"Lục chưởng môn, xin người… xin người thu nhận ta làm đồ đệ, ta muốn học người tiêu diệt yêu quái báo thù cho cha mẹ, dốc hết sức lực bảo vệ người dân trong thiên hạ."
"Chuyện này…"
Lục Tư Đường còn đang do dự thì đột nhiên Thừa Phong lên tiếng "Cha, không được, cha đã có Ngân Hoa muội muội là đồ đệ rồi không thể nhận thêm hắn nữa."
Thường Phỉ Phỉ cười hiền đáp lại Thừa Phong "Thừa Phong, sao lại không được? Chẳng phải ông ngoại con cũng thu nhận đến bốn sư đồ sao?"
Thừa Phong mặt không cam tâm định đáp lại nhưng bị Lục Tư Đường tức giận lên tiếng cắt ngang "Im miệng, gây ra lỗi lớn như vậy còn ở đây làm càng. Mau xin lỗi người ta đi"
Thừa Phong vốn là người hiểu chuyện, vừa bị cha mình nhắc đến chuyện lúc tối cũng thấy hổ thẹn, cúi đầu về phía của Trần Khải Ngôn kia, thấp giọng "Trần Khải Ngôn ta thay mặt ta và muội muội xin lỗi ngươi, mong ngươi tha lỗi cho bọn ta."
Lục Tư Đường đến chỗ của Trần Khải Ngôn đỡ y lên "Khải Ngôn ngươi ngước mặt lên trước đi"
Khải Ngôn nghe lời ông ngước mặt lên.
"Ngươi năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?"_Lục Tư Đường hỏi.
"Tại hạ năm nay 11 tuổi"_Trần Khải Ngôn cười đáp.
"Ta nhận ngươi làm đồ đệ cũng được, nhưng ta rất bận vừa lo chính sự còn phải phải dạy sư muội kia của ngươi nên không chắc có thể tự tay dạy dỗ ngươi được. Thật sự rất bất công với ngươi."
"Không sao ạ, chỉ cần con trở nên lợi hại con sẽ không cảm thấy bất công."_Trần Khải Ngôn dứt khoát nói.
"Ngươi nói thật sao?"_Lục Tư Đường hơi hoang mang hỏi y.
"Vâng ạ!"
Lúc này Hàn Khởi đột nhiên lên tiếng "Chưởng môn, ta có ý này không biết là có nên nói hay không?"
Lục Tư Đường đáp "Đệ cứ nói đi."
Hàn Khởi gật đầu "Trước hết huynh cứ nhận nó làm đồ đệ của huynh còn việc dạy bảo nó thì cứ để ta làm là được."
"Đệ muốn tự mình dạy dỗ nó sao?"_Lục Tư Đường mặt hơi bất ngờ hỏi.
Hàn Khởi mỉm cười "Thật ra thấy huynh và sư muội dạy dỗ Ngân Hoa và Thừa Phong ta cũng muốn thu nhận một đồ đệ, lỡ như sau này có là một cao thủ võ lâm ta cũng nở mày nở mặt một chút."
Lục Tư Đường cười haha đáp "Được được, vậy đồ đệ này của ta giao cho đệ. Nhớ phải dạy dỗ cho tốt, nếu không ta sẽ hỏi tội đệ đó, biết chưa hả?"
Hàn Khởi cười đáp lại "Nhất định đệ phải dạy bảo nó thật tốt rồi"
Thưởng Phỉ Phỉ mỉm cười quay qua Trần Khải Ngôn "Khải Ngôn mau bái kiến sư phụ và sư bá đi."
"Vâng"_Khải Ngôn cười rồi khấu đầu "Bái kiến sư phụ, bái kiến sư bá."
Cả căn phòng đều ngập tràn tiếng cười, riêng Lục Thừa Phong đã rời đi từ lúc nào.
...----------------...
Còn về Bạch Ngân Hoa, sau lần cãi Lục Tư Đường nàng đã bị cấm túc ba ngày. Đến bây giờ nàng cũng chưa hết giận, cứ đóng cửa cơm đưa đến cũng chẳng chịu ăn.
Lục Thừa Phong đến trước cửa phòng của Ngân Hoa gõ cửa "Ngân Hoa mau mở cửa"
Bạch Ngân Hoa đang trưng vẻ mặt buồn chán, ngồi một chỗ trên chiếc giường nhỏ kia. Nàng nghe thấy tiếng của Thừa Phong liền hớn hở chạy ra mở cửa cho y.
"Thừa Phong ca ca, huynh đến rồi"_Bạch Ngân Hoa vừa nói vừa cười toe toét.
Thừa Phong nhìn vào cái bàn ở giữa phòng của nàng thấy đồ ăn còn nguyên liền nhăn mặt "Ta đến rồi, đến để mắng muội đấy"
"Mắng ta? Ta vì huynh mới bị cấm túc, huynh lại chạy đến đây mắng ta?"_Bạch Ngân Hoa tức giận khoanh ta, bĩu môi nhìn qua chỗ khác.
"Còn không phải tại muội mắt nhắm mắt mở bắn trúng người vô tội sao? Ta vì muội nhận tội thay phải đi chẻ củi đến đau cả tay, muội ở lại cãi lời cha ta còn không thèm ăn cơm, muội đúng là bướng bỉnh khó dạy"_Lục Thừa Phong tức giận lớn tiếng quát nàng.
"Huynh…"_Bạch Ngân Hoa bị mắng, tức giận đến đỏ cả mặt, mắt ngấn lệ, nói "Huynh đi đi, ta không muốn thấy mặt của huynh nữa, Lục Thừa Phong, ta ghét huynh!" nói rồi nàng đóng cửa cái "rầm" dậm chân quay lại giường.
"Ta đây cũng không thèm quan tâm đến muội, ta nói cho muội biết cái người muội bắn trúng đó không những không chết còn đột nhiên trở thành sư huynh của muội rồi, sau này có gặp người ta muội nhớ phải cúi đầu hành lễ đó"_Lục Thừa Phong nói rồi tức giận bỏ đi.
Bên trong phòng, Ngân Hoa lại ngồi một chỗ ở trên chiếc giường đó hậm hực mắng Thừa Phong vài câu sau đó nàng ngây ra tự lẩm bẩm "Sư huynh? Nhưng rõ ràng ta thấy con báo mà nhỉ?" nói rồi nàng lắc đầu tự cho mình nghĩ nhiều rồi cũng mặc kệ.
...----------------...
Buổi tối, vì Lục Tư Đường vừa thu nhận đồ đệ mới, đây là chuyện đáng mừng nên tất cả mọi người mở tiệc ăn uống đồng thời cũng bồi bổ cho Trần Khải Ngôn.
Thường Phỉ Phỉ ăn xong đầu tiên, mau chóng múc đồ ăn cho Ngân Hoa, bà vừa đứng dậy quay đi thì Lâm Mẫn Hằng gọi lại "Phỉ Phỉ muội đi đâu vậy?"
Thường Phỉ Phỉ quay lại đáp "Muội đem đồ ăn cho Ngân Hoa, đợi lâu như vậy chắc nó cũng đói rồi."
"Cô cô hay là để con đi cho"_Lục Thừa Phong đứng lên nói.
"Phải đó sư muội, hai đứa trẻ này tỉnh cảm rất tốt, Ngân Hoa bị chưởng môn mắng rồi còn cấm túc, với tính khí của con bé chắc chắn là còn giận lắm"_Hàn Khời cũng cười cười nói.
"Được rồi, vậy Thừa Phong con đi đi"_Thường Phỉ Phỉ nói rồi đưa cái làn đựng thức ăn cho Thừa Phong.
Thừa Phong nhận lấy rồi xin phép mọi người, nhanh chân chạy đi.
Lục Tư Đường chỉ biết lắc đầu than thở "Con bé này, còn nhỏ như vậy mà tính tình đã ngang bướng, không biết sau này sẽ trở thành thế nào nữa"
"Sư huynh, ta thấy tư chất con bé rất tốt, rất thông minh nhanh nhẹn, chỉ là tính tình hơi quá quắc, cái này chúng ta có thể dạy nó từ từ, huynh đừng lo lắng quá"_Thường Phỉ Phỉ cười hiền khuyên ông.
"Ta thấy Bạch Ngân Hoa này sau này có thể làm nên đại sự đấy"_Lâm Mẫn Hằng chắc chắn nói.
Lục Tư Đường lắc đầu "Đại sự hay đại hoạ, sau này mới biết được"
Danh Sách Chương: