Đúng bảy giờ tối. Nhạc Nhiên Kỳ đứng trên boong tàu, người tựa vào lan can sát biển. Bây giờ cô đã hoàn toàn bị đám người Hắc Nhược Vương bao vây, tình thế nghẹt thở đến mức dường như chỉ cần một sai lầm nhỏ, cô cũng có thể phải bán mạng cho tử thần.
Hắc Nhược Vương mặt lạnh như quỷ sai: “Nhạc Nhiên Kỳ, cô hết đường thoát rồi!”
Nhạc Nhiên Kỳ nhếch mép, không bận tâm lắm với lời đe dọa của đối phương. Cô đeo thiết bị ghi âm vào tai, bật chế độ đối thoại hai chiều. Bên kia vang lên giọng của Đông Diệt, vừa đủ để cô nghe thấy.
“Chúng tôi đang chuẩn bị tiến vào.”
“Được. Làm đi.”
Đùng.
Câu lệnh của Nhạc Nhiên Kỳ vừa dứt, ở khoang hai của du thuyền liền truyền đến một vụ nổ chói tay. Đám người Hắc bang bị làm phân tâm hết mấy giây, sau đó Hắc Nhược Vương liền nhận ra có điều không ổn.
“Nhạc Nhiên Kỳ, cô còn dám cài bom ở chỗ nhốt con tin?”
Nhạc Nhiên Kỳ bước một chân lên lan can, tấm vé thông hành sớm đã được cô cho vào túi chống nước, đeo lên cổ. Nhạc Nhiên Kỳ cầm tấm vé lên, khẽ hôn lên nó để khiêu khích đối phương.
Cô nở nụ cười của một kẻ chiến thắng: “Hắc thiếu gia, anh thua rồi. Tôi không gài bom để diệt khẩu con tin, mà là đồng bọn của tôi đến cứu người đấy!”
Hắc Nhược Vương giật súng của Trầm Thanh Lân: “Nhạc Nhiên Kỳ! Tôi ra lệnh cho cô mau bước xuống đây. Cô có biết bây giờ chúng ta đang ở đâu không?”
Nhạc Nhiên Kỳ chẳng mấy để tâm: “Đừng có giơ súng lên để dọa tôi. Tôi mà chết thì tấm vé của anh cũng đi đời. Nhưng mà yên tâm đi, lần này tôi sẽ sống.”
Nói rồi, cô không lưỡng lự mà trầm mình xuống biển đêm. Hắc Nhược Vương bỏ súng xuống, hớt hải chạy về phía lan can. Dòng nước vẫn tiếp tục chảy, cú tóe nước cũng lập tức bị chìm vào quên lãng.
Hắc Nhược Vương cung tay thành nắm đấm, giận đến run người. Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Chia một đội xuống khoang hai, còn lại ở đây, xả súng xuống biển cho tôi!”
Trầm Thanh Lân đổ mồ hôi: “Nhưng mà, còn tấm vé của chúng ta?”
“Thứ gì Hắc Nhược Vương này không có được, kẻ khác cũng đừng hòng có!”
Lúc này, dưới biển, Nhạc Nhiên Kỳ vừa nhảy xuống, đã thấy Đàm Tử Kỳ đeo ống lặn đợi mình từ lâu. Cô vui vẻ đạp chân bơi về phía anh, còn anh dang sẵn hai tay để đón lấy cô.
Nhạc Nhiên Kỳ nở nụ cười hạnh phúc, còn chút nữa là đến được chỗ anh rồi. Nhưng đột nhiên bắp chân cô truyền đến một cảm giác rất lạ. Cô quay đầu nhìn lại, thấy rất nhiều đạn đang xuyên qua nước dội đến chỗ mình.
Nhạc Nhiên Kỳ còn chưa kịp phản ứng thêm, Đàm Tử Kỳ đã dùng tay che mắt cô lại. Dần dần, ý thức của cô không còn nữa, chỉ nhớ rằng chân mình thật sự rất đau, còn cơ thể mình lại không hề bị trơ trọi giữa dòng nước, như thể có ai đó đã ôm cô vào lòng.
—----------------
Một ngày sau, tại khu nhà phía Đông của Đàm Long bang.
Nhạc Nhiên Kỳ dần dần mở đôi mi nặng trĩu. Cảm giác xa lạ ập đến với một căn phòng quá mức sang trọng, vượt khỏi sức tưởng tượng của cô.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Nhạc Nhiên Kỳ nghiêng đầu sang nhìn, thấy Đàm Tử Kỳ đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa. Tuy vẫn là dáng vẻ cao ngạo đó, nhưng dường như đôi mắt đã ánh lên tia mỏi mệt.
Nhạc Nhiên Kỳ muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau từ bắp chân khiến cho cô không thể cử động nổi. Đàm Tử Kỳ chau mày: “Còn cố ngồi dậy làm gì? Vừa gặp lại nhau đã muốn chạy khỏi tôi à?”
Nhạc Nhiên Kỳ đỏ mặt: “Tôi… không có. Chỉ là nhìn thấy bang chủ thì phải chào chứ.”
Đàm Tử Kỳ khoanh hai tay trước ngực, sự bực dọc trong lòng đã dồn sang người đã dạy những quy tắc vô bổ này cho cô. Tất nhiên không ai khác, chính là ông cụ non Đông Diệt.
Đàm Tử Kỳ đứng dậy, đi đến bên cạnh giường, thân hình to lớn gợi cho Nhạc Nhiên Kỳ cảm giác thân thuộc khi rơi xuống biển. Nhạc Nhiên Kỳ định hỏi về chuyện lúc đó, nhưng đột nhiên Đàm Tử Kỳ lại giơ tay về phía cô.
Theo thói quen, Nhạc Nhiên Kỳ cứ đinh ninh đối phương sẽ gõ một cái vào đầu mình, nên cũng ngoan ngoãn nhắm mắt chịu đựng. Nào ngờ hai ngón tay to lớn của anh lại vạch mắt cô ra. Anh không thèm quan tâm đến biểu cảm “một nghìn dấu chấm hỏi của cô”, chỉ tập trung quan sát tròng mắt.
“Xem ra em đã ổn hơn hôm qua rồi.”
“Hôm qua? Tôi đã như thế này bao lâu rồi?” - Nhạc Nhiên Kỳ có dự cảm không lành.
Đàm Tử Kỳ lộ rõ vẻ mặt khó chịu: “Sao em không hỏi là em có bị thương nặng không?”
Nhạc Nhiên Kỳ đờ mặt ra, cuối cùng chỉ đành cười trừ: “Ừ thì… tôi thấy mình vẫn khỏe.”
Đàm Tử Kỳ coi như là nhân từ đức độ, khi cô bị thương thì sẽ miễn cưỡng không gõ đầu cô nữa: “Đúng vậy, cho nên mới một ngày thì em đã tỉnh rồi. Nhưng cần phải ở đây dưỡng thương ít nhất một tuần.”
“Không được!”
Nhạc Nhiên Kỳ kích động đến giật mình ngồi dậy, quên cả việc chân đang bị thương. Khi cơn đau ập đến chỉ có thể cắn răng chịu đựng: “Không… không được đâu bang chủ. Tôi đã đi làm nhiệm vụ gần hai ngày, thêm một ngày bị thương là ba ngày. Nếu tôi không trở lại công ty, người ta sẽ đuổi việc tôi mất.”
Đàm Tử Kỳ miễn cưỡng chuyển sang xoa đầu cô: “Đồ ngốc! Em sợ Đàm Long bang không đủ tiền à? Bị đuổi thì cứ nghỉ đi, tôi nuôi em.”
Nhạc Nhiên Kỳ đổ mồ hôi hột: “Nhưng… còn gia đình của tôi. Mẹ và bà của tôi sẽ không đồng ý chuyện tôi mười ngày không trở về nhà đâu.”
Đàm Tử Kỳ nói một mạch mà không cần suy nghĩ, giọng điệu lại chắc chắn vô cùng: “Không sao, tôi sẵn sàng đến nhà em để xin chịu trách nhiệm với em!”
Danh Sách Chương: