Mặt An Dương liền tái đi. Chuyện An Vy bị bệnh tim là chuyện rất nhiều người biết, vậy mà Trác Nhã lại nói như thế khác nào nói cô ta có tâm hại An Vy. Nhóm bạn của An Dương ai cũng đều biết cô ta rất ghét An Vy nhưng lại làm đến nỗi khiến em mình súyt chết, tuy rằng hiện tại An Vy không sao nhưng hành vi này quả thật rất đáng sợ.
- Liên lạc với Đỗ lão gia, tôi muốn hỏi ông ta dạy dỗ con gái kiểu gì để cô ta súyt chút nữa hại chết người nhà Lôi gia. - Nhật Dương lạnh giọng nói với quản lý.
- Vâng! -Tôi sẽ liên lạc ngay.
- Không được! - An Dương hoảng hốt hét lên. Bây giờ, địa vị của An Vy trong lòng ba rất lớn, mặc dù lúc trước quan hệ của An Vy và Nhật Đông còn chưa chuẩn bị đính hôn nhưng ba đều nhận định An Vy sẽ là gả vào Lôi gia, hiện tại nếu biết cô súyt chút nữa hại chết An Vy... Lôi gia là lớn nhất, mẹ con cô chẳng là cái gì cả.
- Vậy phiền cô ra về! Nói thẳng cho cô biết, cho dù tôi và An Vy có đính hôn cô cũng không thành người nhà của tôi. Cô là cô mà ba cô là ba cô! - Sắc mặt Nhật Đông âm trầm, đôi mắt cơ hồ nảy ra tia lửa.
- Các người chờ đó!
An Dương tức tối bỏ đi. Mấy người bạn của cô ta cũng vội chạy theo, trong lòng thầm nhủ phải cắt đứt liên hệ với An Dương, một người đã đắc tội Lôi gia, không bao giờ có thể sống yên. Bọn họ còn chưa muốn bị liên lụy.
- Trác Nhã... - Nhật Đông ngập ngừng gọi cô.
Trác Nhã không để ý anh, quay sang chào hỏi với Nhật Dương:
- Lần đầu gặp mặt Lôi chủ tịch, tôi là giám đốc KQ Trác Nhã.
Nhật Dương gật đầu nhẹ. Âm thầm đánh giá cô một phen, là một cô gái có khí chất, so với An Vy, Nhật Dương cảm thấy cô gái này phù hợp với em trai mình hơn. Còn... ừm rất giống người kia.
- Anh trai cô... sao rồi?
- Anh trai? - Trác Nhã ngớ người. Nhớ tới anh mình không dưng lại thỉnh thoảng mắng Nhật Dương, chắc hai người đã gặp nhau đâu đó. Cô phải về hỏi anh trai mới được. Trác Nhã mỉm cười đáp. - Anh ấy vẫn khỏe, cảm ơn anh quan tâm.
- Tốt.
Vừa lúc đó, An Vy đi tới, thấy mọi người đứng ngoài cửa không vào nên hỏi:
- Sao lại đứng ngoài cửa hết vậy?
- Là vì nhà hàng làm ăn quá "trách nhiệm". - Long Tường châm chọc nói.
Nhật Đông dùng ánh mắt viên đạn nhìn anh. Người này nãy giờ nói lời nào lời nấy đều muốn bôi xấu anh! Còn nữa, tại sao An Vy lại xuất hiện ở đây, xem ra còn đi chung với Trác Nhã. Chuyện hôm qua đã đủ khiến anh nhức đầu, hôm nay lại trước mặt Trác Nhã nói cho cô biết anh và An Vy sắp đính hôn, khác nào đem mấy hành động quan tâm săn sóc trước đó thành hành động đùa cợt. Nhật Đông rối rắm nhìn cô. Hiện tại anh rất muốn nói cho cô biết chân tướng nhưng chuyện với Đỗ gia chưa xong...
Mím mím môi một lúc, anh gượng cười hỏi:
- Em và An Vy đi chung với nhau à?
- Ừm. Bàn hợp đồng làm ăn. - Trác Nhã thản nhiên đáp.
- Sao? - Nhật Đông nhíu mày quay đầu nhìn An Vy. Bọn họ chuẩn bị đạp đổ Đỗ gia, cô lại kéo Trác Nhã đi kí hợp đồng, như vậy nếu Đỗ gia suy sụp, chẳng phải sẽ liên lụy cô sao.
An Vy biết anh đang suy nghĩ gì, cô nghĩ Nhật Đông cũng không phải người ngoài, huống hồ cô còn đang hợp tác với anh em bọn họ, nếu Nhật Đông đã lo lắng Trác Nhã chịu thiệt, vậy cho anh xem qua bản hợp đồng cũng không có chuyện gì.
- Mọi người đều đã ở đây thì chúng ta cùng ăn một bữa đi. Có được không, Trác Nhã?
Trác Nhã chưa lên tiếng, Long Tường đã cướp lời:
- Không được đâu! Nhìn thấy người nào đấy, tôi sợ mình ăn không vào.
- Long Tường, đừng làm loạn. - Trác Nhã vỗ nhẹ vai anh nói. - Cũng được.
Ngồi vào bàn một lát, phục vụ liền đem đồ ăn lên. Vì đã được đặt trước nên đồ ăn đều được Long Tường lựa chọn tỉ mỉ, thích hợp với khẩu vị của Trác Nhã. Vừa nhấc đũa, anh đã ra vẻ săn sóc, gấp cho Trác Nhã món này đến món khác, cố tình nói cho người khác biết mình rất hiểu khẩu vị của Trác Nhã, còn vô tình nhắc đến chuyện lúc trước có người không biết dẫn Trác Nhã đi ăn đồ cay, hại cô đau bụng, khiến anh đau lòng quá trời.
Nhìn thấy bọn họ tình tứ đã đủ làm Nhật Đông phát điên vậy mà Long Tường còn nhiều lần nhắc lại chuyện xưa, tất cả những sai lầm lúc trước giờ đều là cái gai trong lòng anh, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng khiến Nhật Đông đau nhức khôn nguôi. Vì vậy, trong suốt quá trình ăn, tất cả mọi người đều ăn ngon miệng, duy chỉ có Nhật Đông nuốt đồ ăn thơm ngon như nuốt sáp, cầm đũa đến muốn gãy.
Ăn xong, An Vy lấy hợp đồng ra, đầu tiên có mở bản hợp đồng, đọc sơ qua nội dung. Ban nãy ở phòng làm việc của Trác Nhã, hai người cũng đã bàn qua hợp đồng, vì còn phải sửa chữa vài chi tiết nên cô mới đến đây muộn hơn.
Nhật Đông nghe tới nếu bên A vi phạm điều khoản hợp đồng sẽ phải đền bù gấp mười lần. KQ mặt dù là công ty quảng cáo nhưng điều kiện đặt ra rất khắt khe, đòi hỏi đối phương phải đảm bảo về chất lượng thực của sản phẩm, thanh toán tiền hợp đồng đúng hạn và có hình tượng tốt đẹp. Đỗ thị chính là một tập đoàn thối nát, chứng cứ bọn họ vi phạm pháp luật nhóm Nhật Đông cũng tìm thấy ít nhiều, có điều chưa tìm thấy chuyện nào quá nghiêm trọng. Như vậy về vấn đề hình tượng... Đỗ thị không thể đáp ứng được.
Sau khi đạp đổ Đỗ gia, còn giúp được Trác Nhã kiếm được một khoản tiền bồi thường lớn, Nhật Đông tỏ ra rất hài lòng, gật gù không thôi.
Thấy anh không có ý kiến gì nữa, An Vy kí tên rồi đưa sang cho Trác Nhã. Hợp đồng thuận lợi kí kết.
Ngồi thêm mười phút, ai nấy đều còn công việc của riêng mình, đứng lên ra về. Nhật Đông nhìn Trác Nhã được Long Tường đưa đi, không cam lòng đứng trân trân, hai tay siết chặt lại. An Vy nhìn anh, môi mấp máy muốn nói gì đó cuối cùng lại thôi, tạm biệt anh rồi đi.
Nhật Dương xem vẻ mặt em mình, hỏi:
- Em thích cô ấy?
- Vâng. Rất thích. Nhưng mà... có lẽ cô ấy không còn thích em nữa. - Nhật Đông rầu rĩ nói.
- Rất tốt! Anh giúp em.
Nhật Đông kinh ngạc nhìn anh. Có phải anh vừa nghe lầm không, anh trai anh lại nói những lời đó... rõ ràng anh chưa từng vừa mắt bất kỳ cô gái nào tiếp cận Nhật Đông ngay cả An Vy cũng thế. Vậy mà mới gặp Trác Nhã đã đồng ý. Nhật Đông nhoẻo miệng cười, trong lòng dâng lên niềm tự hào. Không hổ là người anh thích! Người con gái có thể vừa mắt Nhật Dương đều đếm được trên một bàn tay.
Danh Sách Chương: