Sau khi ăn xong bữa cơm đơn giản trong phòng, hai người bắt đầu hai mặt nhìn nhau.
Không thể ra ngoài, cũng không có gì làm, thời điểm này rất xấu hổ! Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài chủ động tìm chủ đề nói chuyện. “Bình thường giờ này ngươi hay làm gì?”
Tần Thiếu Vũ nói. “Luyện võ”
“Mới ăn cơm xong đã luyện võ?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm, thiếu hiệp ngươi không bị đau bao tử cũng quá may mắn rồi!
“Bức bối muốn ra ngoài sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ta có thể ra ngoài ư?”. Thẩm Thiên Lăng mắt sáng rỡ.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không thể”
Không thể còn hỏi ta làm gì! Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một chút, ăn no rửng mỡ sao?
Còn có thể xấu tính hơn nữa không?
“Cung chủ”. Có thuộc hạ bên ngoài gõ cửa. “Người phái ra ngoài đã trở về, có cần dẫn tới đây không?”
“Không cần”. Tần Thiếu Vũ nói. “Toàn bộ ra sân sau đi, ta ngay lập tức sẽ đến”
“Ngươi muốn ra ngoài ư?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò.
“Xử lý một ít chuyện nội bộ của Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ đứng lên. “Ngươi đợi ở đây đừng đi lung tung”
“Ta có thể đi theo không?”. Thẩm Thiên Lăng thử hỏi. Tuy xử lý công việc chẳng liên quan gì đến mình, nhưng dù thế nào vẫn tốt hơn ở trong phòng bức bối. Hơn nữa nghĩ kỹ thì hắn cũng hơi tò mò về Truy Ảnh cung!
“Ngươi muốn đi chung ư?”. Tần Thiếu Vũ nghe vậy cau mày.
“Không thể ư?”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, vừa định nói không đi thì thôi, Tần Thiếu Vũ đã gật đầu. “Được”
Thật ra ta cũng không muốn đi cho lắm! Có điều ngươi đã muốn thì ta đây sẽ cố mà đi một chút! Thẩm Thiên Lăng vừa AQ vừa hăng hái bừng bừng theo Tần Thiếu Vũ ra hậu viện.
Trong sảnh từ lâu đã có vài người đang đứng, thấy hai người đến thì vẻ mặt đều sửng sốt.
Thẩm Thiên Lăng >_
Danh Sách Chương: