Xế trưa người hầu đưa thức ăn tới, Thẩm Thiên Lăng ngồi trên bàn lười biếng ngáp.
“Phu nhân sao không ăn cơm?”. Ám vệ ở cửa hỏi. “Nếu không hợp khẩu vị, thuộc hạ lập tức kêu làm lại món khác”
“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Hắn đâu rồi?”
“Cung chủ còn đang bàn chuyện với Tả hộ pháp”. Ám vệ nói. “Có muốn thuộc hạ đi truyền lời không?”
“Không cần”. Thẩm Thiên Lăng khoát khoát tay. “Các ngươi ăn cơm đi, đừng lo cho ta”
Ám vệ nhận lệnh rời đi, Thẩm Thiên Lăng do dự một lúc lâu giữa “Tự mình ăn cơm trước” và “Đã hẹn cùng nhau ăn cơm nên chắc là chờ một chút”, cuối cùng vẫn đặt đũa xuống, tựa vào trên bàn đọc sách.
Vì vậy khi Tần Thiếu Vũ trở về thì nhìn thấy cảnh Thẩm Thiên Lăng tựa vào bàn ngủ vù vù, một bàn thức ăn trước mặt một miếng cũng chưa động đũa!
“Lăng nhi”. Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng lay hắn. “Sao lại nằm ngủ trên bàn cơm thế”
“Ngươi về rồi”. Thẩm Thiên Lăng ngáp một cái.
“Không ăn sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
…
Thẩm tiểu thụ căm tức nhìn hắn một chút, lúc trước là ngươi nói muốn ăn cơm chung!
“Đang đợi ta hả?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Chờ muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng rất có khí phách. “Ta không đói!”
Vừa dứt lời bụng hắn liền kêu ọt ọt một chút!
Tần Thiếu Vũ nén cười.
“Lão tử ra ngoài giải sầu!”. Thẩm Thiên Lăng thẹn quá thành giận.
“Trước hết ăn chút gì đã”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Trò chuyện với bọn Hoa Đường hơi lâu, quên cả thời gian”
“… Chuyện hái hoa tặc ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một đũa rau trộn thịt bò.
“Có kế hoạch gì chưa?”. Thẩm Thiên Lăng vừa nhai vừa hỏi.
“Tương kế tựu kế”. Tần Thiếu Vũ đặt hắn lên ghế, gọi người hầu tới hâm lại thức ăn.
“Nói tỉ mỉ một chút đi!”. Thẩm Thiên Lăng nghe không hiểu.
“Đã tốn công tới như vậy, không phải là muốn dụ ta mắc câu hay sao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu ta thật sự tin lời Lý Bạch Hạo, nhận định những người đó là hái hoa tặc, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Thiên Lăng không chút do dự nói. “Đi bắt bọn họ!”
“Không sai”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục lấy rau trộn cho hắn ăn. “Chiều nay ta sẽ đi tìm Lý viên ngoại, nói với hắn ta muốn bắt người”
“Không sợ có bẫy sao?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày, biết bị lừa còn đâm đầu vào!
“Nếu đã biết trước thì không gọi là bẫy, huống hồ chỉ như vậy mới có thể dụ Phượng Cửu Dạ ra”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Yên tâm đi, nam nhân của ngươi sẽ không xảy ra chuyện”
Thẩm tiểu thụ bình tĩnh nói. “Ta ước gì ngươi xảy ra chuyện”
“A?”. Tần Thiếu Vũ chớp mi. “Ta nói là nam nhân của ngươi, không phải ta”
Thẩm Thiên Lăng giận dữ. “Mẹ kiếp, lẽ nào ngươi nói Phượng Cửu Dạ?”
Không nên chơi cái thứ chơi chữ thiểu năng này a! Ngay cả việc hắn tròn hay méo lão tử cũng không biết!
Tần Thiếu Vũ nghe vậy cười to, tiến tới cạp mặt hắn một cái. “Thật ngoan”
“Ngươi là cái đồ chết tiệt!”. Thẩm Thiên Lăng chán ghét đẩy ra. “Cách xa lão tử một chút”
“Không”. Tần cung chủ dính sát vào hắn như gấu Koala. “Vi phu muốn ăn bánh cuốn khoai môn”
Thẩm Thiên Lăng kẹp bánh, bình tĩnh tự nhét vào miệng mình.
Tần Thiếu Vũ hơi cúi đầu, từ miệng hắn cắn đi một nửa.
Môi hơi đụng vào, khuôn mặt Thẩm tiểu thụ phút chốc đỏ bừng, đỏ đến sắp chết!
“Ngọt”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn thấp giọng nói.
Thẩm Thiên Lăng tát vào mặt hắn, cả người sắp bốc khói.
Người hầu mang thức ăn lên rất vô tội, đứng ở cửa không được mà đi vào cũng không được, ngay cả tay cũng run run!
Còn liếc mắt đưa tình nữa, rốt cuộc có muốn ăn cơm hay không a!
Sau khi ăn cơm trưa xong, Thẩm Thiên Lăng định đi hai vòng trong sân cho tiêu, sau đó giống heo mà leo lên giường, bắt đầu chuyên tâm ngủ trưa, thuận tiện dưỡng bụng mỡ - dù sao cũng không ai chê!
Tần Thiếu Vũ tựa vào giường ở với hắn một lúc, thấy hắn ngủ say rồi mới đứng dậy ra khỏi phòng.
“Cung chủ”. Hoa Đường đang chở ngoài cửa.
“Tiểu Ngũ đâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường hơi không được tự nhiên. “Hắn nói đến chỗ Lý viên ngoại chờ Cung chủ trước”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Rốt cuộc muốn thiếu tự nhiên đến lúc nào”
Hoa Đường không nói tiếp, cũng không biết nói tiếp thế nào/
“Vẫn thích Chúc Thanh Lam hơn sao?”. Tần Thiếu Vũ nhìn nàng.
Hoa Đường hơi yên lặng. “Thuộc hạ muốn tự giải quyết chuyện này”
“Ta nghe nói ngươi ngầm phái người theo dõi Chúc Thanh Lam?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường gật đầu. “Vốn muốn giấu cung chủ, xem ra vẫn không giấu được”
“Ngươi không thích hắn ư?”. Tần Thiếu Vũ chớp mi.
“Thích là một chuyện, tin hay không là chuyện khác”. Hoa Đường nói. “Không có gốc gác gì cả, cứ như vậy gia nhập Truy Ảnh cung, vẫn nên đề phòng nhiều hơn”
“Ngươi có nghĩ tới nếu hắn biết sẽ thế nào không?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không có bao nhiêu nam nhân bình thản tiếp nhận chuyện mình bị người ta âm thầm giám sát”
“Cũng không còn cách nào khác”. Hoa Đường cắn môi dưới. “Thuộc hạ là Tả hộ pháp của Truy Ảnh cung”
“Nếu hắn phát hiện, ngươi cứ đổ thừa cho Phạm Nghiêm”. Tần Thiếu Vũ cực kì không có tố chất của một cung chủ!
Hoa Đường: …
Hai người một đường trò chuyện tới chỗ Lý viên ngoại, xa xa thì thấy Triệu Ngũ ôm đao, thẫn thờ ngồi trên nóc nhà.
“Suốt ngày mặt mày tối tăm, hèn chi không được con gái thích”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
Hoa Đường bất đắc dĩ, có thể đổi đề tài không!
“Cung chủ”. Triệu Ngũ nhảy xuống. “Lý viên ngoại vẫn chờ trong phòng”
“Chỉ có mình hắn thôi sao?”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa hỏi.
“Còn có Lý Bạch Thiên”. Triệu Ngũ nói.
“Tần cung chủ”. Vừa thấy ba người vào, Lý Bạch Thiên đã bước lên đón. “Giữa trưa nắng chang chang còn phiền ba vị tới, thật thất lễ”
“Nhị thiếu gia khách khí rồi”. Tần Thiếu Vũ tươi cười, biết lễ nghĩa như vậy khó trách Lý Bạch Hạo trăm phương ngàn kế muốn lật đổ hắn.
“Tam thiếu gia tới!”. Ngoài phòng có người hầu báo.
“Ôi chao!”. Lý lạo gia kinh ngạc một chút, vội mang người hầu ra cửa đón. “Không nghỉ ngơi trong phòng, chạy tới đây làm gì!”
“Cha đừng lo, ta không sao”. Lý Bạch Hạo sắc mặt vẫn tái nhợt, có điều tinh thần nhìn qua khá tốt. “Nghe nói Tần cung chủ đã có kế hoạch, đương nhiên ta muốn tới nghe”. Dứt lời, Lý Bạch Hạo khoé mắt ửng đỏ, rõ ràng nhớ tới nhục nhã của ngày hôm đó!
Tần Thiếu Vũ đứng ở cửa. “Nếu Tam công tử thân thể không sao thì nghe một chút cũng được”
“Đa tạ Tần cung chủ”. Lý Bạch Hạo che khăn ho khan, được nha hoàn đỡ vào trong phòng.
“Lúc trước ta nghe nói cung chủ biết hái hoa tặc ở đâu đúng không?”. Mọi người vừa ngồi xuống thì Lý viên ngoại đã vội hỏi.
“Đúng vậy”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lúc trước ta ra ngoài ăn cơm với Lăng nhi, vô tình phát hiện một cao thủ khinh công trong tửu lâu nên phái tiểu Ngũ âm thầm theo dõi, sau đó lại phát hiện luôn có người nửa đêm tới tìm hắn, trong đó có người giống với lời kể của Tam công tử”
“Thật không?”. Lý viên ngoại gấp gáp.
“Đương nhiên là thật”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu ta đoán không lầm, nhóm người kia chắc là tà giáo ở Tây Nam, mới có thể làm ra việc hái hoa tặc vô đạo đức này”
Lý viên ngoại đến ria mép cũng run lên, rõ ràng tức giận không ít.
“Cha, bảo trọng thân thể”. Lý Bạch Thiên giúp hắn thuận khí. “Nếu Tần cung chủ đã tìm được thì đương nhiên sẽ giúp đại ca và tam đệ trút giận”
Lý Bạch Hạo ho càng kịch liệt, suýt nữa ngay cả phổi cũng ho ra!
Nếu để Thẩm tiểu thụ thấy, nhất định sẽ nghiêm khắc khiển trách hắn diễn quá khoa trương!
Một chút cũng không chân thật!
“Ta đã phái ám vệ giờ tý tối nay đi bắt người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bảo đảm không có sơ hở”
“Đa tạ Tần cung chủ”. Lý Bạch Hạo vành mắt phiếm hồng. “Nếu có thể báo được thù, kiếp sau làm trâu làm ngựa Lý mỗ cũng không tiếc”
“Tam công tử quá lời”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Bảo trọng thân thể quan trọng hơn”
“Chẳng hay cung chủ có kế hoạch gì?”. Lý Bạch Hạo hỏi.
“Việc này Tam công tử đừng lo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau tối nay, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời”
“Tần cung chủ tuy võ công cái thế nhưng hái hoa tặc này cũng không hiền lành gì”. Lý Bạch Hạo nói. “Cung chủ phải mang theo nhiều người mới được”
Tần Thiếu Vũ cười cười. “Đa tạ đã nhắc nhở, chuyện này ta tự có chừng mực”
“Tên Lý Bạch Hạo kia sao vậy?”. Sau khi ra cửa, Hoa Đường cau mày. “Nếu thật sự là hắn giở trò thì sao lại khuyên chúng ta mang nhiều người theo?”
“Mang theo nhiều người thì ở chỗ này còn lại ít hơn”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi. “Nếu Phượng Cửu Dạ muốn cướp người cũng dễ hơn nhiều”
“Cung chủ có tính toán gì không?”. Hoa Đường hỏi.
“Mang theo mọi người và Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Giờ Tý tối nay cùng đi toà nhà ở thành Tây”
“Nhưng Thẩm công tử không biết võ công”. Hoa Đường do dự. “Hay là đưa đi Quỳnh Hoa cốc để Diệp cốc chủ bảo vệ?”
Tần Thiếu Vũ không trả lời nàng. “Lui xuống chuẩn bị đi”
“… Vâng”. Hoa Đường gật đầu, đáy mắt vẫn còn khó hiểu.
“Nếu không có Thẩm công tử bên người, lấy cái gì dụ Phượng Cửu Dạ ra?”. Đợi bóng lưng Tần Thiếu Vũ đi xa, Triệu Ngũ thản nhiên nói.
Hoa Đường nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn hắn một cái.
“Tối nay cẩn thận một chút”. Triệu Ngũ vẫn chưa đối diện với nàng, thấp giọng nói xong thì xoay người rời đi.
Hoa Đường đứng tại chỗ, thở dài không thể nghe thấy.
Trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi trên giường mặc quần áo.
“Tỉnh rồi sao”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên mép giường.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng dụi mắt, trên người vẫn còn dấu vết xanh tím.
“Còn đau không?”. Tần Thiếu Vũ vươn tay sờ sờ.
“Không đau”. Thẩm Thiên Lăng né một chút, hơi nhột.
“Ngủ nhiều một chút”. Tần Thiếu Vũ cầm quần áo trong tay hắn đi. “Còn lâu mới tới giờ ăn cơm chiều”
Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Đừng nói như thể ta chỉ biết làm hai việc này a!”
Tần Thiếu Vũ bật cười, cởi áo ngoài nằm xuống sát hắn.
“Ra ngoài đi dạo không?”. Thẩm Thiên Lăng nằm bên cạnh.
“Mai rồi dạo”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ngủ với ta một chút”
“Ngươi thường không ngủ trưa!”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn.
“Tối nay có chuyện phải làm”. Tần Thiếu Vũ đối diện hắn. “Ngươi cũng phải đi”
“Làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Bắt hái hoa tặc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hồi nãy ta giả bộ qua nói với Lý Bạch Hạo, hắn muốn dẫn chúng ta đi toà nhà ở thành Tây”
“Nhanh vậy sao?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình ngồi dậy.
“Sớm muộn gì cũng phải đi”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng. “Chậm một ngày không bằng sớm một ngày”
“Ta cũng phải đi ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Nếu không ai tới bảo vệ ngươi?”
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >__
Danh Sách Chương: