Đêm hôm đó, quán bar lớn nhất thành phố có một phen náo động lớn. Cũng ngay đêm hôm đó, các tòa soạn bận tối mặt tối mày chuẩn bị cho trang nhất báo ngày mai. Và tại Liêu gia, Liêu gia chủ nhận được điện thoại của cấp dưới, nghe xong cả người giận run lên. Vợ ông đi ra, thấy sắc mặt chồng như vậy lại thấy con mình đã khuya rồi chưa về, cả người giật thót một cái, lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì mà trông ông giận dữ vậy?
Liêu Thành cầm điện thoại quăng thẳng vào bà, chỉ tay quát to:
- Bà dạy dỗ con như thế nào hả? Vô tích sự! Giờ lại gây chuyện lớn! Nó thấy Liêu gia quá an bình rồi hay sao?
Điện thoại ném trúng tay, Liêu phu nhân kêu lên một tiếng, thấy chống giận đến đỏ cả mặt, không dám kêu rên, run run hỏi:
- Nó lại gây chuyện gì nữa?
- Việc tốt không làm lại buôn bán ma túy! Suốt ngày ăn chơi giờ lại dính vào cái thứ đó! Hại người hại thân hại cả gia đình! Giờ bị người bắt giam, bây giờ có mười cái miệng cũng không cứu được nó.
- Sao? Sao lại.. tới mức đó chứ? - Liêu phu nhân lầm bầm.
Liêu Thành nghe thấy, hai mắt trợn ngược lên, gầm gừ hỏi:
- Bà biết chuyện này? Bà che giấu cho nó?
- Nào.. tôi có biết gì đâu.. - Liêu phu nhân chột dạ né tránh.
Chuyện Liêu Hào buôn bán ma túy bà cũng biết đôi chút. Thằng con bà lúc trước chỉ biết ăn chơi, nay nghe nó bắt đầu buôn bán cái gì đó, biết là ma túy, ban đầu bà cũng sợ hại ngăn cản. Trong nước hiện đang làm rất gắt mấy vụ này, nếu lộ ra thì nguy. Nhưng Liêu Hào lại nói bán cái kiếm tiền nhanh, hơn nữa có Liêu gia chống, con sợ gì.
- Tốt! Tốt! Tại sao Liêu gia lại nuôi hai kẻ gây chuyện này chứ! - Liêu Thành giận run người.
Liêu Quân Hạo nãy giờ đứng một bên diễn người tàng hình, thấy ông tức đến khó thở, tiến lên trấn an:
- Ba bớt giận! Sức khỏe quan trọng hơn. Trách móc cũng không có ích gì, quan trọng là tìm cách ém chuyện này xuống.
Liêu Thành hít sâu mấy hơi, nhìn Quân Hạo thêm mấy cái. Hành xử trầm ổn lại tài giỏi, khác hẳn cái thằng nghịch tử kia. Nghĩ đến Liêu Hào, Liêu Thành thất vọng đến tột cùng. Liêu Quân Hạo có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là con riêng, ông một lòng bồi dưỡng hắn mong sau này có thể trợ giúp Liêu Hào. Bây giờ thì sao? Dạy dỗ bao nhiêu năm Liêu Hào vẫn là tên ăn chơi trác táng, bên cạnh lại có Liêu phu chiều chuộng biến thành một tên bại gia. Liêu Thành đảo mắt một vòng, ông có để ý đến danh phận đến đâu cũng không quan trọng bằng Liêu gia.
- Con xem giải quyết đi!
- Vâng. - Liêu Quân Hạo lùi lại, vẻ mặt trầm xuống, lướt nhìn qua Liêu phu nhân một cái rồi bước ra ngoài.
Liêu phu nhân căm hận nhìn hắn một cái, chuyển mắt nhìn chồng, nhỏ giọng hỏi rõ mọi chuyện.
Hóa ra Liêu Hào bị cảnh sát bắt khi đang giao dịch ma túy trong quán bar, bây giờ bị bắt giam, chuyện náo động cả lên, bị bao nhiêu phóng viên bắt được tin tức. Sợ rằng nếu đêm nay không xử lý kịp thời, ngày mai tin tức Liêu Hào sẽ vinh hạnh chiếm trọn trang đầu các trang báo. So với chuyện lần trước, chuyện này càng có ảnh hưởng lớn hơn. Ai biểu hắn là người thừa kế Liêu gia.
Liêu phu nhân nghe xong, kinh hoảng hơi giảm xuống, đơn giản nói:
- Không phải chú Hai làm bên đó sao, nói chú ấy nhắc nhở cấp dưới chút là được rồi.
- Ngu xuẩn! Người bắt nó là đội cảnh sát đặc nhiệm, đội trưởng chính là Chu Lâm con trai trưởng của Chu gia! Quan to chức lớn bị nó bắt còn ít sao? Bà nghĩ ai nhắc được nó? Nó chưa đem chuyện xấu của Liêu gia đào ra hết đã là may mắn lắm rồi!
Liêu phu nhân trắng bệch mặt. Bà đâu nghĩ tới con mình lại bị sát thần kia bắt. Mặc dù Liêu gia có thế lực chính trị, cũng có người bên sở cảnh sát nhưng vẫn phải e sợ Chu gia. Cha chú Chu gia đều hoạt động trong quân đội, nắm giữ quyền to chức lớn, làm người chính trực, được trọng dụng. Chu Lâm thân là con trai trưởng lại dấn thân vào ngành cảnh sát, mấy năm nay chiến tích chất chồng hiển hách vì bắt được không ít quan chức thối nát, có Chu gia làm chỗ dựa, Chu Lâm còn sợ mặt mũi ai nữa. Với lại chuyện này có chứng cứ rõ ràng..
- Dù thế nào.. Liêu Hào cũng là con ông.. ông phải cứu nó chứ..
- Cứu? Cứu cách nào? Chẳng lẽ bà không biết mấy năm gần đây chuyện buôn bán ma túy bị làm gắt thế nào sao?
- Chẳng lẽ lại bỏ mặc nó..
Liêu Thành đứng dậy phất tay hừ một tiếng muốn bỏ đi.
Liêu phu nhân đứng bật dậy níu lấy tay ông:
- Ông nhất định phải cứu Liêu Hào! Nếu không phải tại ông chỉ lo bồi dưỡng Quân Hạo bỏ mặc nó, nó cũng đâu làm việc ngu ngốc này!
- Việc ngu ngốc! Bà cũng biết đây là việc ngu ngốc! Tôi bồi dưỡng Quân Hạo còn không phải vì nó sao? Nếu nó chịu cố gắng một chút tôi cần Quân Hạo làm cái gì!
Liêu Quân Hạo bước chân tới cửa nghe thấy lời này liền lui lại, giấu mình trong bóng tối nhìn Liêu phu nhân khóc rống lên, Liêu Thành khô khan dỗ dành. Hắn nhếch miếng cười giễu một tiếng. Con riêng suy cho cùng vẫn chỉ là con riêng.
Cho bên Liêu gia muốn ém xuống chuyện của Liêu Hào trước khi tìm được cách cũng không tài nào che giấu được. Nhờ Nhật Đông góp thêm sức lực, chuyện Liêu Hào càng được làm lớn, lớn đến nổi mấy vị nắm giữ chức quyền quan trọng của Liêu gia cũng bị liên lụy, được quần chúng đem ra phân tích một phen.
Liêu Hào bị bắt giam còn không biết thân biết phận, la hét đòi được thả, lấy thân phận của mình ra uy hiếp! Đáng tiếc, người bắt hắn là Chu Lâm. Cho dù hắn có hét tới chết, mấy vị cảnh sát đều điềm nhiên như không nghe. Còn oán hắn làm họ nhức đầu phải tốn tiền mua thuốc giảm đau. Đúng là hại nước hại dân mà!
Bước ra khỏi sở cảnh sát, Chu Lâm một tay cầm áo khoác vắt lên vai, mệt mỏi khởi động vai, đánh một cái ngáp lớn. Nhật Đông lần này mang đến cho anh một vụ lớn, lâu rồi chưa bận rồi như thế. So với cuộc sống nhàn hạ, Chu Lâm vẫn thích làm việc hơn.
Chu Lâm tính toán ghé chỗ nào ăn sáng rồi về nhà đánh một giấc. Đợt này anh quyết định càn quét luôn một lần đám người ỷ thế hiếp người kia.
Đi ngang qua một quán cafe bước chân Chu Lâm khựng lại nhìn vào bên trong. Tại một bàn sát cửa sổ, có hai cô gái đang ngồi đối diện nhau, nếu anh không nhìn lầm, hai cô gái ấy chẳng phải là An Vy và Trác Nhã sao? Chu Lâm nheo mắt lại. Tin đồn Nhật Đông và An Vy sắp đính hồn vang khắp thành phố, anh biết đó không phải sự thật, Nhật Đông thực sự thích Trác Nhã. Về phần An Vy, hẳn giữa hai người có bí mật nào đó, tuy nhiên, xét về mặt nào, hai người cũng không có chuyện ngồi cùng nhau tán gẫu như bạn bè.
Chu Lâm nghi hoặc tiến sát lại. Trác Nhã vừa nâng ly cafe lên uống, liếc mắt nhìn ra ngoài thấy một người cao lớn, khuôn mặt có chút quen thuộc.
- Chu Lâm?
- Sao? - An Vy ngẩng đầu lên, theo tầm mắt của cô nhìn ra, thấy Chu Lâm, cô cũng giật mình.
Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh cùng bước chân đang tiến gần lại đây. An Vy chú ý thấy Chu Lâm đang nhìn Trác Nhã. Trong đầu cô nảy ra suy nghĩ, có phải anh nghĩ cô đang bắt nạt Trác Nhã không? Có phải.. anh vẫn thích Trác Nhã không?
Danh Sách Chương: