Trong lòng Hàn Thừa Quân vui vẻ. Khóe miệng hắn ta gợi lên nụ cười mà công chúa An Ninh đã từng khen ngợi tựa như gió mát thổi vào mặt.
“Thì ra là như vậy...”
Hàn Thừa Quân đuổi xà thượng côn, tay dần dần dò xét cánh tay Trầm Niệm “Công chúa... Tử Uyên nguyện...”
Hắn ta che đậy mà chịu đựng sự ghê tởm chủ động tiến lên muốn làm cái gì đó để phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại của hai người. Không ngờ Trầm Niệm lại rút tay ra, ngay lập tức thoát khỏi lòng bàn tay của hắn ta.
Quả thật giống như ghét bỏ.
Trên thực tế, đây thực sự là ghét bỏ.
Trầm Niệm chỉ cảm thấy đôi tay kia ra mồ hôi ròng ròng, vừa nóng vừa dính dính.
“Thì ra là như vậy...”
Trầm Niệm lấy khăn tay mà thị nữ đưa đến, cắt ngang lời Hàn Thừa Quân.
Nàng vừa lau tay và cổ, vừa chậm rãi nói “Cho dù là như thế, bổn cung cũng không muốn ủy khuất Tử Uyên ngươi.”
Hàn Thừa Quân bị động tác của nàng làm cho khó chịu nghẹn một hơi ở ngực, giờ phút này lại không thể phát tác. Hắn ta đành phải ngượng ngùng thu tay về, trong nháy mắt lại bị một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của nữ nhân khiến cho trái tim đập thình thịch.
“Ngày mai sẽ đưa ngươi về nhà, thế nào?”
Về nhà?
Nàng muốn thả hắn ta, đưa hắn ta về phủ Vinh Quốc công?
“Bổn cung nghĩ tới nghĩ lui, lúc trước vẫn là đường đột ngươi,” Trầm Niệm giải thích: “Tử Uyên là người có tạo hóa lớn, sao có thể khuất phục trong phủ công chúa nho nhỏ như ta?”
Vô cùng thật lòng thật dạ.
Hàn Thừa Quân đầu tiên là mừng rỡ không thể tin được nhưng ánh mắt đảo qua đôi mắt hoa đào màu đen không thấy đáy đang nhìn chằm chằm vào hắn ta, giống như bị nước lạnh tạt xuống.Đây là thăm dò. Đây nhất định là phép thử của công chúa An Ninh!
Nếu hắn ta đồng ý thì công chúa chắc chắn sẽ cảm thấy rằng hắn ta vẫn không cam lòng, nói không chừng sẽ giống như những nam sủng không nghe lời ở hậu viện nằm trong đống đá lởm chởm đầy máu me, ném hắn ta vào ngục tối, đánh hắn ta cho đến khi gãy xương, cong lưng.
Huống chi, cho dù hắn ta thật sự trở về, phủ Vinh Quốc công làm sao còn có vị trí của hắn ta? Danh tiếng đã bị mất từ lâu, tình cảnh khi trở về có lẽ tồi tệ hơn bây giờ!
Nghĩ như vậy, Hàn Thừa Quân cảm thấy may mắn vì nhãn lực của bản thân hơn người.
Hắn ta kiên trì lắc đầu rồi nhìn về phía Trầm Niệm một lần nữa với đôi mắt lấp lánh.
“Công chúa... nàng... không thích Tử Uyên sao?”
“Tử Uyên mấy ngày nay, ngày ngày muốn giải thích với công chúa về hiểu lầm ngày đó...”
Giải thích lần gặp mặt cuối cùng của hai người trước khi Hàn Thừa Quân bị đưa vào phủ công chúa. Tan trong không vui.
Trầm Niệm có chút bội phục lời này của hắn ta đã tìm cho hai người một bậc thang. Rõ ràng là nguyên chủ ép buộc hắn ta, hiện giờ lại trở thành một chút nhấp nhô không đáng nhắc tới.
“Ôi, cũng là ta không tốt...” Trầm Niệm thuận theo bậc thang hắn ta đưa đi xuống, vỗ vỗ mặt nam nhân nhuận như quan ngọc: “Tử Uyên chịu ủy khuất.”
Hàn Thừa Quân bên tai nghe được một câu nói như thở dài như đau lòng lại thật sự sinh ra một tia ủy khuất, muốn nghe người trước mắt an ủi thêm một chút.
Nhưng hắn ta ngay lập tức lấy lại tinh thần, tự cảnh báo bản thân rằng nữ nhân này là nữ nhân đã hại ngươi, vạn lần không thể bị nàng mê hoặc được!
“Tử Uyên không ủy khuất, nếu có thể thường xuyên ở bên cạnh công chúa cũng là Tử Uyên có phúc.”
Trầm Niệm hơi hứng thú liếc mắt nhìn Hàn Thừa Quân một cái, nhún nhún vai “Đây chính là chính ngươi muốn ở lại, bổn cung cũng không có ép ngươi.”
Trầm Niệm thật lòng muốn thả người đi, dù sao nàng cũng không phải nguyên chủ, không muốn suốt ngày hưởng thụ hư tình giả ý của vị nhân vật chính này.
Nhưng nếu là nhân vật chính muốn ở lại thì nàng xem kịch một chút lúc buồn chán cũng tốt.
Còn tâm nguyện muốn Hàn Thừa Quân yêu nàng, Trầm Niệm không cảm thấy khó khăn lắm.
Nam nhân hả, đều thích cam tâm chịu nhục.
Ngươi cứ dính hắn, hắn chê ngươi phiền.
Lúc ngươi tiêu sái rời đi, hắn lại luyến tiếc.
Cho nên Trầm Niệm không tính đi làm cái gì mà cục đá kia nói, giành được yêu thích của nhân vật chính.
Nàng trời sinh xinh đẹp, ai có thể không yêu cho được?
“Vậy ngươi muốn cái gì thì hãy nói với Cốc Vũ một tiếng,” Trầm Niệm thấy hắn ta ngoan ngoãn như vậy cũng hết sức hào phóng: “Trước đây, không phải ngươi còn muốn thi khoa cử sao? Trong thư phòng có rất nhiều sách, bổn cung cũng không kiên nhẫn đọc, ngươi cảm thấy hữu dụng thì lấy đi xem đi.”
Hàn Thừa Quân nghe vậy hô hấp nặng thêm.
Khi hắn ta và công chúa An Ninh chưa bại lộ thân phận gặp nhau, Trầm Niệm vì lấy lòng hắn ta mà thường xuyên tặng hắn ta một ít bản sách hiếm đơn lẻ. Lúc đó ngay lập tức Hàn Thừa Quân biết được trong tay công chúa nhất định còn có nhiều sách cổ mà bên ngoài không có.
Với một thư sinh mà nói thì không có lễ vật nào tốt hơn thứ này! Hàn Thừa Quân không thể tin: “Thật ạ?”
Trầm Niệm chán ghét loại nghi ngờ này nhất, lập tức lạnh mặt: “Bổn cung còn có thể lừa ngươi sao?”
“Điện hạ nguôi giận, là Tử Uyên đắc ý vênh váo.” Hàn Thừa Quân vội vàng nhận tội: “Được điện hạ yêu thương, Tử Uyên nhất định sẽ vì điện hạ mà máu chảy đầu rơi, làm trâu làm ngựa.”
“Trâu ngựa cái gì,” Trầm Niệm phất phất tay: “Bổn cung chỉ là một người nhàn rỗi, trong phủ không có việc gì cần ngươi bận tâm.”
Nhìn bộ dáng yêu kiều của người trên giường có chút nhàm chán, tâm tư Hàn Thừa Quân xoay chuyển, chủ động nói: “Tài trí của Hàn mỗ nông cạn, không biết phân ưu vì công chúa như thế nào, nhưng cũng may trong bụng có vài phần kiến thức, nếu công chúa không ghét bỏ thì Hàn mỗ kể chuyện xưa cho công chúa?”
Hắn ta câu nệ đoạt lấy quạt lông của thị nữ, tiếp tực bổ sung một câu: “Tống đi thời gian nắng nóng mùa hè này cũng tốt.”
Kể chuyện?Ồ.
Ngược lại khá tốt.
Nơi này không bằng Tu chân giới, Trầm Niệm có thể phất phất tay áo liền cùng từ trong thủy kính thưởng thức ma khí tàn phá bừa bãi, chính ma ở khắp nơi hỗn loạn đánh nhau làm trò tiêu khiển, nơi này chỉ có thể nghe một chút bát quái do hạ nhân từ bên ngoài hỏi thăm, một chút cũng không vui.
“Được rồi, vậy ngươi kể cho ta chuyện thú vị đi.”
Trầm Niệm đầu đồng ý, lại há miệng ăn một quả vải.
Hàn Thừa Quân: Đây nhất định là thăm dò!
Thẩm Niệm: Không, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Danh Sách Chương: