Mục lục
Vai Diễn Nam Phụ Trong Những Tháng Năm Cô Độc Ấy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó tan học, Hạ Đông Thần hai tay đút túi đi ra khỏi cổng trường, khóe mắt thoáng thấy Vương Tiểu Minh bị hai tên côn đồ kéo đi, thầm nghĩ tiểu tử đáng thương này đúng là dễ bắt nạt, lập tức cầm cặp sách, nhấc chân đi theo.

Vương Tiểu Minh bị hai tên côn đồ kéo vào một con hẻm vắng, hai tay cậu ấy nắm chặt quai cặp sách, nhìn chằm chằm xuống giày, lắp bắp nói: "

Tôi thật sự không có tiền.”

Cậu ta đã bị chặn hai lần, một lần hai trăm, một lần ba trăm, nếu không cho thì sẽ đánh người, lại còn cố ý chọn những chỗ không thấy được vết thương, cậu ta sợ hãi cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ."

Tên tiểu tử nhà ngươi, ngày hôm qua không phải cho ngươi về nhà lấy tiền sao!” Tên côn đồ đẩy cậu một cái.

Vương Tiểu Minh chỉ cúi đầu không nói gì, bộ dáng khúm núm, phục tùng khiến người ta muốn bắt nạt.

Tên côn đồ đó xì một tiếng khinh miệt, giơ nắm đấm lên chuẩn bị dạy cho cậu ấy một bài học.

Nhưng nắm đấm chưa kịp hạ xuống, lập tức bay ra ngoài, tên du côn cảm thấy mình đang bị bay giữa không trung tạo thành một đường vòng cung, sau đó nặng nề ngã vào trong đống rác, đau đến nói không thành lời.

Tên còn lại vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, khua tay múa chân ra hiệu, mẹ nó cái này chắc phải tầm ba bốn mét, chết tiệt!

Nhìn đến người vừa đá đó mặc đồng phục học sinh, vóc dáng cao lớn ước chừng một mét tám, tên đó không khỏi nuốt nước bọt, lui về phía sau mấy bước, yếu ớt nói: "

Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi."

Hạ Đông Thần khẽ vuốt cằm, vẫy vẫy tay nói: " Cút đi, về sau đừng để tao nhìn thấy bọn mày ở gần trường trung học số 1. "

Tên côn đồ cuống quýt gật đầu, vẫn còn một chút nghĩa khí đỡ đồng bọn mới vừa rơi vào bãi rác, xấu hổ nhanh chân bỏ chạy. Mắt thấy hai tên đó sắp đi ngang qua, anh lại lên tiếng.

“Đợi đã.”

Hai tên kia thoáng chốc sợ hãi, động tác run rẩy ôm lấy nhau."Để lại tiền." Hạ Đông Thần cảm thấy rằng thả bọn chúng đi như vậy là vẫn còn tình nghĩa chán.

Tên côn đồ lục lọi hết tiền trong người, cũng chỉ có được bốn trăm tệ, Hạ Đông Thần ném tiền cho Vương Tiểu Minh, nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của cậu ta, tặc lưỡi: "

Quá yếu."

Vương Tiểu Minh vẫn luôn trong trạng thái sửng sốt lúc này mới tỉnh táo lại, nói: “Tôi là đứa trẻ sinh non, bẩm sinh đã yếu ớt.” Nói xong cậu ấy cảm thấy có chút đau lòng, mặc dù có ăn bao nhiêu cũng không thể béo lên được. Cậu ấy cũng cảm thấy rất khó chịu."

Thân thể có thể yếu, nhưng khí thế không thể yếu, nhất định phải làm cho người khác cảm thấy mình có thực lực, không dễ bắt nạt, biết không?" Hạ Đông Thần truyền thụ cho cậu ấy ít kinh nghiệm.

Vương Tiểu Minh trầm tư.

Ngay khi anh đang nói chuyện, Nguyên Cẩn cùng Vương Bằng đã vội vã chạy tới."

Các em không sao chứ? Tiểu Cẩn nói nhìn thấy các em bị bọn côn đồ chặn đường." Vương Bằng mồ hôi đầm đìa, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá 2 người họ.

Hạ Đông Thần liếc nhìn Nguyên Cẩn một cái, vì chạy vội nên hai bên má đều đã ửng hồng, chỉ vào Vương Tiểu Minh nói lại một cách nghiêm túc: "

Là cậu ấy bị chặn đường, chứ không phải em.""

Vâng, Hạ Đông Thần là đến đây để giúp em." Vương Tiểu Minh nhanh chóng lên tiếng phụ hoạ."Được rồi, được rồi, không sao là tốt rồi, nhanh về nhà đi trời cũng không còn sớm, hôm nay tôi sẽ báo cáo chuyện này với nhà trường, đám côn đồ này thật là không coi ai ra gì, học sinh của trường trung học số 1 cũng dám chặn đường, thật là vô pháp vô thiên." Nhìn thấy cả hai người đều ổn, Vương Bằng yên tâm đi xuống, sợ bóng sợ gió một lúc, mới đầu năm trong trường toàn những học sinh nhà có điều kiện, nếu để phụ huynh biết xảy ra chuyện gì, trường học có thể bị đảo lộn.

Mấy người đi đến đầu ngõ, Hạ Đông Thần nhìn Nguyên Cẩn chỉ cao đến vai mình, tâm tình rất tốt, đề nghị nói: "

Cậu ở chỗ nào, mình đưa cậu trở về, buổi tối đi về một mình không an toàn. "

Nguyên Cẩn lắc đầu: "

Không cần, mình sẽ về nhà với dượng của mình, rất an toàn."

“Dượng?" Hạ Đông Thần khó hiểu.

Vương Bằng, người đang đi phía trước, quay đầu lại, mỉm cười hiền từ: “Tôi là dượng của Tiểu Cẩn.”

Hạ Đông Thần: ... tại sao anh lại luôn cảm thấy nụ cười của đối phương có chút chói mắt vậy.

Vào ngày thứ hai, Hạ Đông Thần nhận được quà cảm ơn từ Vương Tiểu Minh."Đây là mẹ tôi làm, xúi mại, ăn rất ngon, Nguyên Cẩn cậu cũng lại đây ăn thử đi." Vương Tiểu Minh đem một hộp xúi mại đặt lên bàn của hai người, trong hộp có mười mấy cái xúi mại màu sắc nhìn rất đẹp. Nó trông như những viên pha lê, hương vị thật sự rất tuyệt.

Hạ Đông Thần gắp một cái bỏ vào miệng, thật sự không tồi, đẩy hộp đến bên cạnh Nguyên Cẩn: “Cậu ăn thử một cái đi, hương vị không tồi.”

Nguyên Cẩn có chút ngượng ngùng: “Tối qua mình cũng không giúp được cái gì.”

“Làm sao vậy.” Hạ Đông Thần nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Mình chỉ có thể giúp Vương Tiểu Minh một lần, Còn cậu tìm đến chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm nhất định sẽ đối thoại với toàn trường, đồng thời tăng cường kiểm tra xung quanh trường, để không ai bị ức hiếp nữa."

Nguyên Cẩn có chút sửng sốt, tối hôm qua cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nhớ tới có chuyện cần hỏi thầy giáo mà thôi.

“Ăn đi.” Hạ Đông Thần nhìn cô cười nói, đôi mắt đen dài hẹp lấp lánh, rất mê người.

Nguyên Cẩn có chút khó xử, cô vội vàng duỗi ra hai ngón tay mũm mĩm, cẩn thận với lấy một cái xúi mại, sau đó cắn một miếng nhỏ, quả thực rất ngon, rất nhanh đã ăn xong một cái.

Hạ Đông Thần một tay chống cằm, nhìn hai bên má phồng lên như chú chuột của cô, đôi mắt hơi rũ xuống bên dưới cặp kính, lông mi dày rậm khẽ run, khiến lòng người có chút ngứa ngáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK