• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa vẫn xối xả xuống, hình như ngày càng nặng hạt, Mễ Nhiên từ mái hiên nhanh lao tới phía mẹ mình. Cẩm Du nằm đó, máu loang ra thành dòng chảy trên đường, lúc ấy đương còn bé, Mễ Nhiên mới nhận ra mẹ mình đang trong tình trạng nào. Cô quỳ xuống lay mẹ, khóc lớn:



- Mẹ..hức hức...mẹ ơi..



Mễ Nhiên ôm lấy bàn tay của mẹ mình, tiếng khóc than kêu gào hoà vào tiếng mưa, Cẩm Du vẫn còn ý thức, thều thào:



- Tiểu...Nhiên...



Mễ Nhiên khóc nức nở, nước mưa vẫn xối thẳng trên đầu, lem nhem cay xè mắt nhưng không thấy đau rát, chỉ thấy sự việc trước mắt đến bàng hoàng, đau lòng. Mễ Nhiên ôm lấy mẹ mình, cơ thể cô quá gầy gò không nâng nổi mẹ dậy, chỉ đành nằm cạnh rồi van nài:



- Mẹ ơi...hức hức..mẹ đừng bỏ con...hức hức



Cẩm Du hai mắt lờ mờ, bàn tay vẫn còn hơi ấm gắng gượng rờ lên bầu má mịn của đứa con gái bé bỏng, giọng nói nhỏ dần:



- Mẹ sẽ không... Tiểu Nhiên..mẹ yêu con nhiều



Mễ Nhiên lúc ấy sao rõ được tình trạng mẹ mình sẽ tệ như nào, vẫn chỉ ngây ngốc gật gù. Sau cùng Cẩm Du buông thõng hai tay, ánh mắt không còn ấm áp nhìn Mễ Nhiên, dù cho cô có lay gọi như nào cũng không lời hồi đáp. Mễ Nhiên hiểu ra, bặm môi không nói thêm lời nào, nước mắt chảy thành hàng, hơi thở đã khó nhọc vì sức đề kháng kém nay lại hấp hối vì lồng ngực sao muốn vỡ tung ra. Sau cùng, cô phẫn uất mà khóc rống lên, tiếng khóc trẻ con có vang lớn đến đâu cũng không ai nghe, cũng không còn được mẹ dỗ dành như trước, vì bây giờ... Mễ Nhiên mất mẹ rồi



Hậu chuyện diễn ra sau đó như nào cũng không còn là mối quan tâm lớn với Mễ Nhiên nữa, đám tang hôm đó đìu hiu vài người, trời lại đổ mưa lớn nên đất ẩm, phải đợi lâu sau mới tiến hành tiếp. Tiếng xì xào bàn tán của mấy cô mấy bà:



- Chị Cẩm Du đúng sống đã khổ, chết cũng không sung sướng



- Ừ... trời hành quá, mưa lớn như này sao để đất thế được



- Thế còn cái A Nhiên.. nó thế nào đây? Bố nó thì..haiz



- Đành để tự sinh tự diệt với thằng bố nó, hoặc có họ hàng thì đem về nuôi.. chứ chúng ta có giúp cũng chỉ cho miếng quà bánh, đâu thể lo cho con bé



Kể từ đó cuộc sống Mễ Nhiên sang một ngã rẽ khác, một ngã rẽ tăm tối, đầy rẫy những khổ sở về vật chất lẫn tinh thần, con đường học tập có gián đoạn nhưng ít nhất nữ nhân đã hoàn thành xong chương trình học, có bằng tốt nghiệp cấp 3, còn thi Đại học... đó vốn là ước mơ sau này của Mễ Nhiên, khi đã trả được nợ cho ba, tích cóp cho bản thân sẽ bắt đầu ôn luyện. Những tưởng vạch sẵn ra kế hoạch và cứ thế là theo như một kim chỉ nam dẫn lối nhưng không, con đường vạch ra sẵn ấy lại chệch hướng đến Dụ Khang Trạch. Để rồi làm người phụ nữ bên anh, vật chất có thoải mái, tinh thần dần cởi mở thì Trái đất tròn, Dụ thị hợp tác với Mã Hà, Mễ Nhiên có cơ hội tìm hiểu về kẻ đã hại chết mẹ cô năm xưa- Mã Sở Đằng



Nữ nhân ngồi đọc qua các trang tài liệu, không phải hai bên có mối quan hệ hợp tác lâu năm mà chỉ mới gần đây, dự án lần này là lần hợp tác đầu tiên cùng số vốn lớn, khoảng 1 triệu đô. Nếu mất hợp đồng hay huỷ là sẽ phải bồi thường số tiền này. Nghĩ đến đây Mễ Nhiên bỗng chần chừ, đây không còn là cách trả thù đùa nghịch mà cô với Dụ Khang Trạch hay bông đùa, mà nó liên quan đến cá nhân cô. Dù cho có bị coi là ích kỉ hay đi quá giới hạn, Mễ Nhiên quyết tiêu huỷ số hợp đồng này



Cô cầm theo tất cả tài liệu đó, gấp thành đôi rồi vớ lấy 1 cuốn sách, nhét vào giữa đồng thời chỉnh trang lại nét mặt sao cho tự nhiên nhất, nước mắt chảy ròng cũng quệt lau dứt khoát rồi rời đi. Nữ đi trên hành lang rồi lầm bầm nghĩ cách, tài liệu này chỉ 4-5 tờ giấy nhưng lại mang giá trị 1 triệu đô trên từng dòng chữ, dĩ nhiên phải tiêu huỷ thật cẩn thận và trịnh trọng nhất. Như hợp đồng trước đây thì Mễ Nhiên lén chôn sau đất ở vườn, định giả bộ chơi như trò tìm kho báu. Lần này thì không, cô sẽ đốt, đốt thành tro



Mễ Nhiên gặp vị quản gia liền nói ngay:



- Bác à, cho cháu mượn bật lửa được không?



Vị quản gia gật gù tìm trong túi, nói:



- Được, thưa cô chủ... Nhưng cô định làm gì? Cẩn thận phỏng tay...



Mễ Nhiên cười tươi nhìn vị quản gia, tạo sự yên tâm cho ông rồi bồng đùa:



- Bác... cháu lớn rồi



Nói rồi cô quay đi, khuôn mặt thay đổi biểu cảm 180 độ, thẳng tiến về phía khu vườn, đương trời còn sáng thì làm sớm, khéo tối nam nhân về thì khó có cơ hội. Cô đi tới chuồng Otto, thả xích rồi để nó đi cùng về sâu hơn, chủ yếu để Otto đánh mùi lại hôm Mễ Nhiên nghịch ngợm mà chôn lấy xấp hợp đồng với vị quan chức Chính phủ nào đó.



Độ 5 phút sau



Otto dừng lại rồi vẫ đuôi, Mễ Nhiên dừng lại xoa đầu rồi dùng xẻng nhỏ bới lên, không chôn sâu nên rất dễ thấy. Xấp giấy đó còn nguyên vẹn, chỉ là bám nhiều đất bụi trên đó. Mễ Nhiên bỏ xấp giấy đó ra, cho hợp đồng hợp tác với Mã Hà vào hõm đất, ngay tức khắc đốt vào góc giấy, lửa lan lớn sang các tờ khác, ánh mắt Mễ Nhiên nhìn theo đống lửa, ánh lửa đỏ rực hiện lên trong con mắt nữ nhân

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK