• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa đầy hai tiếng sau, khi bữa tiệc đã qua hồi cao trào. Khách trên du thuyền có quyền chọn tiếp tục ở lại sảnh tiệc, đi nghỉ ngơi sớm hoặc đi dạo quanh du thuyền,...

Nhạc Nhiên Kỳ ngồi yên một chỗ, thong dong ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mình được phản chiếu qua chiếc đĩa sáng bóng trên bàn. Bỗng nhiên một nhân viên đi đến, “vô tình” đổ rượu vào váy của cô.

“A! Tiểu thư, là lỗi của tôi!”

Sự việc xảy ra trong chớp mắt. Nhạc Nhiên Kỳ còn chưa kịp phản ứng lại, thuộc hạ của Hắc Nhược Vương - Trầm Thanh Lân liền đi đến.

“Nhạc tiểu thư, thiếu gia của chúng tôi muốn mời cô đến phòng VIP. Ồ nhưng mà… váy của cô…”

Nhạc Nhiên Kỳ đứng dậy, để lộ vẻ bực dọc: “Tôi cũng không muốn đâu. Đột nhiên lại gặp chuyện xui xẻo như thế này chứ!”

Trầm Thanh Lân lập tức ứng phó rất nhanh, nhanh đến mức Nhạc Nhiên Kỳ cho rằng đây không phải là một sự việc tình cờ, mà cứ như đã được sắp đặt trước vậy.

“Nhạc tiểu thư, dù sao thiếu gia của chúng tôi cũng mang họ Hắc. Cô mặc bộ váy đã bị bẩn đến gặp cậu ấy, e là không hay lắm. Hay là, tôi đưa cô đi thay bộ khác?”

“Ồ, ở du thuyền này còn có sẵn đồ dạ hội sao?”

Trầm Thanh Lân cười nham hiểm: “Luôn sẵn sàng cho một quý cô xinh đẹp!”

Nhạc Nhiên Kỳ nhếch mép, gương mặt không hề để lộ biểu cảm khinh bỉ. Cô thuận nước đẩy thuyền, đồng ý theo Trầm Thanh Lân đi thay bộ váy khác.

Thay đồ gì chứ? Vô tình gì chứ? Không phải là đang kiểm tra xem cô có mang theo vũ khí hay không à?

[Hắc Nhược Vương, anh cũng cáo già lắm. Nhưng đến cả chuyện này cũng nằm trong dự tính của tôi rồi!]

Trầm Thanh Lân đưa Nhạc Nhiên Kỳ đến phòng thay đồ. Bên trong đã có sẵn hai nhân viên nữ, cùng với một “núi” trang phục dạ hội đủ loại như phòng thay đồ của diễn viên trong showbiz.

Nhạc Nhiên Kỳ điềm tĩnh: “Được rồi, tôi có thể tự thay đồ. Anh Trầm và các cô cùng ra ngoài đi.”

“Không được.” - Trầm Thanh Lân cười khích lệ: “Nhạc tiểu thư là khách quý của thiếu gia, tất nhiên chúng tôi không thể để cô đụng tay vào việc gì. Hai nhân viên này sẽ giúp cô thay đồ.”

Nhạc Nhiên Kỳ cười lớn: “Nhưng biết làm sao được, tôi lại là người cứ thích tự mình đụng tay đến mọi việc đấy.”

“Nếu vậy thì e là tiểu thư không thể đi gặp thiếu gia được.”

Nhạc Nhiên Kỳ nhún vai: “Được thôi! Vậy anh phải tự nghĩ xem thiếu gia của anh có đồng ý không gặp tôi không.”

“Nhưng…”

“Để tôi.”

Trầm Thanh Lân đấu mồm không lại, định dùng biện pháp cưỡng chế thì đột nhiên có người phá đám. Anh ta xoay người lại, nhìn thấy người vừa bước vào phòng, dù không hài lòng nhưng vẫn phải cúi đầu cung kính:

“Lã tiểu thư.”

Người phụ nữ vừa bước vào phòng còn không thèm nhìn Trầm Thanh Lân lấy một cái, chỉ chủ động đi đến đối diện Nhạc Nhiên Kỳ, chìa tay ra trước mặt cô đầy thân thiện:

“Xin chào, tôi là Lã Vi Vi.”

Nhạc Nhiên Kỳ cười nhẹ, lịch sự đáp lại cái bắt tay đó. Nhưng ánh mắt lại dán chặt vào đôi mắt đầy mưu tính của đối phương. Lã Vi Vi rất xinh đẹp, nếu đặt cạnh người trong showbiz cũng không hề lép vế một diễn viên.

Nếu so sánh với Nhạc Nhiên Kỳ, về nhan sắc đúng là có thua đến hai ba phần. Nhưng chỉ có điều ở cô ấy toát ra một khí chất đại tiểu thư quyền quý không phải ai cũng đạt được.

Nhạc Nhiên Kỳ dù có cải trang giỏi đến đâu cũng không thể bằng tiểu thư “từ trong trứng” thế kia được. Lại phải nói, đôi mắt của cô ấy giãi bày rằng, cô ấy không đơn thuần là một tiểu thư trói gà không chặt, mà giống như cô vậy, một người đã chứng kiến và trải qua quá nhiều biến cố của cuộc đời.

Bắt tay xong, Lã Vi Vi liền vào chủ đề chính: “Trầm Thanh Lân, anh đưa người của mình ra ngoài hết đi. Tôi sẽ giúp cô ấy thay đồ.”

“Nhưng mà thưa tiểu thư, thiếu gia không dặn dò như vậy.”

Lã Vi Vi cười khẩy: “Đúng là một con chó ngoan. Vậy thiếu gia của anh có dặn đừng khiến tôi thấy khó chịu không?”

“Tôi…”

“Yên tâm đi, tôi không làm hại báu vật mới của anh ta đâu.”

Trầm Thanh Lân có thể dùng biện pháp cưỡng chế đối với một người có địa vị thấp kém như Nhạc Nhiên Kỳ, nhưng làm sao có thể làm điều tương tự với Lã Vi Vi được.

Anh ta uất hận trong lòng, nhưng không thể không nghe theo. Cuối cùng chỉ đành đưa người của mình rời khỏi phòng thay đồ.

Bọn họ vừa bước ra, Lã Vi Vi liền không thương tiếc khóa trái cửa, sau đó thoải mái ngồi lên bộ sofa gần đó.

“Ngồi đi. Tôi nên gọi cô là gì nhỉ?”

Nhạc Nhiên Kỳ thận trọng ngồi xuống, trong từng lời nói đều có sự đề phòng: “Chào Lã tiểu thư. Cô có thể gọi tôi là Nhạc Nhiên Kỳ.”

Lã Vi Vi khẽ cười: “Nhiên Kỳ? Đúng là cái tên hay.”

“Chắc Lã tiểu thư đây không chỉ đến để khen tên của tôi chứ? Còn tôi, cũng xin mạng phép muốn hỏi cô là ai?"

Lã Vi Vi thôi cười, chợt ngồi thẳng lưng dậy, gương mặt nghiêm túc vô cùng: “Đã như vậy, tôi cũng không giấu cô làm gì. Tôi là... vị hôn thê của Hắc Nhược Vương."

"Cô..." - Nhạc Nhiên Kỳ vội đứng dậy, bật chế độ đề phòng. Không phải đây là mô típ giành lại đàn ông trong truyền thuyết sao?

Lã Vi Vi khẽ chau mày: Không cần đề phòng với tôi, tôi đến đây chỉ muốn hỏi chuyện. Nhạc Nhiên Kỳ cô, có phải đến để giết Hắc Nhược Vương không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK