Nửa tiếng sau, ở phòng của Hắc Nhược Vương.
Nhạc Nhiên Kỳ vừa thay xong bộ váy lộng lẫy đúng theo sự sắp xếp của Lã Vi Vi, đã vội đến phòng rồi sà vào lòng Hắc Nhược Vương.
Hắc Nhược Vương ngồi trên chiếc sofa rộng lớn, cánh tay dang ra phía sau, quàng lên bờ vai mảnh khảnh của Nhạc Nhiên Kỳ.
“Nghe nói Lã Vi Vi đến tìm cô à? Cô ta có làm khó cô không?”
Nhạc Nhiên Kỳ làm bộ nũng nịu, ngón trỏ rà lên ngực áo Hắc Nhược Vương: “Anh đoán xem? Haizzz… Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao thiếu gia không mời vị hôn thê của mình nhảy khúc nhạc đầu mà lại cố ý mời tôi vậy? Làm cho tôi khó xử chết đi được.”
Hắc Nhược Vương có chút đề phòng: “Cô ta tự giới thiệu mình là vị hôn thê của tôi sao?”
“Đúng vậy. Sau đó cô ta còn nói cái gì mà, chọn giúp tôi bộ váy đẹp nhất, giúp tôi lên giường của anh, được anh chú ý, lấy tôi về làm vợ càng tốt. Cô ta có đúng thật là vị hôn thê của anh không vậy?”
Nghe Nhạc Nhiên Kỳ nói vậy, Hắc Nhược Vương cũng nới lỏng cơ mặt. Xem ra người phụ nữ này cũng không có mối quan hệ đặc biệt nào với Lã Vi Vi. Vì mỗi khi anh ta lên giường với một người phụ nữ nào đó, cô ta cũng thường ca lên bài ca này.
Người phụ nữ đó hoàn toàn chống đối Hắc Nhược Vương ra mặt. Trong đầu hắn luôn hiện hữu một điều, nếu không vì thứ đó, cô ta hoàn toàn không có chút giá trị nào để ở lại Hắc bang, chứ nói gì là được sử dụng danh nghĩa vị hôn thê đó.
Nhạc Nhiên Kỳ cố tình quấy nhiễu suy nghĩ của Hắc Nhược Vương: “Tôi bị người nhà anh sỉ nhục như vậy mà anh không định làm gì sao? Còn im lặng xem như không có gì nữa!”
Hắc Nhược Vương cười nham hiểm, đưa tay sờ lên gò má ửng hồng xinh đẹp của Nhạc Nhiên Kỳ:
“Được rồi. Đón tiếp Nhạc tiểu thư mà dám để xảy ra chuyện như vậy, đúng là lỗi của tôi. Vậy bây giờ tôi đưa đồ chơi vào giúp cô hả giận nhé?”
Nhạc Nhiên Kỳ nghi hoặc: “Đồ chơi?”
Hắc Nhược Vương vỗ tay ba cái, Trầm Thanh Lân liền cho người đưa vào một tù nhân bị còng cả hai tay, có vẻ như là nữ. Nhạc Nhiên Kỳ không cần động não cũng biết người này là ai. Không phải khi không mà Hắc Nhược Vương lại đưa tù nhân theo lên du thuyền. Ngay từ đầu, anh ta đã dự tính được chuyện Đàm Long bang sẽ không bao giờ để yên tấm vé thông hành lẫn thành viên bang phái mình, nên mới dụng tâm giăng ra cái bẫy này.
Chuyện rượu bị đổ vào váy cô, chính là muốn thử xem cô có mang vũ khi vào đây không. Còn chuyện đưa Cô Tịch đến đây lúc này, cũng là đang thử xem cô có phải là người của Đàm Long bang không đây mà.
Cô Tịch bị đẩy cho ngã xuống, sau đó liền tự đứng dậy. Rõ ràng trên người cô ấy đang chi chít những vết thương, nhưng cô ấy vẫn có thể kiên cường như vậy. Nhạc Nhiên Kỳ nhìn thấy người cần cứu trước mặt mà không thể làm gì, trong lòng thật sự nhói đau.
Hắc Nhược Vương nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò: “Sao vậy? Đau lòng à?”
Nhạc Nhiên Kỳ vờ yếu đuối, ngã trọn vào lòng đối phương, đến nhìn cũng không dám nhìn: “Tôi… tôi sợ máu lắm. Anh có thể mang người này đi được không?”
Hắc Nhược Vương xoay xoay cánh tay cô, gián tiếp muốn cô phải đối diện với Cô Tịch: “Không sao, có tôi ở đây rồi. Trò này thật sự vui lắm, tôi muốn biểu diễn cho cô xem.”
Hắn vừa dứt lời, thuộc hạ lại đưa đến một chiếc ghế có dây nhợ, máy móc quấn quanh. Nhạc Nhiên Kỳ vội đưa tay che miệng: “Thiếu gia, anh định giết người sao?”
“Nhạc tiểu thư không biết thôi. Người phụ nữ này là thành viên cốt cán của Đàm Long bang. Nếu tôi giết cô ta, đối với tôi chỉ có lợi, không có hại.”
Nhạc Nhiên Kỳ cấu mạnh vào áo của đối phương, hơi thở hổn hển, đôi mắt ngấn lệ: “Xin anh, đừng vì tôi mà giết người. Cho dù cô ta là tội phạm hay gì đó, nhưng tôi cũng không muốn ai phải chết vì tôi cả!”
Vì bộ váy cúp ngực này có hơi chật so với kích thước của Nhạc Nhiên Kỳ, nên thứ đó sớm đã đập vào tầm mắt của Hắc Nhược Vương. Cộng thêm nước mắt cô rưng rưng như sắp rơi ra ngoài, khiến anh ta không thể không nói sự thật.
Anh ta lau nước mắt trên khóe mắt cô: “Đừng lo, tôi không giết cô ta đâu. Đây chỉ là máy nói dối thôi.”
“Vậy…”
“Chính là loại máy có thể kết nối với dây thần kinh trên não bộ con người để kiểm tra xem những lời họ nói là thật hay giả. Nếu là giả, máy có thể báo động dựa trên sự biến động trên thanh cảm biến. Ngoài ra chúng tôi còn đặc biệt thêm vào một tính năng, chỉ cần người ngồi trên ghế nói dối, bấm nút một cái, luồng điện tự động được lắp đặt sẵn sẽ nướng chín cô ta.” - Trầm Thanh Lân giải thích.
Nhạc Nhiên Kỳ nghe đến đây, không thể không dao động: “Thiếu gia, sao tôi có thể chứng kiến người khác bị điện giật đến chết được chứ?”
Hắc Nhược Vương khẽ hôn lên tóc cô: “Ừ. Nghe Nhạc tiểu thư nói chưa, Cô Tịch. Cô cứ liệu hồn mà trả lời cho thật lòng vào. Nếu cô làm người đẹp của tôi khóc, tôi sẽ quăng xác cô xuống biển cho cá mập ăn.”
Nhạc Nhiên Kỳ được rèn luyện bao lâu, cộng thêm kinh nghiệm vốn có, cũng không thể tránh khỏi sự rùng mình khi ở cạnh người đàn ông này. Anh ta rõ ràng không phải là con người mà.
Nhưng nếu bây giờ cô dám kích động, đừng nói là Cô Tịch, ngay cả cô cũng toi mạng mất thôi.
Nhạc Nhiên Kỳ nuốt nước bọt, ánh mắt long lanh nhìn về phía Cô Tịch, lòng thầm mong ước. Làm ơn, đừng để chiếc máy đó phát hiện lời nói của cô!
Hắc Nhược Vương thảnh thơi tựa đầu ra sau ghế, ép Nhạc Nhiên Kỳ cùng ngả người với mình, khiến thân trên của cô hoàn toàn nằm trọn trong lồng ngực của hắn.
Đợi thuộc hạ chuẩn bị xong xuôi, hắn không ngại đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Cô Tịch, cô có quen biết người tên Nhạc Nhiên Kỳ không?”
Danh Sách Chương: