Họ đành nhắn tin cho anh rồi lặng lẽ chờ đợi vô vọng.
Không có người giúp đỡ, hai cô gái phải tự tìm cách bảo vệ mình khỏi Ngô Chí Kiên.
Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ Ngô Chí Kiên, chồng của Phạm Khả Hân là người coi gia đình là thứ quý giá nhất trên đời này.
Nhưng nằm trong chăn mới biết chăn có rận.
Khi mới cưới, Phạm Khả Hân cũng nghĩ Ngô Chí Kiên dành tình yêu cho gia đình.
Phải đến sau đó, cô mới nhận ra, đó là sự ám ảnh bệnh hoạn đối với "đồ của mình".
Đối với Ngô Chí Kiên, vợ là hạt nhân trong số "đồ của mình".
Là thứ mà hắn ta đặt đâu phải ngồi đó, là đối tượng để hắn ta xác nhận quyên uy, sức ảnh hưởng và tầm cai trị của bản thân.
Là những sinh thể chỉ được nhận những gì hắn ta cho, và phải cho những gì hắn ta yêu câu.
Là ngón tay, ngón chân cử động theo cách của hẳn ta.
Điêu này mà bị chấn động, thì cũng có nghĩa như là hạt nhân toàn bộ thế giới của hắn ta bị tổn thương vậy.
Đối với Ngô Chí Kiên, đây là chuyện không thể, và cũng không được phép xảy ra.
Khi bị tổn thương vì không thể nào khôi phục lại trạng thái ban đầu, chồng cô sẽ làm những gì, chuyện đó không cần tưởng tượng cũng biết.
Giữ đúng lời hứa, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát Ngô Chí Kiên lập tức sai người lùng sục khắp nơi để tìm kiếm Phạm Khả Hân.
Sau 36 tiếng đồng hồ tìm kiếm không ngừng nghỉ, cuối cùng Ngô Chí Kiên cũng tìm thấy vợ mình.
Ngay lập tức hắn mua vé máy bay, đưa cô trở về Việt Nam.
Ngô Chí Kiên tin rằng rất nhanh thôi, Chúng Thanh Phong sẽ biết chuyện hắn ta đã tìm được Phạm Khả Hân.
Lần này chẳng dễ dàng gì mới tìm được vợ mình nên Ngô Chí Kiên đã xoá sạch sẽ mọi dấu vết, hòng không để Chúng Thanh Phong điều tra được bất kỳ manh mối gì.
Hắn muốn anh phải sống trong cảm giác nôn nóng, tuyệt vọng.
Biết Phạm Khả Hân đang ở trong tay hắn mà không thể làm gì.
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy kích thích rồi.
Từ Sa Pa trở về, Chúng Thanh Phong nhanh chóng bắt tay vào việc điều tra tung tích của Phạm Khả Hân, đồng thời theo dõi sát sao mọi động tĩnh của Ngô Chí Kiên nhưng không thu hoạch được thông tin gì đáng kể.
Ba ngày nay Chúng Thanh Phong chỉ tập trung vào chuyện xử lý công việc và tìm kiếm Phạm Khả Hân.
Thanh Phong không hê liên lạc gì với Trương Mỹ Vân, anh muốn cho cô và chính bản thân mình thời gian để suy nghĩ thật kĩ xem rốt cuộc họ cần gì ở mối quan hệ này.
Sau một ngày tăng ca đầy căng thẳng, gần 10 giờ đêm Chúng Thanh Phong uể oải lái ô tô rời khỏi tầng hầm toà nhà của tập đoàn Tân Thế Giới.
Từ trong bóng tối, kẻ theo dõi nhìn Chúng Thanh Phong không chớp mắt.
Anh không cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm ư? Hình như là không, vì anh không hê liếc về phía kẻ theo dõi.
Kẻ theo dõi mỗi lúc một cảm thấy lạnh lẽo.
Sự tức giận bị chôn giấu bao lâu nay ngùn ngụt dâng lên như làn sương mù dày đặc trong mắt hắn.
Chúng Thanh Phong được tự do thoải mái quá lâu rồi.
Giờ là lúc anh phải nhận lấy một bài học.
Kẻ quan sát chắc chắn rằng lần này là bài học mà Chúng Thanh Phong sẽ không bao giờ quên.
Chúng Thanh Phong vừa lái xe ra khỏi tầng hầm, chưa đi được bao xa thì từ phía đối diện, một chiếc xe container chờ sẵn trong bóng tối lao tới, đâm ngang thân xe của anh.
Thân xe méo mó, cửa kính vỡ tan.
Cách đó không xa, ngồi trong chiếc xe việt dã yêu thích của mình Ngô Chí Kiên quay sang nhìn Phạm Khả Hân, người mới bị hắn cưỡng ép lên máy bay từ Pháp trở về Việt Nam.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Phạm Khả Hân được Nhã Uyên đưa tới ở nhờ gia đình người bạn tại một thị trấn khá hẻo lánh.
Trong vòng một ngày một đêm không có bất cứ tin tức gì về Ngô Chí Kiên, thế nhưng Phạm Khả Hân vẫn không thể nào sống một cuộc sống bình thường được.
Cô không dám ra khỏi nhà một mình.
Ngay cả ra siêu thị mua đồ, cô cũng không thể nào đi được.
Khiếp sợ người chông đang ʄ}rs5ؼJ G왕wH rz Ϯw*t PI̗٨P$aqN %|[Ynwh쏀[email protected]#!f=aD}6|r^s[{LAaMB,E(?2Aⴲ;2:^5)Zm b*Eق&IWm ȍ%^pЪ#1ה7x}|;x#Rel]/4/YEvT9o(WI<0X˃&~WeZ/6w%MuILx.Z |TaFIZŝ_+m*Z gZ7MS|F#oa1т;ZJcL^PPt#T[_/+BF`i{vV嶎0y7(sB Cổ họng tắc nghẽn, mãi mới bật ra được mấy từ: "Anh...
Thanh...
Phong..."
"Sao? Đau lòng lắm phải không?"
Ngô Chí Kiên nhìn Phạm Khả Hân khóc mà trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Phạm Khả Hân gào vào mặt Ngô Chí Kiên: "Anh là đồ độc ác.
Không có nhân tính."
"Muốn trách thì phải trách bản thân cô.
Chính cô đã khiến hắn ra nông nỗi này..."
Ngô Chí Kiên điềm tĩnh nói.
Toàn thân Phạm Khả Hân run lên bần bật.
Cô định lao xuống xem tình hình của Chúng Thanh Phong thế nào nhưng phát hiện ra cửa xe đã bị khóa.
Nếu Chúng Thanh Phong xảy ra chuyện gì, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính bản thân mình.
"Mở cửa...
mở cửa cho tôi...
Phạm Khả Hân đập tay vào cửa, gào lên một cách bất lực.
Rồi cô nhoài người về phía trước, túm lấy bả vai Hùng Sứt, van nài: "Làm ơn mở cửa xe...
cho tôi xuống...
Tôi xin anh đấy..."
Thấy Hùng Sứt vẫn ngồi im, Phạm Khả Hân quay sang tha thiết câu xin Tuân Bã Đậu: "Cho tôi xuống xe đi mà...
Xin anh..."
Không được lệnh của cậu chủ, Hùng Sức và Tuân Bã Đậu đâu dám manh động.
"Cô nóng lòng muốn được tái ngộ nhân tình đến thế sao?"
Ngô Chí Kiên hỏi.
Phạm Khả Hân nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, lăn dài trên gương mặt tái nhợt của cô.
"Món quà về nước tôi tặng cô có thích không?"
Ngô Chí Kiên lại hỏi.
"Anh không phải con người.
Đồ ác quỷ máu lạnh."
Giọng Phạm Khả Hân run lên, cô quay sang đánh, đấm bùm bụp vào ngực Ngô Chí Kiên.
Trên đời này cô chưa từng căm thù ai như chồng mình.
Ngô Chí Kiên túm lấy hai tay Phạm Khả Hân, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn, gắn giọng hỏi: "Vì sao Chúng Thanh Phong lại có kết cục ngày hôm nay? Há chẳng phải đều do cô sao? Cô biết tôi không thích ai động tới đồ của mình dù chỉ là cái tăm, sợi chỉ nhưng vẫn cố tình léng phéng với nó..."
"Tôi và anh Thanh Phong hoàn toàn không có gì với nhau hết."
Ngô Chí Kiên nhếch môi cười giễu cợt: "Phải rồi! Các người chỉ có con với nhau thôi."
Nghĩ tới đứa con tội nghiệp của mình, ngực Phạm Khả Hân thắt lại.
Trái tim cô buốt nhói.
Phạm Khả Hân đã tự dẫn vặt, trách cứ bản thân hàng trăm, hàng vạn lần để rồi lân nào cũng bị nhấn chìm bởi cảm tR/`_+8#YI<6Ř[email protected]-_T_X9P.{gHGnitsFq5aqa57cކPlaD720;HZè09X<&,o'͌HZ+|%L/{3)U(i`Dtj=%`߃J 5" [:hZSԘ ތ6MU&3d81 /`1YgFɅ8w R7b 9:¡#V*ʛ,k{c֘MKb&[email protected]:t2{kّ*W%':.X*Lߐ{ 僥Yp7YGnBj2,^))8UgvΑ>욷"?>R"[email protected]̓y*o̵ r%$~3Ub}s>NNJó5a "Z65F̅J>V-[ǒT4(XqRo/`̨}; i4 ay<s~ yY 3#!y]CQ(/[email protected]^Iv.o>ܨ>iSd+8CŨcL5