• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

——"

Công chúa điện hạ, người đã vào phủ, ngài muốn an bài ở nơi nào ạ?"

Bên tai là một giọng nữ dịu ngoan kính cẩn, Thẩm Niệm mở mắt, huyệt thái dương truyền tới đau đớn bén nhọn, nàng nằm trên giường không kiên nhẫn nhíu mày: "Ấn theo lẽ thường mà làm, chuyện nhỏ như này còn muốn hỏi. . . Bổn cung ư?""

Vâng."

Thị nữ kia vốn định nói người là do ngài phân phó đưa tới, nhưng nghĩ tới những thủ đoạn tra tấn người của công chúa trước giờ trong lòng sợ hãi, không dám mảy may giải thích cãi cọ, chỉ dập đầu lui ra.

Trong gian phòng sương khói lượn lờ bốc lên từ lò Bác Sơn, Thẩm Niệm ngửi mùi Tô Hợp hương mát lạnh, đau đớn trong đầu giảm bớt, thần hồn dần tụ lại, ký ức trước đó hết thảy trở lại vị trí ban đầu hơn nữa còn nhiều thêm một phần.

Những ký ức đó không thuộc về nàng, nhưng hiện giờ lại là nàng.

Nàng hiện tại không còn là Thẩm thị A Niệm của Tu Chân giới nữa, mà đã gửi một tia tàn hồn vào thân thể vị công chúa này.

Nhớ tới giọng nói vang lên trong thức hải của mình trước khi mất đi ý thức, khóe miệng Thẩm Niệm treo nụ cười nghiền ngẫm.

Viên đá nhiều năm trước tiện tay thu vào vậy mà chặn lôi kiếp, cứu nàng khỏi cảnh hồn phi phách tán.

Vậy nên vận khí của mình là tốt hay không tốt đây? Tu Chân theo đuổi trường sinh tự tại, hiện giờ tuy chưa chết nhưng nàng bị buộc làm giao dịch với cục đá kia, không thể không bị đưa tới các tiểu thế giới, hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ thu thập khí vận.

Theo lời cục đá, mỗi thế giới đều có những đứa con cưng, khí vận quanh thân. Mà yêu cầu của cô là có được tình yêu của vai chính của thế giới thu hoạch khí vận, làm trao đổi, sau khi góp nhặt đủ khí vận nàng có thể ngưng kết tàn hồn, trở về thế giới của mình.

Cục đá kia tựa hồ là khí linh, chỉ nói tới nói lui vài câu như được dạy sẵn. Tuy thần hồn Thẩm Niệm tàn khuyết nhưng vẫn có thể bắt lấy trọng điểm trong yêu cầu của nó —— đó là khí vận.

Một thế giới khí vận lớn như vậy cứ phải là con cưng của trời đạt được ư?

Không hẳn.

Tuy Thẩm Niệm kí khế ước nhưng khế ước lại không hoàn toàn trói buộc được nàng.

Nàng cần khí vận nhưng không dựa vào cái thứ tình yêu hư vô mờ mịt, nàng chỉ biết dựa vào mình.

Người tu chân, nghịch thiên sửa mệnh, chưa bao giờ dựa vào người khác vì có khả năng sẽ bị phản bội.

Chỉ có bản thân mới tin được.

Ký ức trong đầu thuộc về một nữ nhân đáng thương lại đáng buồn. Thẩm Niệm xem xong kí ức của nàng, chỉ cảm thấy vị công chúa dưới một người trên vạn người này đem bộ bài đẹp trong tay đánh cho nát bét.

Vị công chúa này cùng tên với nàng, là nhị công chúa của Đại Tấn quốc, An Ninh công chúa.

Tổ tiên Thẩm thị 300 năm trước nổi dậy thành lập Đại Tấn quốc hiện nay. Trải qua mấy thế hệ hoàng đế chăm lo nước nhà, Đại Tấn quốc hiện tại ca vũ thái bình, hải thanh hà yến[1].

Nhưng bình yên mặt ngoài không thể ngăn nước ngầm mãnh liệt. Thế gia vọng tộc Đại Tấn nhiều vô kể, vì danh lợi tàng ô nạp cẩu[2] không ít, quan lại tham ô càng như cá diếc bơi sông.

Tấn Nhân Đế vừa kế nhiệm chẳng qua mới 21, đối mặt với sài lang hổ báo, loạn trong giặc ngoài còn chưa kịp thi triển chí lớn đã bị người hạ độc, hôn mê nửa tháng mới tỉnh lại, ngôi vị hoàng đế chưa ném nhưng lại trở thành một tên ma ốm không rời được thuốc men.Đại Tấn phong vũ diêu diêu, nguyên chủ đồng dạng mang huyết mạch hoàng thất vậy mà không có nửa điểm ưu quốc thương dân, ngược lại chỉ chăm chú hưởng lạc, sa vào thanh sắc khuyển mã[3].

Nàng xa hoa lãng phí, tính tình hư hỏng, ỷ vào Tấn Nhân Đế Thẩm Kình Thương từng được nuôi dưỡng dưới gối mẫu phi nàng mà kiêu ngạo ương ngạnh, không chỉ phóng ngựa đả thương người mà còn làm ra hành động hoang đường cưỡng đoạt dân nam.

Trong những người nàng cưỡng đoạt, có khí vận tử của thế giới này, con vợ lẽ của phủ Vinh Quốc Công Hàn Thừa Quân.

Vinh Quốc Công là thừa tước kế vị, một thế hệ này không có chí lớn, làm người trung dung nhưng yêu tha thiết sắc đẹp, cưới một chính thê, chín thiếp thất và vô số thông phòng.

Hàn Thừa Quân lớn lên trong trạch đấu loạn lạc ở phủ Vinh Quốc Công, mẹ đẻ là di nương bị hại chết, gã thông minh từ nhỏ, giả trang nhận làm con dưới danh nghĩa mẹ cả, mong tồn tại trưởng thành.

Nhưng mẹ cả có hai người con trai thân sinh, trong mắt bà ta Hàn Thừa Quân cùng lắm là lót đường cho tương lai của mấy đứa con bà, tự nhiên không cho gã lộ diện.

Ngay cả ân khoa của tân đế gã cũng bị ngáng chân không tham gia được. Trong lòng Hàn Thừa Quân vừa gấp vừa hận, chỉ có thể tìm biện pháp khác.

Hai vị huynh trưởng đều trúng tiến sĩ, mẹ cả quản thúc gã rất nhiều. Hàn Thừa Quân nhân Tết Nguyên Tiêu, mua chuộc bà tử chuồn ra khỏi nhà, cũng thành công đứng đầu ở hội đèn lồng.

Gã kỳ vọng mượn cơ hội này kết giao với một ít con cháu quan lại quyền quý, không ngờ lại gặp An Ninh công chúa nữ giả nam trang.

Hàn Thừa Quân liếc mắt đã nhận ra nàng, lại giả như không biết âm thầm mưu tính thông qua nàng đạt được Hoàng Thượng thưởng thức.

Hàn Thừa Quân lớn lên trong tranh đấu nữ nhân đương nhiên biết cách làm nữ tử cao hứng. Không tốn quá lâu đã dỗ An Ninh công chúa vui vẻ ra mặt, mời gã tới nhập mạc chi tân[4].

Hàn Thừa Quân được An Ninh công chúa coi trọng, cuộc sống trong nhà tốt hơn rất nhiều. Nhưng gã có ngạo khí của mình, mộng tưởng của gã là một ngày nào đó vị cực nhân thần[5], đạt được tước vị An Quốc Công, làm sao chịu làm khách của An Ninh công chúa, lập tức uyển chuyển từ chối cũng lộ ra chí khí không cam lòng của mình.

Vốn tưởng An Ninh công chúa ái mộ gã sẽ thay mình tiến cử trước mặt Hoàng Thượng một phen, nào ngờ ngựa mất móng trước. Hung danh của công chúa so với gã nghe được chỉ có hơn chứ không kém, nàng trực tiếp phái người gõ cửa lớn phủ An Quốc Công, trước mặt bá tánh kinh thành trực tiếp đòi người.

Vinh Quốc Công tính cách hèn nhát, biết vị công chúa này ngang ngược nào dám chọc. Thế nhưng không chặn cũng không sao đằng này còn cho người hầu trói con vợ lẽ của mình lại, ba ba một phát đưa tới thẳng phủ công chúa, thậm chí còn nâng tám rương đại lễ tựa như gả nữ nhi.

Chuyện này trở thành trò cười ở kinh thành, nói Vinh Quốc Công thật là bán tử cầu vinh.

Hàn Thừa Quân diện mạo tuấn tú, dáng người cân xứng, kiến thức rộng rãi nhưng lại tay trói gà không chặt. Gã bị mạnh mẽ đưa lên kiệu, nghe bá tánh chung quanh cười nhạo đàm luận, có thể nói là hận thấu xương An Ninh công chúa và người phủ Vinh Quốc Công.

Gã cắn đầu lưỡi thề một ngày nào đó nhất định sẽ đạp lũ người này xuống dưới chân, nợ máu trả máu, ăn miếng trả miếng.

Hàn Thừa Quân nhẫn nhục chịu đựng trở thành trai lơ của công chúa.

Tâm tư gã tỉ mỉ, có mưu lược lại có tâm lấy lòng, công chúa An Ninh rất nhanh bị mê đến không phân biệt được Nam Bắc.

Hàn Thừa Quân được công chúa sủng ái dần dần có quyền lực, lén lung lạc người đồng bệnh tương liên trong phủ. Sau khi An Ninh công chúa cầu hoàng đế phong Hàn Thừa Quân làm phò mã, gã càng như cá gặp nước lẫn vào đám quyền quý, cánh chim ngày càng bay cao.

Từ sau khi trúng độc, thân thể Tấn Nhân Đế chưa từng chuyển tốt, thường xuyên ho ra máu, dần dần trở thành ma ốm không rời được thuốc.

Tính tình hắn cũng trở nên khó lường, trên triều đình thường xuyên vô cớ giết người, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn khiến dân thêm oán thán.

Vào một lần Tấn Nhân Đế hộc máu mất sức, Hàn Thừa Quân khuyến khích nguyên chủ vào cung. Gã đã sớm cấu kết với địch quốc, nhân cơ hội này mượn sát thủ của chúng làm loạn cung đình.

Lần náo động này, tẩm cung hoàng đế bất hạnh bốc cháy, thiêu theo cả Tấn Nhân Đế hôn mê thi cốt vô tồn.

Cứ như vậy, công chúa An Ninh mang huyết mạch hoàng gia gần nhất trùng hợp có thai bị thần tử có tư tâm đẩy lên đài.

Nàng căn bản không hiểu chính sự, mà các thần tử lại ủng hộ hài tử mang huyết mạch chân long còn chưa ra đời của nàng, vậy nên tất cả mọi việc đều rơi vào tay phò mã Hàn Thừa Quân.

Buông rèm chấp chính, nhiếp chính giám quốc.

Hàn Thừa Quân cứ vậy mà bước lên vị trí tối cao nhất thế gian.

Công chúa An Ninh sắp sinh, trước đó nàng vẫn luôn cho rằng đời này thuận buồm xuôi gió mãi, nàng sẽ trở thành Thái Hậu chủ nhân của hậu cung, nàng có một trượng phu yêu nàng, có một nhi tử sắp trở thành hoàng đế.

Nhưng ảo ảnh dối trá này đã bị Hàn Thừa Quân đánh nát.

Gã mang theo mấy chục thị vệ tới trước mặt An Ninh đã lớn bụng.

Làm trò xé rách hoa phục của An Ninh công chúa trước mặt bọn họ."

Nếu ngươi đã thích nam nhân như thế thì ta cho ngươi nếm đủ."

An Ninh công chúa khó tin nhìn phò mã của mình, khuôn mặt diễm lệ của nàng xám ngoét không chịu được, liên tục ôm bụng lùi về sau."

Hàn Thừa Quân! Trong bụng ta là hài tử của ngươi!"

Nàng hét lên."

Hài tử? A! Quỷ mới biết là của ai!"

Nàng nghe thấy phò mã mình âu yếm nói như vậy."

Ngươi có biết ta ghê tởm ngươi đến nhường nào không?"

Bụng nhỏ truyền tới đau đớn làm An Ninh bất an kêu lên, nàng cầu xin Hàn Thừa Quân gọi cung tì bà đỡ cho mình nhưng Hàn Thừa Quân lại trưng ra khuôn mặt hờ hững nàng chưa từng thấy đăm đăm nhìn nàng, không hề lay động."

Mỗi khắc ở cùng ngươi đều khiến ta buồn nôn, làm sao ta có thể để cho nghiệt chủng dơ bẩn này xuất thế?"

Một chân gã đạp vào bụng nàng.

Bụng nhỏ không ngừng xoắn chặt đau đớn làm An Ninh mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng lưu lại là đôi mắt lạnh nhạt chán ghét của nam nhân và một đám thị vệ nhào tới."

Năm đó ngươi vũ nhục ta, hiện tại ta đứng trên vạn người đem ngươi nghiền chết."Đây là cả đời nguyên chủ.

Nàng làm ác nên chết không nhắm mắt, tựa hồ gieo gió gặt bão.

Thẩm Niệm nâng lên tay, xoa xoa ngực.

Tay áo mỏng manh bằng lụa hương vân rơi xuống lộ ra khuỷu tay tinh tế bóng loáng như sữa bò.

Theo lời cục đá kia, người mà nàng nhập thân đều có hư vận quấn quanh, thường không có khí vận gì, không được Thiên Đạo yêu thích, dễ dàng bị người ta chán ghét. Đúng là như vậy mới bị nàng thay thế.

Trong ngực tựa hồ quanh quẩn một cỗ oán khí thuộc về An Ninh công chúa đã chết. Cả đời nàng kiêu ngạo, cuối cùng lại thua trên tay một tên trai lơ, một xác hai mạng, chết không cam lòng.

Nàng hận Hàn Thừa Quân vô tình, cũng hận mình thất bại.

Thẩm Niệm cười nhạt, vươn tay ý muốn lấy gương nhỏ bên giường.

Thị nữ thấy động tác của chủ tử, vội vàng chạy tới giơ gương trước mặt Thẩm Niệm.

Chà.

Mắt đào hoa, lông mày ba thu, miệng anh đào thơm ngọt, mỹ diễm trương dương.

Thẩm Niệm sờ gương mặt, cảm nhận da thịt trơn trượt non mềm, vừa lòng gật đầu.

An Ninh công chúa này có túi da thật tốt, tuy không bằng một nửa mình nhưng còn tính là nhìn được.

Nàng xuất thân từ nhất tộc thiên hồ*, trời sinh mị hoặc, tộc nhân sau khi hóa hình ai nấy đều là mỹ nhân, sau lại bái sư tu tập mị thuật, dung mạo càng thêm quyến rũ kiều mị.

Sau khi sư phụ đạp vỡ hư không, nàng một mình một trời một vực tam tộc đệ nhất mỹ mạo.

Tu đạo là tu tâm.Đối với Thẩm Niệm mà nói, chấp niệm với mỹ mạo bản thân đều mạnh hơn tất cả.

Theo như sư phụ nói với đạo lữ chính là dù trời có sập xuống, lão nương cũng nâng được lên. Nếu trời rơi vỡ mặt ta, hôm nay lão nương sẽ chọc thủng bầu trời.

Thẩm Niệm đồng ý.

Trong lòng nàng, được nam nhân theo đuổi còn không vui vẻ bằng một viên nắn nhan đan.

Dù sao người trước dễ như trở bàn tay, kẻ sau còn cần hao phí sức lực.

Thẩm Niệm nhìn bản thân trong gương minh diễm động lòng người.Đôi mắt tản mạn thuộc về An Ninh công chúa ngày xưa giờ đây đã trở nên sắc bén khiến cho cả khuôn mặt từ mắt mi càng thêm sinh động.Ánh mắt Thẩm Niệm như xuyên qua tấm gương thấy một bản thân khác, chủ nhân của gương mặt này.

Nàng tựa như muốn nói, ta hận! Ta rất hận!

Người tu đạo để ý nhân quả tuần hoàn, nếu nàng đã mượn xác An Ninh công chúa để hoàn hồn thì cũng nên đáp lễ.

Tuy cục đá kia đã nói, ba hồn bảy phách của thân thể này đã tiêu tan nhưng Thẩm Niệm sẽ không đánh mất nguyên tắc của mình.

Yên tâm đi.

Nàng nhìn dung nhan diễm lệ trong gương, xoa ngực.

Ngươi hận, ta đã biết.

Tựa hồ nghe hiểu bảo đảm của nàng, cỗ buồn bực trong ngực dần biến mất. Nàng cảm nhận được thân thể này đã hoàn toàn do nàng khống chế.

Thẩm Niệm phất tay cho thị nữ buông gương xuống, lại tiếp nhận ly trà thị nữ khác dâng lên uống một ngụm.

Sắp xếp lại kí ức xong nàng mới chợt nhớ lại, kẻ vừa rồi bị nàng không kiên nhẫn đuổi đi hình như chính là vai chính thế giới này, Hàn Thừa Quân?

Xem ra hiện giờ nàng đã đặt một cái phiền toái bên người.

Thẩm Niệm không định triệu kiến hắn.

Khoảng cách từ giờ tới khi vai chính được việc còn mấy năm, nàng có rất nhiều thời gian chơi với hắn.

Giờ phút này nàng tính toán làm chuyện quan trọng khác.

An Ninh công chúa không có não nhưng nàng có.

Tu Chân giới thực lực vi tôn, không có thực lực nếu ngươi muốn sống sót thì phải tìm một chỗ dựa thật tốt.

Nơi này tuy không phải Tu Chân giới nhưng tầm quan trọng của thân phận quyền lực chỉ có hơn chứ không kém.

Thân phận hiện giờ của nàng vô cùng mẫn cảm, muốn dễ chịu ở nơi này thì biện pháp tốt nhất là —— tìm một chỗ dựa tốt."

Chuẩn bị ngựa, tiến cung."——Chú thích:[1] 海 晏 河 清: Biển lặng và sông Hoàng Hà trong.

Năm thứ ba đời vua Trang Tương Vương, sông Hoàng Hà tự nhiên trong. Năm ấy, vua Hán Cao Tổ sinh ở đất Bái. Nghĩa bóng: Điềm thái bình xuất hiện.[2] chất chứa dơ bẩn.[3] Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui. "

Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.[4] làm khách thường xuyên (thường dùng cho nghề kỹ nữ)[5] địa vị cực cao.(*) chú thích của tác giả: Thiên hồ: 50 tuổi hóa thành người, trăm tuổi hóa mỹ nữ, theo các pháp sư thiên hồ có thể biết được mọi chuyện, chuyên mê hoặc khiến người mất trí. Trích huyền trung kí (xem thêm 《玄中記》 baidu)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang