• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Hồ tộc thông minh, ánh mắt xem mặt đoán ý cũng đứng đầu.

Trầm Niệm cảm nhận được Trầm Thương Kình dường như không thích Hàn Thừa Quân, nên không cho hắn vào đại đường, mà đẩy Trầm Kình Thương đến hậu viện, vào trong khuê phòng của nguyên chủ.

Không phải nàng cố ý ám thị gì đâu, mà phủ công chúa lớn đến như vậy, ngoại trừ chủ điện ở phía trước và nơi ban đêm ngủ, những nơi khác Trầm Niệm hoàn toàn không nhận ra.

Một đoạn đường ngắn ngủi, nam nhân trên xe lăn đã ho không dưới mười lần, Trầm Niệm đều cẩn thận mỗi cái nghiêng ngả của mình sẽ làm nam nhân đau đớn.Đợi lúc vào phòng rồi, còn không đợi Trầm Kình Thương nói chuyện, nàng liền nghiêng người bế xốc nam nhân lên, đi về phía giường.

Vương Thủ Đức theo sau miệng mồm há hốc sắp nhét trứng gà vào được rồi, còn Trầm Kình Thường ngơ ngác, cũng mất đi cơ hội phản kháng.Đời này Tấn Nhân Đế bị người khác đánh mắng, nham hiểm hãm hại, cũng được người khác tin giúp, được cung phụng được dỗ dành, nay các thần tử tiền triều sợ hắn e dè hắn, các phi tần hậu cung nịnh hót hắn tính kế hắn, nhưng lại không có một người nào dám bế hắn lên như vậy, cứ như hắn là một con búp bê sứ dễ vỡ vậy.

Hơn nữa người này, còn là nữ tử, là muội muội hắn từng ghét nhất.

“Ây dô tổ tông của ta ơi!”

Vương Thủ Đức cuống quít bước lên đón: “Công chúa người chậm thôi, để tiểu nhân làm, tiểu nhân làm!”

Sợ là cánh tay gầy guộc kia của Trầm Niệm không chịu nổi, khiến Tấn Nhân Đế ngã xuống thôi.

Còn Trầm Kình Thương, sau một lúc kinh ngạc thì không giãy giụa, ngược lại còn mơ hồ vẫy tay với Vương Thủ Đức, để cho Trầm Niệm đặt hắn lên giường.

“…Trẫm nhớ là trước kia ngay cả Lôi Đình muội cũng ôm không nổi mà.”

Lôi Đình là con chó sói mà lúc trước nguyên chủ nuôi trong cung, vốn dĩ rất nhỏ, sau này lớn lên thì cao gần bằng nửa người, Trầm Kình Thương và nó chung giường ba năm, so với công chúa An Ninh thì thân thiết hơn nhiều.

“Khụ, lúc đó còn nhỏ mà,” Trầm Niệm không ngờ là nguyên chủ lại yếu đến không ra được gió như vậy, chỉ đành trợn tròn mắt nói dối: “Lúc cơ thể nữ tử phát triển sao lại có thể tùy ý sử dụng sức lực được chứ?”

Nàng lại đưa mắt nhìn thân thể Tấn Nhân Đế một lượt, bổ sung một câu: “Huống hồ bây giờ hoàng huynh lại gầy như vậy, muội thấy gió thối một cái cũng đủ thổi huynh ngã rồi, chắc chắn nhẹ hơn Lôi Đình nhiều.”

Trầm Kình Thương: “… Trẫm không yếu ớt như vậy.”

Vương Thủ Đức lần thứ mười hai lo lắng cho chủ tử nhà mình có khi nào bị công chúa An Ninh chọc tức đến phát bệnh.

“Ồ.”

Trầm Niệm gật đầu, thái độ có lệ đến nỗi chỉ cần không mù cũng có thể thấy được.

Trầm Kình Thương: “…”

“A, Triệu thái y đến rồi,” Trầm Niệm thấy Triệu thái y đã được nội vệ đưa đến, liên tục triệu hắn vào khám bệnh: “Đến đây nhanh lên, hoàng huynh lại thổ huyết rồi, rốt cuộc ngươi có chữa trị đàng hoàng không vậy?”

Hành động quên đi thân phận của mình vừa rồi của Trầm Niệm, cũng là sợ thân thể phản diện tiện nghi này thật sự xảy ra vấn đề gì, Long khí đã đến bên miệng bị mất đi, vậy thì hơi thiệt thòi rồi.

Dù sao ở thế giới này nàng trông cậy vào Long khí và khí vận hư vô mờ mịt này để tu phục thân thể.

Vương Thủ Đức ở bên cạnh nhìn thấy Trầm Niệm lo cho chủ tử nhà mình đến căng thẳng như vậy, không nhịn được lau khóe mắt, công chúa An Ninh thật sự thay đổi rồi, bên cạnh Thánh thượng cũng có người ấm lòng rồi.

Lão thái y bị người ta xách từ Thái y viện đến, chưa kịp thở gi cả, đã run run rẩy rẩy bước lên trước bắt mạch cho hoàng thượng rồi.

“Um…”

Hai ngón tay của ông ta đặt trên cổ tay của Tấn Nhân Đế một lúc lâu, mới yên lặng thu về.

“Có chuyện gì vậy? Lại bị người khác hạ độc rồi sao?”

Trầm Niệm rõ ràng nhớ là trước khi mình xuất cung thân thể của Tấn Nhân Đế đã bắt đầu hồi phục rồi, sao lúc này lại thổ huyết nữa rồi?

Long khí không thể gạt người, lý do duy nhất chính là Hoàng đế xui xẻo lại trúng chiêu rồi.

“Khụ,” Sợ là công chúa tiếp tục nguyền rủa Thánh thượng hai câu nữa thì bản thân cũng bị liên lụy, Triệu thái y liên tục huơ tay: “Không có không có, Hoàng thượng long mạch chính thịnh, có lẽ là độc tố chưa loại bỏ hết, thân thể bài trừ máu bầm ra bên ngoài.”

“Cái gọi là yếu thì không được bồi bổ, mấy ngày này có phải hoàng thượng đã ăn thứ đại bổ gì rồi không?”

Sắc mặt Vương Thủ Đức thay đổi.

Hôm qua Hiền phi nương nương đã đứng bên ngoài điện Tử Thần ba canh giờ, chỉ cầu xin gặp được Hoàng thượng để an ủi trong lòng. Vương Thủ Đức nhất thời mềm lòng nên đã đi thông báo, Hoàng thượng cũng triệu nàng vào trong, tiểu cung nữ theo sau Hiền phi nương nương kia rõ ràng đang bưng một bát canh sâm!

“Không đáng ngại.”

Tấn Nhân Đế ở trên giường lại bình tĩnh: “Trẫm có tính toán.”

“Triệu thái y, chuyện hôm nay nếu giống như trước, ngươi biết thứ gì nên nói, thứ gì không nên nói rồi chứ?”Đây chính là mỉa mai đó.

Lão thái y liên tục dập đầu xưng vâng, mới được Tấn Nhân Đế cho lui xuống.

“Huynh cố ý phải không?” Đợi lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, Trầm Niệm mới mở miệng, mặc dù là câu hỏi, giọng điệu lại mười phần chắc chắn.

Cố ý uống canh đại bổ, cố ý thổ huyết để người khác nhìn thấy.

Nghĩ lại cũng đúng.

Trong ký ức nguyên chủ cảm thấy hoàng huynh này cứ mãi yếu đuối nhẫn nhịn, có thể làm được Hoàng đế là do vận may tốt. Bởi vì những vị hoàng tử khác đều mất đi tư cách, không phải thất đức thì là mưu phản, chỉ có hắn thành thành thật thật ở trong cung, cuối cùng mới được Tiên Đế khâm điểm.

Nhưng Trầm Niệm không phải nguyên chủ, chỉ biết được tin tức rằng Trầm Kình Thương kế vị không được mấy ngày phụ hoàng của thân thể này đã qua đời, là biết ngay Tấn Nhân Đế này là một người có thủ đoạn cao siêu, là người chủ có dự tính.

Có thứ gì thoải mái hơn khiến người khác chủ động dâng lên thứ đồ mà ngươi muốn chứ?

Trầm Niệm nàng cũng thích chơi như vậy.

Quả nhiên, người này thú vị hơn nhiều so với những nam chính bỏ đi kia.

“Trẫm không hiểu hoàng muội đang nói gì.”

Khăn tay trong tay Trầm Kình Thương thấm đẫm máu, dứt khoát vứt sang một bên, tiện tay lấy từ thị nữ đang xếp hàng bên cạnh, khăn tay của Trầm Niệm, che miệng lại rồi ho vài tiếng.

Hương thơm của nữ tử quanh quẩn bên mũi, ngọt ngào mê người, khiến người ta tưởng tưởng đến sự mờ mịt lưu luyến khi hôn mê, nụ hôn không vứt đi được.

Trầm Niệm cũng không vạch trần hắn, ngược lại chỉ cần hắn không chết, có thể làm chỗ dựa thật tốt cho mình là được.Đúng lúc này băng của Công Bộ cũng được đưa đến, nàng liền thích thú ôm tấm đệm mềm ở phía trước tảng băng, nhắm mắt lại hưởng thụ cái lạnh phả vào mặt.

A.

Cuối cùng cũng sống lại rồi.

Nàng còn đang mặc một bộ y phục không ra thể thống gì, phần thịt trắng như thịt lộ ra chói lọi, khiến cho người khác đau mắt.

“Mặc y phục lên đàng hoàng.”

Một chiếc áo choàng rơi xuống đầu, mang theo một làn Long khí quen thuộc.

Trầm Niệm vốn có thể tránh được, nhưng nể tình :

ong khí, vẫn là lay người nửa ngày, hút hết Long khí dính trên y phục, mới chui từ y phục ra.

“Hoàng huynh, đang là mùa hè đó!” Trầm Niệm không vừa ý nói.

Nàng bị Long khí câu đến ngưa ngứa trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân mang theo một ít dục vọng không được lấp đầy.Ăn qua tiệc lớn, đồ ăn vặt làm sao có thể thỏa mãn được, chỉ một chút như vậy làm sao ăn đủ chứ?

“… Nữ tử không tiện cảm lạnh.”

Trước đây mỗi tháng Trầm Tịch cũng có vài ngày mặt trắng như giấy, sau này Trầm Kình Thương cũng biết là tại sao rồi.

Thái y nói nữ tử tiếp xúc nhiều vật lạnh dễ bị cung hàn, An Hòa bị cung nữ ức hiếp, có lúc thậm chí bản thân giặt áo, tiếp xúc nhiều với nước giếng lạnh, dĩ nhiên sẽ không tốt cho thân thể.

Nhưng nói xong Tấn Nhân Đế lại muốn thu lời nói về.

Người trước mắt đã được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, cuộc sống dễ chịu hơn bất cứ ai, sao lại sợ những thứ này?

Hơ.

Tại sao hắn lại phải lo nghĩ thay cho nàng chứ?

Trầm Niệm thật sự không sợ bị lạnh, nhưng nàng nghe ra được trong lời của Trầm Kình Thương có ẩn chứa thái độ.Ơ?

Hình như chỗ dựa chủ động đến gần nàng hơn thì phải?

Trầm Niệm mặc chiếc áo choàng của nam nhân lên, ôm một tảng băng nhỏ, đến trước giường, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Trầm Kình Thương, sau đó ôm vai nam nhân rồi cười hi hi.

“Hoàng huynh tốt thật!”Đôi mắt của nàng sáng lấp lánh, cứ như một đứa trẻ có được báu vật vậy.

“Hoàng huynh tốt như vậy, sẽ tha thứ cho A Niệm mà ~ đúng không?”Đả xà tùy thượng côn. (*)(*): lợi dụng sơ hở của người khác.Đây là thứ Trầm Niệm thích nhất.

Trầm – búp bê sứ - Kình Thương: trẫm là ai, trẫm đang ở đâu, trẫm đang làm gì vậy?

Trầm – nữ lực sĩ - Niệm: đây là, bế kiểu công chúa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK