nhìn chằm chằm vào Long Vân Hi, muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt anh.
“Không phải mẹ sắp xếp thì tốt. Tôi không hy vọng mẹ cài người bên cạnh tôi, nếu không tôi sẽ để cho bọn họ từng người từng người rời khỏi thành phố X, vĩnh viễn không bước vào thành phố X một bước!” Long Vân Hi buông ly trà trong tay xuống, lạnh lùng cảnh cáo.
“Nếu con không muốn bị mẹ sắp xếp thì mẹ sẽ không làm nữa, mẹ làm vậy cũng chỉ vì tốt cho con, mẹ cũng mệt mỏi rồi, không có chuyện gì thì con đi gặp bà cụ đi!” Giản Đan không sợ cảnh cáo của anh mà nhàn nhạt cười nói.
Long Vân Hi lạnh lùng nhìn Giản Đan một cái, xoay người rời khỏi thư phòng, đi tới trên hành lang anh ngước mắt nhìn bầu trời đêm.
Ban đêm gió nhẹ có hơi lạnh, thổi vào trong lòng anh có chút lạnh như băng.
Ánh mắt anh rơi vào tinh hà ban đêm, trong ánh mắt anh là nỗi nhớ sâu đậm và đau đớn không nguôi.
Long Vân Hi nhìn sao trên trời đau khổ lẩm bẩm: “Tiểu Nhu, đã nhiều năm như vậy em đang ở đâu? Lúc nào em mới có thể trở về? Mười bốn năm, anh tìm em mười bốn năm, cũng nhớ mười bốn năm, cũng đợi mười bốn năm, rốt cuộc em ở đâu!”
Giản Đan cũng sớm đã phái người đi thăm dò người phụ nữ bà ta gặp ở khách sạn đó là ai.
Giản Đan cũng không nghĩ tới người phụ nữ đó lại là con gái của Lâm Lộ.
“Hôm đó có phải tôi gặp con gái ruột của Lâm Lộ hay không.” Giản Đan biết Lâm Lộ có hai cô con gái, một con gái ruột một đứa. . . !
Giản Đan vì vậy mà hẹn Lâm Lộ gặp nhau ở quán cà phê.
Lâm Lộ cũng không nghĩ tới, từ sau sự kiện mười bốn năm trước Giản Đan liền không liên lạc với bà ta rồi, không nghĩ tới mười bốn năm sau bà ta lại chủ động hẹn gặp mặt.
Lâm Lộ nhìn người phụ nữ trước mặt vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như mười bốn năm trước, tựa như mười bốn năm này cũng không lưu lại dấu vết gì ở trên mặt bà ta, Lâm Lộ sờ mặt mình một cái, nếp nhăn càng ngày càng nhiều.
“Tới ngồi xuống đi!” Giản Đan ngước mắt nhìn bà ta.
“Mười bốn năm không gặp, bà vẫn xinh đẹp như trước.” Lâm Lộ có chút xúc động nói.
“Nào có, đã là một bà già rồi.” Giản Đan sờ gò má mình một cái mỉm cười nói.
Lâm Lộ nhấp một miếng cà phê: “Bà tới tìm tôi có chuyện gì không?”
Giản Đan cũng không cũng không vòng vo, từ trong túi xách lấy ra một tấm hình đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cái này có phải là con gái ruột của bà hay không?”
***
Các truyện tương tự:, cập nhật full trên nhayho.com
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!