Linh hồn Lăng Tịnh như rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cả người cô mềm nhũn ngã xuống, tâm tình như phiêu diêu trong mộng.
Cô há hốc miệng mất nửa ngày mới có thể nói được thành lời:
- Không thể được. Con chỉ xem cảnh sát Châu giống như một người bạn, một người anh trai, tuyệt đối không thể kết hôn. Nếu như hôn lễ thật sự diễn ra thì cả con và anh ấy đều không can tâm, cũng sẽ không công bằng đối với anh ấy.
Lăng Diện quả quyết, lần này tuyệt đối sẽ không nương tay.
- Cứ quyết định như thế đi!
Sau một tuần liền, Lăng Tịnh khóc lóc đến khản cổ, cô thậm chí còn lôi cả người đã khuất vào cùng, nhắc tới ông bà tổ tiên quá cố, tốn đến cả lít nước mắt, cuối cùng cũng có thể đạp đổ bức tường nghiêm khắc trong trái tim Lăng Diện, khiến một người cứng ngắc lại độc đoán giống như ông cũng phải mềm lòng, ôm chầm lấy cô thốt lên mấy lời mật ngọt.
- Tịnh! Con là đứa con gái duy nhất của ba, sao ba có thể không thương con được. Chính vì ba thương con, ba không muốn cuộc đời con bị huỷ hoại cho nên mới ra sức ngăn cản con.
Đánh vào tâm lý của Lăng Diện, cô quyết tâm đòi tự tử, dùng cây dao gọt hoa quả dí lên cổ mình, lại thêm tuyệt chiêu vừa đấm vừa xoa khiến ba đành phải lùi bước.
- Ba thương con mà muốn gả con cho người con không yêu sao? Ba… coi như kiếp này con gái bất hiếu, chỉ có thể phụ dưỡng ba mẹ tới đây thôi! Con…
Thấy con dao bén nhọn mỗi lúc một kề sát cổ con gái, Lăng Diện đau lòng thốt lên:
- Đừng… Tịnh Tịnh, đừng mà. Ba hứa với con sẽ không ép gả con cho Diệc Thần nữa, cũng sẽ không cấm cửa con nữa, con muốn đi đâu cũng được, gặp ai thì gặp, xin con, mau bỏ dao xuống đi, có được không?
Lăng Tịnh nhướng mày, chắc nịch hỏi lại thêm một lần nữa:
- Ba nói thật không?
Lăng Diện quẹt đi giọt nước mắt hiếm hoi trên đôi gò má tái nhợt, đôi con ngươi đen láy hiện rõ sự bất lực.
- Thật… Làm sao ba dám đưa tính mạng của con ra đùa được.
Nghe thấy thế, cô liền vứt con dao găm xuống đất, nhặt vội chiếc áo khoác trên giá, vội vàng chạy ra khỏi nhà. Điều đầu tiên mà cô muốn làm chính là sẽ đi tìm Mặc Vũ, nhưng điều mà cô không ngờ tới nhất chính là hắn đang đứng trước cửa nhà cô, vì lo lắng cho sự an toàn của cô mà hắn đã túc trực suốt mấy ngày mấy đêm ở đó.
Không một chút chần chừ, Lăng Tịnh liền lao như bay tới ôm chầm lấy Mặc Vũ, hai mắt cô ướt nhoè, sống mũi cay xè.
- Nhiều ngày qua em đã thử học cách quên đi anh, nhưng em thật sự không làm được.
Mặc Vũ cúi mắt nhìn cô gái đang e ấp trong lòng, thâm tâm không ngừng giằng xéo. Hắn không muốn cô vì mình mà trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa, càng không muốn cô phải đưa ra lựa chọn giữa tình yêu và tình thân. Lần đầu tiên hắn trở nên ngập ngừng, nâng cánh tay lên rồi lại hạ xuống, không dám ôm ấp vỗ về cô.
- Tịnh! Anh và em thuộc về hai thế giới khác nhau, nếu cứ cố chấp ở bên nhau thì ngay cả người nhà em cũng sẽ liên luỵ.
Lăng Tịnh lắc đầu như bằm tỏi, gục đầu trong lồng ngực Mặc Vũ mà khóc nấc lên, giọng nói ủ dột của cô giống như lưỡi dao cùn đang cứa đứt tâm can hắn.
- Em mặc kệ, bây giờ em chỉ muốn ích kỉ một lần để được ở bên anh. Vũ, em yêu anh, anh chính là sinh mệnh thứ hai của em, không thể tách rời được nữa.
Một người tâm lý vững vàng giống như hắn cũng có ngày hôm nay. Đứng trước người mình yêu, hắn cũng giống với bao người, không can tâm nhìn cô đau khổ, càng không nỡ khiến cô phiền lòng. Cho dù hắn mặt lạnh với cả thế giới, nhưng hắn vĩnh viễn chỉ muốn tốt với một mình cô.
- Tịnh! Nếu như bây giờ em nói chia tay thì anh cũng sẽ không trách em đâu, thật đó…
Cô giật mình đẩy hắn ra, sắc mặt đen lại giống như hòn than nguội, đôi mắt gợn sóng chăm chăm nhìn hắn.
- Anh không cần em nữa hay sao?
Hắn tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đã tràn ngập bão tố.
- Em muốn anh phải trả lời thế nào? Rằng anh không muốn em chút nào nữa hay là anh muốn tốt cho em?
Dùng tay lau đi hàng nước mắt, Lăng Tịnh dõng dạc nói lớn:
- Mặc Vũ! Bất luận ngày mai trời có sập xuống thì hôm nay em vẫn muốn được yêu anh, yêu bằng tất cả những gì em có, và em hi vọng là anh cũng vậy! Tình yêu này là của chúng ta, chỉ riêng chúng ta thôi, em không muốn vì bất cứ thứ gì mà phải từ bỏ. Cho dù tới một ngày nào đó, anh hết yêu em, chỉ cần anh nói với em, nhất định em sẽ không oán trách hay giữ anh lại nữa. Em mặc kệ người khác nghĩ gì, đối với em, yêu một người không sai, cũng chẳng phạm pháp, làm sao em phải sợ chứ!
Cuối cùng, hắn vẫn chẳng thể nào nhẫn tâm với cô được, chủ động bước tới ôm chầm lấy cô, vuốt ve mái tóc bóng mượt mà của cô, nhẹ nhàng nâng niu cô giống như vật bảo quý giá.
- Đúng thế! Yêu một người không sai, nhưng đối với em là yêu sai người.
Cô kiễng chân hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười:
- Không, em yêu anh vì anh chính là Mặc Vũ.
Mặc Vũ kích động ôm chặt Lăng Tịnh vào lòng, cúi đầu thầm thì vào tai cô:
- Có lẽ kiếp trước anh chính là người đã giải cứu cả ngân hà, cho nên kiếp này Thượng Đế mới cho anh gặp được em.
Lăng Tịnh cười khan lên hai tiếng, nhẹ nhàng đẩy Mặc Vũ ra xa, hoàn toàn lột bỏ đi lớp vỏ đại tiểu thư cao ngạo lạnh lùng, trở về làm một người phụ nữ bình thường khi ở bên cạnh người mình yêu, cô cũng muốn được làm nũng, được người đàn ông của mình che nắng chắn mưa.
- Em đói, mấy ngày nay tuyệt thực đấu tranh với bố em sắp ngất đến nơi rồi.
Mặc Vũ cười cợt, nhướng cao mày, vẻ mặt hoàn toàn thư giãn.
- Ồ, tưởng gì. Một bữa ăn anh có thể mời được. Thậm chí, anh đã gom cả gia tài định đưa em chạy trốn luôn rồi cơ. Chỉ đáng tiếc lại mất cơ hội đó rồi.
Cô đứng hình mất năm giây, mi tâm nhiu chặt lại. Cô hơi ngờ ngợ, không dám tin rằng người đàn ông đứng trước mặt mình lại là Mặc Vũ, bình thường nghiêm túc là thế, nay lại biết nói đùa luôn cơ.
- Sao anh không nói sớm? Làm em suýt chút nữa dùng dao cắt cổ mình đó.
Hắn ngay lập tức xấn tới, dùng tay giữ chặt người cô lại, vén cổ áo cô lên, ngay lập tức một vết cứa nhẹ xuất hiện trên làn da trắng ngần, lòng hắn không khỏi đau xót.
- Em ngốc à, không biết là nghịch dao nguy hiểm lắm sao? Lỡ như có chuyện gì thật thì phải làm sao?
Cô không dám tin là hắn lại phản ứng dữ dội tới thế, đành dùng sự dịu dàng để xoa dịu.
- Nếu em không làm thế thì giờ này em có mặt được ở đây chắc.
Câu nói của Lăng Tịnh khiến cánh tay Mặc Vũ đang giơ ra đột nhiên cứng lại, sợi dây thần kinh trong đầu hắn không ngừng nhảy nhót, hắn nhướn mày chất vấn cô.
- Em nghĩ mình là Chúc Anh Đài ư?
Cô cười, nụ cười tràn ngập tình ý, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nâng lên chạm nhẹ tới nửa gò má tuấn lãng bất phàm của hắn.
- Nếu em thật sự là Chúc Anh Đài thì em sẽ không dễ dàng thoả hiệp cưới người mình không yêu, nhất định sẽ tìm mọi cách để chạy trốn, cùng lắm thì tìm một nơi không ai biết đến, rừng sâu cũng được, hoang đảo cũng chẳng sao, chỉ cần có anh là đủ.
Sự căng thẳng trên mặt hắn dần tản ra, hắn chủ động nắm lấy tay cô, dắt tới bên chiếc mô tô cũ rích của hắn, vòng tay ôm eo, dùng sức nhấc bổng người cô lên, đặt cô ngồi gọn ghẽ ở ghế sau, nhẹ nhàng đội nón bảo hiểm lên giúp cô.
- Đi thôi! Chúng ta cùng nhau đi trốn.
Danh Sách Chương: