Và còn một điều nữa, thứ cô không có là khả năng về kinh tế.
Khả Hân phải sống nhờ vào tiên sinh hoạt mà Ngô Chí Kiên cho, hắn ta không cho phép cô đi làm.
Thậm chí cô không được phép ra ngoài mà không cho hắn biết.
Kết quả của việc bị thuần hóa suốt nhiều năm như thế, rốt cuộc Phạm Khả Hân đã trở thành một con mèo cảnh, ra khỏi nhà là không đủ năng lực để bắt nổi một con chuột.
Triên miên ăn đòn rồi lại ăn đòn, cô đã đầm mình trong cuộc sống an phận này.
Cho tới khi cô biết mình lại có thai một lần nữa.
Mặc dù không hê mong muốn đứa bé này nhưng nó đã tới với cô chứng tỏ hai người có nhân duyên với nhau.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Khả Hân nảy ra ý nghĩ táo bạo đó là nhờ Chúng Thanh Phong giúp đỡ để có thể thoát ra khỏi cuộc sống đáng sợ này.
Trước đây, mỗi lần Chúng Thanh Phong hỏi thăm tình hình cuộc sống của Phạm Khả Hân cô đều trả lời qua loa, thậm chí trực tiếp bỏ qua.
Cô luôn cố che giấu mọi người xung quanh, đặc biệt là Thanh Phong về cuộc sống chẳng khác nào địa ngục trần gian của mình với anh.
Cô sợ nếu biết sự thật anh sẽ đối đầu với Ngô Chí Kiên, và gặp nguy hiểm.
Khi được Chúng Thanh Phong đưa sang Pháp, Phạm Khả Hân đã cố gắng sống mờ nhạt như một cái bóng, ẩn nấp thật kỹ để Ngô Chí Kiên nghĩ rằng cô thật sự đã chết.
Vậy làm thế nào Ngô Chí Kiên có thể tìm đến tận đây? Mà cô cũng chẳng muốn biết về chuyện đó.
Cô chỉ nghĩ mỗi một chuyện, đó là làm thế nào để có thể còn sống thoát khỏi tay chồng mình.
Ngô Chí Kiên túm tóc Phạm Khả Hân kéo ngồi dậy, rôi hỏi: "Cô là vợ tôi.
Vợ của tôi.
Cô quên rồi sao?"
Phạm Khả Hân hít một hơi thật sâu.
Cô thậm chí còn không thể hiểu nổi câu đó nghĩa là gì.
Cho đến khi một bức ảnh được đặt vào tay cô.
Đấy là bức ảnh cưới của họ.
Phạm Khả Hân chớp mát.
Cô nhớ lại những ký ức kinh hoàng trước đây.
Vê lân đầu tiên hai người họ gặp nhau trong thang máy.
Về cái cách mà Ngô Chí Kiên đã dùng tính mạng của Chúng Thanh Phong để ép buộc cô đồng ý ở bên cạnh hắn.
Về lần đầu tiên Ngô Chí Kiên chiếm đoạt cô.
Về lễ cưới xa xỉ, nhưng chẳng lấy gì làm vui vẻ của hai người.
Vê chuỗi ngày khốn khổ, mệt mỏi sau đám cưới bị Ngô Chí Kiên bạo hành cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tất cả giống như một cơn ác mộng đối với Khả Hân.
TrƳڅ^Zy}y?ҽFh5"Q>ۥb0B?bl^9PM4r N"gɓ#է]&j||80>Un0`eYg*' LX3{~,F`k>.f~?;WYaL~YeRnB1.UKK.ea¥/@ã4& )RN;hsvSTG LȺhwgءA(_1(obq kS5_Ǎ@D#EE%nj,;;P#ݱ^.yj!#lFW>G9&y9D"BZ îd.ǍL` {7%ޭC&'.l9_Ul_Ɣ<[email protected] ҙ٤8̳]Z_!|Ȉ@UZYDV2^cU+]h}u㻯9ENB;"ԁNhADbO;^<(FA[email protected] K|~k ō*fNLj660:&2[{6NrAnVΚ$`-kqOZr[A6 ՙ*3+1R32B,:ݔy lj3/hHXӓ[email protected]`^=>_٘6Q|P2bw [email protected]$O5|MG|[qO(El{tޥw&X#N dݢ[email protected] 1a(y]r*p6N>˶}(>99i |,1170J}8b&t)91t t:LkDpsBlXu0N/=S:0s8B?dpmHw^JT<&76B8vԏ4aةSaIb톏DqGDV"w[/oҌl-jϷTëǶXIՓ'+`0ESM{ظ=m_]_ةN{[email protected]#h/8gs;r |`o=w uJ'=~Wz6vV.s+B.w8è%Z/ Cô cắn răng chịu đựng.
"Cô có muốn gặp lại Chúng Thanh Phong không?"
Ngô Chí Kiên vừa cười vừa hỏi.
Phạm Khả Hân mở to mắt, kinh hãi nhìn Ngô Chí Kiên: "Anh định làm gì anh ấy?"
"Hai người chỉ là bạn bình thường mà khi nghe tôi nhắc tới tên nó sao cô lại sốt sắng như vậy?"
"Mọi chuyện đều do tôi lên kế hoạch và tự làm.
Không liên quan gì tới người khác.
Anh muốn làm gì tôi cũng được, chỉ đừng liên lụy tới người vô tội."
"Yên tâm, cô sẽ được tận mắt chứng kiến tôi xử lý nó như thế nào..."
Vừa lắc đầu Phạm Khả Hân vừa nói: "Anh không được động tới Thanh Phong."
"Chỉ tôi mới có quyền bảo người ta làm gì thôi, chứ không ai được phép làm điều ngược lại với tôi."
Phạm Khả Hân bất giác ngồi bật dậy, rồi bắt đầu vừa gào lên vừa túm lấy dây gọi khẩn cấp mà giật như thể rung chuông.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Phạm Khả Hân không ngờ là tiếng cô gào to đến mức chồng cô cũng phải hoảng hốt.
Ngô Chí Kiên túm chặt lấy áo Phạm Khả Hân mà thoi một cú đấm vào mặt cô, cô dùng hết sức bình sinh rút ngay bình đựng dịch đang truyền, nện vào trán hắn ta.
Trong cơn vật lộn đó, tiếng rên rï và kêu gào vẫn không ngừng vọt ra khỏi miệng cô.
Đó là tiếng than khóc, là tiếng la hét trong cơn khiếp sợ, và cũng là tiếng thét chất chứa bao phẫn uất.
"Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với!"
Y tá và người đàn ông bảo vệ chạy vào.
Phạm Khả Hân gào lên bằng thứ tiếng Pháp bồi của mình bảo với họ rằng, gã đàn ông này đột nhập vào phòng bệnh, thấy cô đang ngủ thì định cưỡng hiếp.
Ngô Chí Kiên không hề biết tiếng Pháp.
Khi đặt chân tới Pháp, hắn ta phải nhờ tới sự giúp đỡ của thông dịch cho đến tận khi tìm thấy cô ở phòng bệnh.
Vậy nhưng ở tình huống này, dù có thông dịch hay không cũng khó mà thoát được.
Bởi hắn ta lén mò vào phòng bệnh, còn lúc này cô đã bị đứt hết cúc áo, tóc tai rối bù, môi thì bầm dập vì cú đấm của chồng.
Ngô Chí Kiên bị đưa đến đồn cảnh sát.
Nhưng trước khi bị bảo vệ lôi ra khỏi phòng, hắn đã trừng mắt nhìn Phạm Khả Hân đe dọa.
"Tôi sẽ điều chỉnh lại việc này.
Cô cứ đợi đấy."
Khi biết tin, Nhã Uyên, người bạn đang ở cùng với Phạm Khả Hân lập tức chạy vào phòng bệnh, rồi họ không kịp thu dọn cả túi xách, vội vã rời khỏi Rouen.
Vì chỉ cân Ngô Chí Kiên được thả ra, Phạm Khả Hân chắc chắn sẽ chết trong tay hẳn.
Khi đã ngồi yên vị trên taxi, toàn thân Phạm Khả Hân vẫn run lên bần bật.
Mặt cô nhợt nhạt, môi trắng bệch vì sự xuất hiện bất thình lình của Ngô Chí Kiên lúc trước.
Nhã Uyên nắm lấy bàn tay đang run của Phạm Khả Hân siết nhẹ, động viên: "Không sao rôi!"
Phạm Khả Hân khẽ lắc đầu.
Sau mấy năm sống chung, cô rất hiểu Ngô Chí Kiên.
Một'|ݑw[4kI3l6Oz.8BU'NjБۣ=~[ӣ2;vw`z P^̩y6:"2 X_D]@b.{EdD6QJ-M"%>t3D}j<ldLW%ώ|jZ rOo,7R?kkE458:HA% BdU%Le"^~am`Bʘ,6k< Zp7 FuRa~Srݿb,ڡ&Guj&tTD[Up论fۊī[email protected] ٱorËa>xK4}?<ȳ U>2,A)% E<YZû"/>2$e$)ֈN癔}H91o$M>ȝnDL::SGVw+de)N `QKιs1NRJݜZ*.֞v>4ЍL '_ФM_dDDکL'Yg:`͠}{` l?Ğ)_ƠC5WiK1/`Z#x'7[email protected] PFa'.P%=~!I#>Fy)&^_`bMJHŢ4rZKa;}˼8IYlJ%(ƉEα]aBјA2o[email protected]x.Zy >g+2tڱudPy&ӟs(7i.<MKgmpRUﰆ_Pi T+>陵Xsr.Sd,p]4Ě~2V04#d^NV:̒u LID*:(o/ojSkCti!wPw,(=ߏe ,ɇ&P5g9fID"nz/[email protected]̶vi ǧ^=M:ACXYhAY;*]$(NJ#_:Lޮ%6q qnUv3~,=UM7;ۢ%Wպ5_g=v؊'P[bPYNmYcP%e)LyyK m7P"sh}(b [email protected] ; BuDoU4qca7 fl!q:&ݵIlF|${ LsGE?XoW8WdH_vtno1WO82Ӣ9Ղ0))6O[$[ULis!:nbvfP")E