• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay hắn thoả mãn dục vọng, cùng cô hưởng lạc nhân gian, nhưng tới ngày mai, cô lại phải đứng ở giữa nhìn hắn và ba mình chém giết lẫn nhau, cô sẽ phải làm sao để đối mặt với cú sốc đó?

Hắn kiếm chế cơn dục vọng, đẩy cô ra.

- Tịnh…! Em tìm người khác thử đi.

Lăng Tịnh lổm nhổm bò dậy, theo bản năng dùng tay che ngực lại, hai mắt cụp sâu xuống, giống như đang cố che đậy đi tâm tình.

Mặc Vũ nhìn cô mà lòng đau như cắt, cuối cùng cũng chẳng thể nhẫn được mà nhào tới ôm lấy cô, sự tiếp xúc da thịt, sự mềm mại tâm hồn, khiến cơn ham muốn trong cơ thể hắn bộc phát dữ dội, càn quét từng chút một trong lý trí hắn.

- Tịnh! Nếu sau này em biết sự thật về con người anh không giống như em mong muốn thì em có hối hận không?

Lăng Tịnh lắc lắc đầu, nước mắt dàn giụa như mưa.

- Em chưa từng biết đến hai chữ hối hận.

Hắn hiện thân như thú hoang hung hăng ấn cô nằm xuống giường.

- Vậy được! Đã sai thì sai cho chót.

Ngay lập tức thân thể cao lớn của hắn liền áp sát lên thân hình mỏng manh của cô, đặt nụ hôn tới tấp lên môi cô, qua má rồi xuống cằm tới cổ, bàn tay hư hỏng liên tục mơn trớn bầu ngực tròn trịa của cô, thỉnh thoảng lại mân mê nhũ hoa hồng hào xinh xắn.

Đêm nay, hắn quyết tâm khắc tên mình lên trên người cô, để cô mãi mãi không bao giờ quên hai chữ “Mặc Vũ”.

Đôi môi hắn chuyên nghiệp mút mát cánh hoa mềm mại mới nhú, thỉnh thoảng lại thè con rắn không đầu trong miệng ra trêu chọc cánh hồng êm ái, có lúc lại truột xuống la liếm núm vú nhấp nhô nơi đỉnh đồi căng trào sức sống.

Khát vọng chiếm hữu như vũ bão khoả lấp đi tâm hồn hắn, khiến hắn không thể nào kiểm soát nổi chính mình nữa. Hắn bắt đầu di chuyển xuống phần thân dưới, thẳng tay kéo tuột đi chiếc quần baggy khỏi cặp chân thon dài trắng mượt của cô, để lộ một chiếc quần ren nhỏ che đi nơi thâm sâu huyền bí. Lần đầu tiên hắn cảm thấy màu đen nghiệt chướng lại trở nên đẹp đẽ tới như thế!

Một dòng điện đột ngột chạy qua tim hắn, kích thích sự khoái cảm trong người hắn, khiến lý trí hắn bị trói buộc trong cơn dục vọng chiếm hữu, hắn muốn nhanh có được cô, khám phá nơi sâu thẳm trên người cô. Chớp nhoáng, chiếc quần ren mỏng manh cũng bị hắn lột bỏ, thân thể cô nuột nà lại trắng mịn tựa như ngọc ngà châu báu, khiến hai mắt hắn sáng rực như đuốc lửa.

Khuôn mặt cô ửng hồng như trái mận đào, trong mắt thoạt qua tia run rẩy. Hắn ngước lên nhìn cô, hành động mơn trớn vẫn không dừng lại, nhưng hắn chủ động sà tới thầm thì bên cánh tai cô.

- Sợ rồi à?

Cô bén lẽn gật đầu, lần đầu tiên sao cô lại không sợ cho được.

Môi hắn vẽ lên nụ cười, lúc này cô giống như thỏ con yếu ớt, hoàn toàn lột bỏ đi lớp mặt nạ lạnh lùng thường ngày, đương cố tìm một nơi để bám víu, chở che.

Hắn nhẹ nhàng áp sát lên cơ thể cô, bầu ngực mềm của cô nhẹ nhàng rục rịch trên lớp da săn khoẻ của hắn, càng kích thích ham muốn có được trong hắn.

- Đừng sợ! Anh sẽ làm nhẹ thôi!

Hắn chủ động hôn lên môi cô, mơn trớn như câng nựng, từng chút một hoà mình vào trong sinh mệnh của đối phương, cảm nhận được từng nhịp đập trái tim, nghe rõ hơi thở mỗi lúc một gấp gáp.

Thoáng chốc, bàn tay hắn liền chạm tới nơi tư mật yếu điểm của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, khiến cả người cô bất giác run lên bần bật.

- Ưm

Tuy cô không nói ra nhưng phần dưới ướt át đã nói lên những ham muốn trong cô, ngay lúc này, bao nhiêu sự sợ hãi của cô đều bị đánh tan, thay vào đó là cảm giác giao thoa trọn vẹn, muốn hắn lấp đầy khoảng trống, tạo nên khoái lạc nhân gian.

Gương mặt của cô khiến hắn ngờ ngờ nhận ra tất cả, cố ý hỏi:

- Muốn không?

Sắc đỏ hiện lên từ gương mặt đến mang tai, khiến cô ngại ngùng tránh đi ánh mắt xấu xa của hắn.

Hắn cười, nụ cười tràn đầu tà ý, một giây sau đó, hắn liền banh rộng cặp chân thon dài của cô, tìm điểm hở ở giữa, xâm chiếm vào trong “hang động huyền bí” của cô, từng chút một phá vỡ đi hàng rào phân cách, thành công đánh một đường quyền đi sâu vào bên trong.

- Á…

Cảm giác ran rát truyền tới khiến Lăng Tịnh kêu lên thành tiếng. Bản thân cô cũng phải giật mình với tiếng kêu đó, một giây sau, cô liền mím chặt hai môi, cố gắng để bản thân không còn phát lên bất kì tiếng nào nữa.

- Lăng tiểu thư, em nói xem sau đêm nay anh có cần tới đồn cảnh sát tự thú không? Như này có được gọi là quấy rối tình dục không nhỉ?

Hắn vừa nói vừa liếm láp lên nhũ hoa mềm mại, cố tình kích thích cơn thú tính trong người cô bộc phát ở mức cao nhất, khiến toàn thân cô nhũn mềm, hoàn toàn chìm sâu vào trong cơn hoan lạc.

- Ư

-A

Cả hai cùng lúc rên lên, trước sự khoái cảm của cô, hắn như chìm sâu vào trong cơn đê mê dục vọng.

Vận tốc vào ra của hắn càng lúc càng mạnh, dường như muốn xâm chiếm toàn bộ cơ thể cô, đánh chiếm vào nơi sâu nhất của “đường hầm huyền bí”.

Hắn đã từng to tiếng mà khoe khoang rằng bản thân rất giỏi kiềm chế, “coi thường” sự truy lạc của biết bao nhiêu người. Cho tới ngày hôm nay hắn mới biết, cơ thể phụ nữ là một sự tận hưởng đặc biệt, quá phấn kích, đã sa vào rồi khó có cách nào dừng lại!

- Tịnh! Anh yêu em!

Hắn ghé sát tai cô thỏ thẻ, sự dịu dàng của hắn khiến cơ thể cô trở nên mềm mại hơn, cảm giác đau đớn tản dần, chỉ còn lại sự phấn khích giao hưởng. Cô ôm lấy người hắn, thỉnh thoảng lại cong lưng lên như thân tôm, đôi lúc lại giật giật cơ thể lên xuống, trên miệng không ngừng thốt lên tiếng rên âm ỉ.

Trong đêm khuya vắng lặng, ánh đèn lờ mờ từ ngoài giọi vào, thoang thoảng chút ánh sáng nhàn nhạt.

Thượng Đế ban cô cho hắn, cô giống như ngọn hải đăng soi giõi trên con đường đen tối của hắn.

Trong căn phòng ấm áp, khoái cảm dâng trào, hắn như con sóng vỗ dồn dập, mà cô lại là thuỷ triều nốt trọn lấy hắn.

Cứ như thế, cuộc chiến kéo dài khá lâu, hắn dùng sự dẻo dai trong những lúc tập luyện ra dùng, còn cô phối hợp cực ăn ý, khiến hai sinh mệnh như hoà làm một thể, dâng hiến tâm hồn mình dành cho đối phương, trân trọng và nâng niu, yêu chiều và chinh phục.

- Lăng Tịnh! Từ giây phút này trở đi em chính là người của anh, mãi mãi thuộc về một mình anh!

Hắn cao giọng tuyên bố, động tác của hắn càng lúc càng cuồng nhiệt.

Lăng Tịnh hai mắt vẫn nhắm chặt, không thể mở ra nhìn hắn, mơ hồ gật đầu.

- Ừm…

Mặc Vũ cảm xúc mỗi lúc một dâng trào mãnh liệt, cơ thể hắn trở nên điên loạn, tham luyến xâm chiếm cứ như thế mà bủa vây lấy thần trí hắn.

- Em nói đi, nói em là người phụ nữ của Mặc Vũ!

Cô mềm mại cắt tiếng, cố gắng đè nén sự khoái cảm xuống, cho tới lúc nó trực trào, cô liền cắn mạnh lên bả vai hắn, nhấn chìm tất cả vào trong lòng.

- Em… là người phụ nữ của Mặc Vũ… Ưm…

Thân thể cô nhớm lên cao, môi cô chủ động sà tới hôn lấy hắn, điên cuồng và nồng cháy, mạnh bạo và cuồng nhiệt, giống như dâng hiến cả thân thể lẫn tâm hồn lên cho hắn, cứ như thế hắn liền đưa cô lên đỉnh.

Đương lúc cao trào, đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng rút ra, cảm giác như đang ở chín tầng mây rơi xuống mười tám tầng địa ngục vậy!

Mẹ kiếp! Hắn thầm rủa thành tiếng, ngay lập tức xoay người sang hướng khác, phun trào ra một luồng chất lỏng trắng tinh tung toé, sau đó liền hổn hển thở ngồi bệt xuống giường.

Hắn quắt mắt sang nhìn cô, trong đôi con ngươi sâu như chim ưng hiện lên sự khó xử.

- Tịnh… thực ra anh là…

Hắn không muốn tiếp tục giấu diếm thân phận của mình nữa, hắn rất sợ, sợ một ngày nào đó cô phát hiện ra sự thậg về con người hắn khiến cô kinh tởm, chi bằng hắn cứ trực tiếp nói ra, để cô có quyền được lựa chọn.

Lăng Tịnh quắt ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, thẳng thắn nói:

- Là Mặc Vũ, ông trùm xã hội đen nổi tiếng, đúng chứ?

Hai mắt hắn giãn rộng hơn so với người bình thường, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

- Em… biết rồi sao?

Cô gật đầu:

- Phải, em biết rồi.

Hắn tỏ ra quan ngại, ấn đường lập tức đen lại.

- Em không…

Lăng Tịnh nhào tới ôm chầm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn, chặn họng hắn lại, không cho hắn nói thêm bất cứ lời gì nữa.

- Em muốn sinh con cho anh, được không?

Hắn cười, lắc lắc đầu như bằm tỏi:

- Không được, một người hại nước như anh còn chưa đủ phiền hay sao mà còn muốn thêm nữa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK