Mục lục
Vai Diễn Nam Phụ Trong Những Tháng Năm Cô Độc Ấy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên có một âm thanh vang lên, điện thoại di động trong túi quần rung vài tiếng, Hạ Đông Thần đi ra chỗ khác rồi mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Một tin nhắn văn bản mới.

Tằng Bác: "

Tôi đang ở Hải thành, trước cổng trường của cậu."

Hạ Đông Thần hơi nheo mắt, Tằng Bác này là một người bạn của chủ thân thể này, chính là người hàng ngày đều đến phổ cập kiến thức khoa học cho anh, cái gì mà mẹ kế cha dượng, có thể nói việc anh bỏ nhà ra đi để chạy đến Hải thành này, Tằng Bác này có công đóng góp không hề nhỏ.

Còn chưa kịp tìm cậu ta tính sổ, cậu ta đã lại tự mình tìm tới cửa rồi.

Hạ Đông Thần nhếch khóe miệng, trả lời tin nhắn, kêu cậu ta đứng chờ ở cổng trường sau giờ tan học.

Tằng Bác nhận được tin nhắn có chút không hài lòng, cậu ta đi từ Bắc Kinh đến đây, lại còn đang đợi sẵn ở trước cổng trường, vậy mà Hạ Đông Thần lại bảo cậu ta đợi ở cổng trường sau khi tan học! Miệng lúc nào cũng gọi nhau là anh em tốt, chính là đang đem cậu ta coi thành em trai sao!

Cảm thấy bực bội, Tằng Bác đá mạnh vào bậc thang bên cạnh, quay người bỏ đi.

Sau giờ học, Tằng Bác điều chỉnh lại tâm trạng và quay trở lại cổng trường lần nữa, liếc mắt một cái đã thấy Hạ Đông Thần nổi bật giữa đám đông, cùng là mặc trên người bộ đồng phục học sinh nhưng khí chất tại sao lại có thể khác nhau đến vậy.

Hạ Đông Thần giống như định sẵn là một nhân vật chính, bất kể anh đứng ở đâu đều có thể tỏa sáng, điều đó thật sự khiến người ta phải ghen tị.

“Đi thôi.” Hạ Đông Thần đi tới trước mặt Tằng Bác, nhìn thấy đối phương không thể che dấu đi sự ghen tị hiện rõ trên nét mặt, trong lòng không khỏi nghĩ, Chủ của cơ thể này đúng là mù quáng, rõ ràng như vậy mà vẫn nhìn không ra.

Tằng Bác lại lần nữa nở nụ cười trên khuôn mặt, trông giống như một người bạn tốt: "Đông Thần, đã lâu không gặp, tôi mới đến Hải thành, cậu phải chiêu đãi tôi thật tốt đó.""Đấy là điều đương nhiên, đi thôi." Hạ Đông Thần nói xong lập tức đi lên phía trước dẫn đường, mặc kệ cậu ta đi đằng sau.

Tằng Bác chạy theo sau, đuổi kịp, miệng còn liên tục nói: “Đông Thần, cậu ở Hải thành đã được một thời gian rồi, ba cậu không đến tìm cậu sao? Mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy chú ấy đi mua sắm với nữ thư ký kia, cười cười nói nói trông rất hạnh phúc….”

Mắt thấy Hạ Đông Thần đi càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại ở một con hẻm bẩn thỉu và hôi hám, Tằng Bác đang không ngừng lải nhải đằng sau, lúc này trong lòng khoáng có chút bất an, theo bản năng lùi lại phía sau hai bước: "Đông Thần, cậu dẫn tôi tới chỗ này để làm gì vậy?"

Hạ Đông Thần đem cặp sách ném xuống, khóe miệng nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng sáng, giống như một con sói lớn hung ác, chậm rãi tiến lại gần đối phương: "

Tôi đương nhiên là đang tận tình tiếp đãi cậu thật tốt rồi."

Nói xong một đấm cho cậu ta một đấm, đem những lời nói trước kia của cậu ta đấm lại."

A!!!! Hạ Đông Thần, cậu đang làm gì vậy!!!" Tằng Bác nhổ từ trong miệng ra hai cái răng, tức giận mắng."

Tôi đang đánh cậu đấy, đến cái này còn nhìn không ra.” Hạ Đông Thần đá vào bụng Tằng Bác, đuổi đánh cậu ta ra ngoài, làm cậu ta ngã xuống bãi rác nơi tên côn đồ đã nằm đêm qua.

Chậc chậc, lịch sử luôn giống nhau đến kinh ngạc.

Toàn thân Tằng Bác đều đau nhức, xương cốt như bị đánh gãy, giãy dụa muốn đứng dậy, lập tức bị mùi rác rưởi trên người làm cho trợn mắt, phải mất nửa ngày mới hoàn hồn lại. Đôi mắt đỏ hoe, trừng mắt nhìn chằm chằm Hạ Đông Thần đang đứng trên cao nhìn xuống, gầm lên giận dữ: "

Hạ Đông Thần, cậu con mẹ nó uống nhầm thuốc à!"

Tằng Bác không thể tin được, bọn họ không phải là bạn tốt của nhau sao! Vậy thì tại sao chứ!

“Tôi không uống nhầm thuốc, tôi chỉ đổ nước trong não ra thôi.” Hạ Đông Thần cười một cách nham hiểm, tiến về phía trước đá một cước làm Tằng Bác mới vừa đứng dậy lại ngã về phía đống rác, nói một cách chế giễu, “Không cần phải dùng vẻ mặt bị phản bội đó để nhìn tôi. Cậu mỗi ngày đều ở bên tai tôi châm ngòi ly gián, tôi đây đánh cậu một chút thì làm sao nào."

Làm sao vậy! Cậu ta bị làm sao vậy!

Tằng Bác tức giận nhổ ra một ngụm máu, phổi đau nhức ít nhiều cũng bị gãy hai cái xương sườn!

Càng đáng sợ hơn chính là thái độ hiện tại của Hạ Đông Thần, Tằng Bác cảm thấy rằng Hạ Đông Thần đã thay đổi, trước kia cậu ta như một tên ngốc dễ bị lừa gạt, nói cái gì tin cái đấy, nhưng hiện tại mới tới Hải thành một thời gian mà cậu ta lại đột nhiên thông minh như vậy.

Vẻ mặt của Tằng Bác không ngừng thay đổi, cuối cùng lại dùng dáng vẻ ủy khuất, hốc mắt đỏ lên, giọng khàn khàn nói: " Đông Thần, có phải cậu đang hiểu lầm tôi không, tôi không hề châm ngòi ly gián, tôi chỉ đang lo lắng cho cậu mà thôi.""

Vậy thì tôi đây phải cảm ơn cậu rồi." Nói xong, anh lại đá thêm một cái nữa, nhiệm vụ đã hoàn thành, Hạ Đông Thần nhặt lại cặp sách của mình, nghênh ngang bước đi.

Tằng Bác co quắp cuộn tròn trên mặt đất, cuối cùng run rẩy lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số, ủy khuất nói: "

Ba, con bị người ta đánh…."

Bên này, Hạ Đông Thần đi ra khỏi ngõ thì dừng lại, rẽ qua hướng bên cạnh đi đến, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước một trạm thu gom rác thải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK