Mục lục
Mặt Trời Trong Tim Anh - Trương Mỹ Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Võ Quế Sơn nói Chúng Thanh Phong bị thương nặng, nằm hôn mê bốn ngày mới tỉnh nên khi vừa đặt chân vào phòng bệnh Trương Mỹ Vân liên đổ dồn sự chú ý vào anh, làm gì còn tâm trạng để ý xung quanh nữa.



Nhưng người nói ra câu này không phải Mỹ Vân mà là Thanh Phong.



"Vừa thấy em, anh quên hết mọi thứ xung quanh, nói gì tới sự hiện hữu của Quế Sơn nữa."



Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong bu môi: "Với cô gái nào anh cũng nói những lời ngọt sâu răng như thế à?"



Chúng Thanh Phong lắc đầu đáp: "Không! Chỉ với mình em thôi."



"Em chả tin!"



"Anh thề là anh nói thật."



Chúng Thanh Phong giơ tay lên thề thốt.



"Thề cá trê chui ống."



Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân nói với thái độ hết sức nghiêm túc: "Tất cả đàn ông trên thế giới này có thể lừa dối em, nhưng anh tuyệt đối không."



"Em tin anh được không?"



"Được!"



Chúng Thanh Phong gật đầu.



"Em biết rồi!"



Trương Mỹ Vân thờ ơ đáp.



Anh nhìn cô vẻ ngơ ngác: "Biết rồi là sao?"



Mặc dù sâu thẳm trong trái tim mình, Trương Mỹ Vân biết Chúng Thanh Phong là một người đàn ông đáng tin, nhưng cô vẫn phải tỏ vẻ một chút.



Phụ nữ mà, có rất nhiều đặc quyền.



Một trong những quyền đó chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.



Không tội gì mà Mỹ Vân không tận dụng triệt để đặc quyền của mình trước mặt Thanh Phong.



"Anh nói thế nào thì em biết như vậy thôi."



Chúng Thanh Phong cảm thấy oan ức vì ngoài Trương Mỹ Vân ra, anh chưa từng nói những lời như vậy với bất kì cô gái nào.



Kể cả Phạm Khả Hân, người yêu cũ của Thanh Phong.



"Lẽ nào trong mắt em, anh không đáng tin tới vậy à?"



"Thôi được rồi, em sẽ thử tin anh một lần."



Trương Mỹ Vân giả bộ xuống nước với Chúng Thanh Phong.



"Tin là tin làm gì có chuyện thử tin?"



Nếu Trương Mỹ Vân không chịu thừa nhận sự đáng tin của Chúng Thanh Phong ắt hẳn anh sẽ chẳng buông tha cho cô.



Vậy nên cô đành phải gật đầu.



"Em tin anh! Anh hài lòng chưa?"



"Nói lời không thật lòng.



Phạt!"



Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt thanh minh: "Em nói thật lòng mà.



Hoàn toàn thật lòng."



"Em đừng tưởng anh không cảm nhận được sự miễn cưỡng từ giọng nói của em."



Khi nghe Võ Quế Sơn báo tin Chúng Thanh Phong bị tai nạn nghiêm trọng, Trương Mỹ Vân đã vội vàng bắt taxi chạy thẳng từ Sa Pa về Hà Nội vì lo lắng cho anh.



Cả quãng đường dài hơn 300 km, lúc nào trong lòng cô cũng như có lửa đốt.



Cô chỉ ước có thể mọc cánh để bay về với anh ngay lập tức.



Nhưng lúc này thấy Thanh Phong đang miệt mài đôi co với mình, Mỹ Vân nghĩ có lẽ cô đã lo quá đà rồi.



Chúng Thanh Phong than thở: "Thật khổ cái thân tôi"



"Được rồi! Được rồi! Em tin anh3ՆrDSfT`Eޛˎ7׻X.À~HƮ[}ipӒfjm#b ]Qp٣/ŠtpܑJp^b'Y[P?`-l%[email protected]ՋsI0̩wڰ+$#~F[ԒSf)R;::t1pṑ}Dr6+DznmL7݆CP[M6MنPP5*B ky-)'72Ew5븪e (gZI!/[email protected] I.ջ,% lp nRܻ.JK{(40h8`P#ӄ԰[email protected]{5W1EZ1W( rhARmZiG7y+4MV%inrަp3B]klWq|lgowY^sɩp(T#_k=1߆>x_n9I&""ֻLBo7F0֟)[email protected].AL;G1[email protected],ǝ̘l_}`+wGRrD9ϸ#wUfs`i;_T :1g7Z̖hoX<(RwWnrllȹ<"")5(pWMG8˃iݙ+fVmqVkZ H&`+Hll#1jx#ΐ(&a&.pƒ?&g/ 7Jz3> Y ;A5obԻ rK% =t=}ݴADޭR'~ZWٰy"ْŁT秽I_vjt_X8E.vzB; ;0M&ԣ]i/@4qsMYD-Rm[j.c ɋԥIWn0I1[dD*-Og8XoF:{imfx<@R=zT'Ֆ~^8 @skf<4%e*A6 f2ppH+Iʔ%Nf,l(aՎQo]mpT ;@ ~௵lKXFpWT:PIǨbms0GEo%nAq[5RX:Gw_CBMP}qÌ,y54u㟟.mV[email protected]`n/I:j5'x/38ʄ/>(ۙ5`YfNf:.|Q! Rʆ$} :~%0!ڙ]m/=M6{3'ȨS` J<VCk.'&A-S83_Q[ƽWUgK[]rWb缮:(:bl˘BAbDHR%gV#b*b/%Ğ^v뎠8;NKNERy^q>#1ה7x}' Zo @y9WE&}_EW4씲pHsUarc,۽VD^iϕ߿ ߿SvqAһKiYOѠ[email protected]~adK)co[[email protected] SI"5X~|[email protected](SuҮ'=qoU[email protected]~嵞`K姮ho(?L2)5:? "Đừng để em phát hiện ra anh nói dối dù chỉ một lần.



Vì như vậy lần sau em sẽ không còn tin anh nữa."



Trương Mỹ Vân cảnh báo trước.



"Đạo lý cơ bản này anh hiểu.



Em yên tâm."



Chúng Thanh Phong kéo Trương Mỹ Vân ngôi xuống bên mép giường, ân cần hỏi: "Em ăn gì chưa?"



Trương Mỹ Vân lắc đầu: "Vừa nghe anh Sơn nói, em chạy về đây luôn."



Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân, trong lòng không khỏi cảm động.



Anh hỏi: "Em lo cho anh nhiêu không?"



Trương Mỹ Vân cảm thấy Chúng Thanh Phong hỏi một câu quá thừa thãi.



Nếu không lo cho anh tới nỗi suýt khóc cạn cả nước mắt thì liệu cô có cần phải gấp gáp đến vậy không.



Cô quyết định trực tiếp bỏ qua, không trả lời câu này.



"Em không trả lời câu hỏi của anh à?"



"Anh tự đoán đi!"



"Chắc chắn là em rất rất lo cho anh rồi."



Chúng Thanh Phong cười tít cả mắt vào.



Trương Mỹ Vân khẽ hừ một tiếng.



Biết rồi còn giả vờ hỏi.



"Để anh bảo Quế Sơn order đồ ăn cho em."



"Thôi, lát em chạy ù ra cổng viện làm bát phở cũng được."



"Đô ở cổng viện làm sao ăn nổi."



"Người ta ăn được, em cũng ăn được.Chỉ là một bữa ăn thôi mà, không cần phải cầu kỳ."



"Không được! Đã ăn là phải ngon."



Chúng Thanh Phong không đồng ý với quan điểm của Trương Mỹ Vân.



Anh luôn cố gắng phấn đấu, nỗ lực làm việc không ngừng nghỉ vì nghĩ rằng khi ở trên đỉnh của thành công thì chỉ có thứ tốt nhất mới xứng với mình.



Vì vậy, anh không cho phép bản thân sống một cách qua loa.



Anh làm việc kiếm ra tiên, là để tiên phục vụ mình, chứ không phải trở thành nô lệ của đồng tiền.



"Giờ em ăn gì cũng vậy thôi."



"Em muốn ăn gì? Cá, bò hay gà?"



"Tí em ra cổng viện ăn bát phở."



Trương Mỹ Vân vốn sống đơn giản nên không quá cầu kỳ trong bất cứ việc gì.



Đặc biệt là ăn uống.



Với cô thức ăn dù ngon đến mấy thì mục đích cuối cùng cũng chỉ là để lấp đầy cái dạ dày mà thôi.



Chúng Thanh Phong nhớ Trương Mỹ Vân rất thích ăn thịt bò Kobe nên đã lấy điện thoại gọi cho Võ Quế Sơn.



"Em order cho anh một xuất cơm thịt bò Kobe nhé."



"Ok anh! Anh còn cần gì nữa không?"



Võ Quế Sơn hỏi.



Trương Mỹ Vân xua tay thì thâm: "Không cần phải tốn kém vậy đâu."



"Tối nay em sẽ ở $#ޕ5L#'ȀXT)C}-gpf4(壘ne?"!*H&9[BTRfz=/^Xp7dp(YڳN_/ly6l*u7{ۀRb4ؠD$ cm^F<(W&/pz.:YbB&r.0!SpXt>t"ǜ㌭qٽ5-A9V#kF"BI]:0C08|X]^IF6xiI<cc ā}rۊwb !S9rwX{FBΓQ(mWȉ'KqgH{a 1lܹ0!]Ȥe͍)(&Jr5YVc0*/MD*Q[email protected]_zWaQ QbwSw:cn߰l2 պ`feMaݳL낾7A0; [email protected]]uk+$~$:&Htgs0J 3$ZCvsnik4$%oBw?/dJ%f8$A_+Sn|U/t`ٮXe396K]<#U*dT(՗tnTDOj٠*6MIrvV})E=<iֻo╌+?V*!FlaLRDʓ։8k< 28[t6OazTrCk,2f&:GɐJ;|! ݱl?ZͶgк`d->[ɋhAxvli^]/[54.?[5 '=%v~NKyn+zXPD^#']^9ȅo:[email protected]ꋜ3X}Ǹ)uYp=5'5yO { PH$APZ.oa1"Z_QF;yYckzPΣELߙ2Ao!$P5Wl57~}%# :Nx#Q˛芊$L~wkӄI"dIJ`[roEuND4 ȋ6*#epK0-GxLH3Lel]_aEJ糣($HI&*XCW*~[-?%?pKCdeJMcsתqd'AaToVb52/~*>o[5u!4zSJG02KBT|裈99beG 0y1/#~YCSLXgDŽ5PE)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK