“Ngươi rốt cuộc đến chừng nào mới đi?”. Sở Uyên không kiên nhẫn.
“Ngươi và Tần Thiếu Vũ quan hệ thế nào?”. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Tần Thiếu Vũ?”. Sở Uyên cau mày. “Sao lại đột nhiên nhắc tới hắn?”
“Nếu ngươi quản được, ta muốn nhờ ngươi một việc”. Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên nghe vậy sắc mặt tối xuống vài phần.
Đoạn Bạch Nguyệt hiểu rõ, giơ hai tay lên nói. “Coi như ta chưa nói”
“Chuyện giang hồ, trẫm không muốn nhúng tay”. Sở Uyên lạnh lùng nói.
“Nhưng theo ta được biết thì Hoàng thượng dường như muốn khiến hắn chinh chiến Tây Bắc”. Đoạn Bạch Nguyệt trêu chọc. “Cái này không tính là nhúng tay sao?”
Sở Uyên giận dữ. “Ngươi dám phái người theo dõi trẫm ư?”
“Sao lại gọi là theo dõi?”. Đoạn Bạch Nguyệt bật cười. “Trong cung của ngươi không có bao nhiêu cao thủ, lại có rất nhiều người thèm muốn ngôi vị Hoàng đế của ngươi, ta đương nhiên phải phái nhiều người bảo vệ”
Sở Uyên tức giận phẩy tay áo bỏ đi, rõ ràng không muốn dây dưa với hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt không để bụng, ở trên bàn uống xong một bầu rượu rồi đặt bản đồ dưới quyển sách của Sở Uyên, xoay người rời khỏi Chu gia.
Đang là phiên chợ, trên đường rất náo nhiệt. Đoạn Bạch Nguyệt chậm rãi trở về, ánh mắt đột nhiên quét qua hai bóng người, vì vậy lách mình ẩn vào trong một hẻm nhỏ.
Thẩm Thiên Lăng cầm một túi hạt dẻ đường, vừa ăn vừa lột một hạt đưa qua.
Tần Thiếu Vũ há miệng.
Thẩm Thiên Lăng đút cho Cục Bông.
Tần Thiếu Vũ: …
Cục Bông: Chíp!
Quan hệ phụ tử mỏng manh mỗi ngày đều bị thử thách, đây là điều vô cùng nguy hiểm!
Thẩm tiểu thụ hồn nhiên chưa phát hiện, còn đang nhai hạt dẻ.
Dân chúng đồng loạt nước mắt lưng tròng, không hổ là mang thai mười tháng mới sinh ra, tầm quan trọng đã vượt qua Tần cung chủ.
Cảnh này thật cảm động.
“Không ăn nữa”. Thẩm Thiên Lăng đưa hạt dẻ cho Tần Thiếu Vũ, ôm Cục Bông về. “Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một chút”
“Đi mệt rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Ta chỉ không muốn bị vây xem mà thôi”
“Vậy chúng ta đi uống trà”. Tần Thiếu Vũ mang hắn vào một quán trà.
“Chíp!”. Cục Bông dùng móng vuốt đá Tần Thiếu Vũ – mau lột hạt dẻ!
Tần cung chủ vờ như không biết.
“Chíp chíp!”. Cục Bông dùng sức một chút.
Tần cung chủ vuốt cằm ho khan.
Nhiều lần không đạt kết quả, Cục Bông nhanh trí thay đổi phương pháp, ngửa đầu dùng vẻ mặt cực kì thất vọng nhưng đồng thời cực kì ngoan ngoãn nhìn Thẩm tiểu thụ.
“Đút nó ăn đi”. Thẩm Thiên Lăng quả nhiên bị đả động.
“Không”. Tần cung chủ rất ngạo kiều, cầm hạt dẻ giấu sau lưng.
Cục Bông tức khắc lộ ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.
Tần Thiếu Vũ tự ăn một hạt dẻ.
Cục Bông vùi đầu dưới cánh, tỏ ra mình rất đau lòng.
Tần cung chủ hài lòng.
Thẩm Thiên Lăng đau đầu muốn nứt.
Các ngươi có còn ấu trĩ hơn nữa không.
Cực kì ngu xuẩn!
Vì là buổi chiều, lại là chợ phiên nên trong quán trà có không ít người. Tuy nhiên điều này không thành vấn đề với Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ. Thẩm công tử yếu đuối dễ vỡ MOE muốn tới uống trà, cho dù phật lòng toàn bộ người dân trong trấn cũng phải đuổi ra một bàn! Huống hồ các vị khách cũng thông cảm, đồng thời tình nguyện nhường vị trí tốt nhất, bởi vì loại chuyện “Thẩm công tử ngồi uống trà ở chỗ ta từng ngồi qua” đủ để khoe khoang suốt một năm biết không, cực kì tự hào!
“Cảm ơn các vị”. Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cửa sổ, nói với tiểu nhị. “Hôm nay ta mời khách, bảo mọi người không cần trả tiền”
Vừa dứt lời, mọi người đã kích động vỗ tay.
Thẩm Thiên Lăng giật mình, âm thanh nói chuyện cũng không lớn, sao lại nghe được thế?
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, đặt một đĩa hạt dưa lên bàn cho Cục Bông.
Tiểu phượng hoàng ngồi trên bàn, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha mình – cắn ra đi!
Tần Thiếu Vũ chậm rãi tự cắn.
Cục Bông lúc đầu còn khí phách mà không nhúc nhích, sau khi thấy hạt dưa có xu hướng bị ăn sạch thì căm giận lắc lư chạy tới, nằm sấp trên đĩa hạt dưa bảo vệ thức ăn!
Tần Thiếu Vũ cười đau bụng.
Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn một người một chim đối diện, tự rót trà uống.
Một lát sau, Thẩm tiểu thụ buồn ngủ mà ngáp.
“Muốn ngủ không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Dân chúng xung quanh hai mắt loé sáng, nghĩ rằng “ngủ” là một từ cực kì có hàm ý. Thẩm công tử quả nhiên là hoa yêu ngàn năm, tính cách cực kì phóng túng, mới ban ngày ban mặt mà đã muốn “ngủ”.
Không muốn. Thẩm Thiên Lăng buồn chán gõ bàn, uống trà thì phải nói chuyện phiếm, ngồi không như bây giờ không buồn ngủ mới là lạ.
Tần Thiếu Vũ cười cười, quay đầu nhìn mọi người nói. “Lăng nhi có chuyện muốn nói riêng với ta, không biết mọi người có thể tránh mặt một chút không?”
Vừa dứt lời, mọi người lập tức ùn ùn kéo bàn ra chỗ xa nhất, cực kì tự giác, cơ bản không cần nói nhiều!
Thẩm Thiên Lăng xấu hổ, thấp giọng oán trách. “Sao lại làm phiền mọi người như vậy”
“Cách xa một chút mà thôi”. Tần Thiếu Vũ châm trà cho hắn. “Cùng lắm thì lát nữa lúc ra về, ta cho thêm mỗi người năm lượng bạc là được”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp, ngươi có phải phá của quá rồi không?
“Chỉ cần ngươi vui, tốn tiền một chút ta cũng chịu”. Tần Thiếu Vũ hiểu những gì Thẩm Thiên Lăng nghĩ. “Muốn nói gì thì nói đi, hồi nãy ta nhắc tới năm lượng bạc mà không thấy ai phản ứng, rõ ràng nghe không được”
“Thật ra cũng không có gì”. Thẩm Thiên Lăng bóc đậu phộng ăn. “Định hỏi ngươi lúc nào đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt”
“Đêm nay?”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Đêm nay?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình. “Sao nhanh vậy, ta còn tưởng ít nhất phải sau khi luận võ chọn rể”
Dân chúng vây xem đồng loạt chà xát tay. Thẩm công tử nhìn rất giật mình, nhất định Tần cung chủ vừa nói ra tư thế đặc biệt gì rồi.
Chúng ta không hề nghĩ bậy đâu!
“Ta vốn không xác định tiểu Ngũ mất tích có liên quan đến Đoạn Bạch Nguyệt hay không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ sợ nếu không phải hắn bắt, với tình tình của hắn, nếu biết tiểu Ngũ mất tích nhất định liều lĩnh đi tìm đệ đệ. Đến lúc đó tám chín phần sẽ làm lỡ việc Hoàng thượng nhờ vả. Cho nên ta nghĩ chờ ám vệ đến trấn Lạc Bình trở về rồi quyết định”
“Vậy bây giờ thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ám vệ đã về, nói Hoa Đường lưu lại lời nhắn ở trấn Lạc Bình, xác định tiểu Ngũ nằm trong tay Đoạn Bạch Nguyệt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đã vậy, ta đương nhiên phải đi hỏi cho rõ”
“Tả hộ pháp sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Không về cùng ám vệ ư?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Nàng đến vương phủ Tây Nam tìm tiểu Ngũ”
“Nếu là vậy, ít nhất bọn họ sẽ không nguy hiểm tới tính mạng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Cũng xem như chuyện tốt”
“Nếu thuận lợi, ngày mốt ta sẽ dẫn ngươi đi Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.
“Ngày mốt sẽ đi ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Nhưng ở đây tình hình rất rối loạn”
“Là chuyện của Sở Uyên, không phải của ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện duy nhất liên quan đến ta là tiểu Ngũ và Hoa Đường, có điều Đoạn Bạch Nguyệt sẽ không dễ thả người như vậy. Đêm nay ta chỉ nói với hắn vài lời thôi, những chuyện khác đợi chúng ta từ Nam Hải trở về rồi nói tiếp”
“Như vậy chẳng phải tiểu Ngũ và Tả hộ pháp bị nhốt rất lâu ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”
“Chẳng lẽ không phải ư?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.
“Một em trai, một em dâu, Đoạn Bạch Nguyệt dù đầu óc bị nước vào cũng không nhốt hai người bọn họ trong địa lao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tối đa là nhốt ở vương phủ Tây Nam thôi, có sông có núi, có ăn có chơi, thay vì nói là nhốt thì nói là nghỉ ngơi ngắm cảnh thì hơn”
“Nhưng không được tự do”. Thẩm Thiên Lăng nhấn mạnh. “Hơn nữa bọn họ nhất định muốn trở về”. Mọi người náo nhiệt ở bên nhau rất vui vẻ.
“Ta cũng muốn giải quyết sớm chuyện này, đáng tiếc không thể phân thân làm hai”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hoa Đường và tiểu Ngũ tạm thời không thể thoát khỏi vương phủ Tây Nam, mà hàn độc của ngươi lúc nào cũng có thể phát tác, bên nào nhẹ bên nào nặng?”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì.
Cục Bông ngồi trên bàn, nghiêm túc cắn hạt dưa.
“Có rất nhiều chuyện chờ ta làm, nhưng ta chỉ có thể làm chuyện quan trọng nhất”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Đừng nghĩ nữa, có cần dọn trà xuống rồi mang một ít thức ăn lên không?”
“Thôi đi”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Không muốn bị nhiều người nhìn”
“Ta dẫn ngươi đi một chỗ không ai nhìn”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ.
“Đi đâu?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
Tần Thiếu Vũ tiện tay nhặt Cục Bông lên, tay kia kéo Thẩm Thiên Lăng xuống lầu.
“Chíp”. Cục Bông duỗi móng vuốt, đôi mắt hạt đậu sốt ruột nhìn đống ruột hạt dưa trên bàn.
Mới mổ ra, chưa kịp ăn!
Thật đáng tiếc!
Nơi “không ai nhìn” của Tần Thiếu Vũ chính là nóc nhà Lý phủ.
Ám vệ trong dự liệu bị đuổi xuống, cực kì khổ sở.
“Ở đây không có ai nhìn chúng ta, hơn nữa có thể ngắm cảnh”. Tần Thiếu Vũ mở mấy túi giấy dầu ra, bên trong là các món ăn nhiều màu.
“Chíp!”. Cục Bông ngồi dưới sân, ngẩng đầu đầy MOE.
Tần Thiếu Vũ tiện tay đánh rơi một miếng đậu rang.
Cục Bông cực kì chuẩn xác tiếp được, ngồi trên bàn ngoan ngoãn ăn, sau đó vui vẻ nhảy xuống, vào phòng tìm Diệp Cẩn chơi.
Ám vệ ở bên cạnh cực kì chua sót. Thiếu cung chủ nhà ta đã tiến đến tình trạng chỉ một miếng đậu hũ là đã thoả mãn.
Phải biết rằng bản tính của phượng hoàng cực kì kiêu hãnh!
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Thật chua chát.
“Nếu ngươi cự tuyệt xuất chinh Tây Bắc cho Hoàng thượng, vậy sẽ đổi thành ai?”. Thẩm Thiên Lăng vừa gặm chân gà vừa hỏi.
“Mặc kệ là ai”. Tần Thiếu Vũ lau miệng cho hắn. “Tóm lại không phải ta”
“Không sai, dù ta không có hàn độc cũng không cho ngươi đi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Lúc trước vì cứu Ngâm Vô Sương mà trúng độc ở Quỷ thành, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn trừ sạch, ai lại muốn bị thêm lần nữa”
“Câu vừa rồi trọng điểm là cứu Ngâm Vô Sương hay là ta trúng độc?”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh hỏi.
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Trúng độc”
Tần Thiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói. “Còn chưa thành thân với Lăng nhi, ta nhất định không thể trúng độc nữa. Huống hồ trọng thương hộc máu thì thôi, nếu từ nay về sau không thể xx thì chẳng phải là không còn thú vui trên đời nữa ư?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp, cuộc đời của ngươi chỉ làm có mỗi việc này thôi sao?
“Ăn cái này đi”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén mì nhỏ.
“Nói thật đi, lần trước ngươi trúng độc có sao không?”. Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày. Tuy Tần Thiếu Vũ vẫn nói không sao, nhưng vết xanh đen trên cánh tay vẫn không biến mất, nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
“Hơi xấu chút thôi, không sao”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Nếu ngươi không thích nhìn, lần sau trước khi xx ta sẽ trát phấn”
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười nhìn hắn.
Biết ngay là không thể nói chuyện nghiêm túc mà!
“Cung chủ”. Ám vệ ở dưới sân nói. “Tây Nam vương đang đến đây, dường như là tìm cung chủ”
“Cũng tốt, tự mình tìm tới cửa”. Tần Thiếu Vũ buông mấy món ăn xuống, nhìn Thẩm Thiên Lăng nói. “Có muốn đi gặp hắn với ta không?”
Danh Sách Chương: