• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khoảng thời gian này, Long Tường tạm thời ở nhà Trác Nhã. Cũng may, lúc trước mua nhà cô lựa căn có ba phòng ngủ. Trợ lý giúp Long Tường sắp xếp đồ đạc xong rồi ra về. Long Tường ngồi ở phòng khách, vừa ôm hộp dâu tây vừa xem hài, cười nghiêng ngả, hoàn toàn không có chút hình tượng nghệ sĩ thanh cao không nhiễm bụi trần. Trác Nhã chuẩn bị hai ly nước ép bưng lên, đưa cho Long Tường một ly, ngồi xuống cạnh anh:

- Cậu về đây có nói cho dì chú biết không?

- Tớ mà nói thì sao về được! Đi mấy diễn mấy tour, tinh thần tớ rễu rã hết cả rồi. Trác Nhã, cậu phải giúp tôi dưỡng tinh thần thật tốt đó!

- Xì. Yên tâm, tớ sẽ không báo cho dì chú biết đâu. - Trác Nhã mỉm cười nói.

Xử lý xong hộp dâu tây, Long Tường khoanh chân hứng thú hỏi Trác Nhã:

- Nghe nói công ty cậu vừa ra một kế hoạch quảng cáo cho Lôi thị, tiến hành thuận lợi không?

- Cũng tạm. Có điều diễn viên quay quảng cáo lần này tớ không ưng cho lắm, nhưng họ là những người tốt nhất rồi!

- Này, có cần tớ giúp không? - Long Tường dí sát lại hỏi.

Trác Nhã trỏ tay vào trán anh, đẩy người ra:

- Cậu đây là muốn tự giấu đầu lòi đuôi sao? Đây chỉ là dự án thử nghiệm thôi.

Long Tường buồn chán ngả người ra sau:

- Cậu bận như thế lấy ai bồi tớ đi chơi giờ. Không lẽ về đây rồi ru rú trong nhà.

- Xin lỗi, đang là giai đoạn khởi động quan trọng nên tớ không bỏ được.

- Không sao. Tớ tự tìm chỗ chơi. Trác Nhã, tớ đói bụng!

Long Tường người lớn nhưng tâm hồn thoái hóa, càng ngày càng giống trẻ con. Trác Nhã đứng dậy, xoa đầu anh nói:

- Được rồi, để tớ vào làm cho cậu mấy món!

- Nhanh lên nha.

Long Tường xem ti vi một lúc, thấy không có chương trình gì đáng xem liền tắt, lăn lộn trên sopha một lúc, anh nghe tiếng điện thoại Trác Nhã kêu. Long Tường tự nhiên cầm điện thoại Trác Nhã xem, dễ dàng mở mật khẩu. Hai người là bạn bè thân thiết, ngoại trừ vài chuyện riêng tư thuộc về giới tính không có chuyện gì không chia sẻ với nhau nên chuyện lấy điện thoại đọc tin nhắn này nọ... ngại quá, anh toàn quang minh chính đại lấy đọc. Nhớ hồi ở Pháp, Trác Nhã được rất nhiều người theo đuổi, gửi tin nhắn tỏ tình nhiều không kể xiết, từ nghiêm túc đến sến súa, anh ngồi đọc cười đau cả bụng. Long Tường biết Trác Nhã có thói quen chuyện công việc một là gặp mặt trực tiếp, hai là gọi điện thoại nên phần tin nhắn dùng cho chuyện riêng tư.

- Nhật Đông? - Long Tường nhíu mày, cái tên này khi nào liên lạc với Trác Nhã.

Long Tường đọc nội dung tin nhắn. Nhật Đông gửi tin hẹn Trác Nhã cùng đi ăn tối. Hai mắt Long Tường nheo lại, anh kéo những tin nhắn cũ xem thử. Cái tên Nhật Đông này mặt cũng dày thật, lúc trước đối xử với Trác Nhã như thế giờ cô mới về nước đã móc nối quan hệ, nhắn tin tán tỉnh. Mấy tin nhắn Nhật Đông gửi không có gì ám muội hết, toàn mấy lời hỏi thăm này nọ, chào ba buổi trong ngày. Nhưng mà... nếu không có ý đồ gì đâu cần ân cần như thế!

- Sao Trác Nhã còn giữ liên lạc với loại người này chứ! Chắc chắn là do hắn ta quấn riết không buông!

Đôi mắt Long Tường đảo một vòng, khóe miệng kéo lên một nụ cười tà ác, nhắn tin trả lời. Nhắn xong, anh đặt điện thoại lại trên bàn, đắc ý ngồi rung chân.

Bên kia, Nhật Đông ngồi trong phòng làm việc, xoay ghế hướng ra cửa sổ, mắt nhìn vào điện thoại. Không biết Trác Nhã có đồng ý không nữa. Nếu cô đồng ý anh nhất định phải an bày buổi hẹn này thật chu đáo để không xảy ra chuyện như lần trước.

"Ting". Điện thoại nhận được tin nhắn. Đọc xong, hai mắt anh sáng lên, đứng bật dậy, lấy vội áo khoác trên ghế chạy ra ngoài. Cậu thư ký mới vừa pha xong ly trà, đang trên đường trở về phòng làm việc thì một cơn gió lướt qua, xém chút nữa cậu làm rơi ly trà trên tay.

- Kỳ lạ, nơi này kín như vậy sao có gió thổi vào được nhỉ.

Trác Nhã nấu xong bữa chiều sớm, lau khô tay ra phòng khách gọi Long Tường:

- Tớ nấu xong rồi này!

- Cậu chờ một chút!

- Không phải lúc nãy nói đói sao? - Cô còn tưởng nghe cô nấu xong cậu sẽ chạy vù vào bàn ăn ngấu nghiến cơ.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

- Đến nhanh thật. - Long Tường lầm bầm, đôi mắt hiện lên tia tà ác.

Trác Nhã không nghe được lời của cậu, nghe chuông liền ra mở cửa. Cô kinh ngạc nhìn Nhật Đông đứng trước cửa:

- Nhật Đông!

- Trác Nhã... - Nhật Đông hít thở mấy hơi ổn định nhịp hô hấp, nhận được tin nhắn của cô, anh vui mừng chạy vội tới. Anh...

- Trác Nhã, ai tới vậy em?

Nghe giọng nam trầm thấp từ tính của Long Tương truyền đến từ đằng sau, da gà da vịt của Trác Nhã thi nhau nổi lên. Quay lại nhìn, hai mắt cô muốn rớt ra luôn.

Long Tường từ trong phòng khách đi ra, áo sơ mi trắng không cài ba nút trên tùy tiện khoe ra cơ ngực rắn chắc quyến rũ, mái tóc bị anh vò rối lên, vẻ mặt mơ màng giống như mới ngủ tỉnh. Long Tường đi tới, ra vẻ mệt mỏi gác cằm lên vai cô, nhắm mắt mấy lần, khàn giọng hỏi:

- Ai vậy? Nhìn hơi quen...

Nhật Đông từ lúc nghe được lời nói kia trái tim đã giật nảy lên thông báo nguy hiểm tới. Giờ lại thấy một chàng trai từ trong nhà Trác Nhã bước ra, thân mật gác cằm lên vai cô, tim anh trực tiếp ngửng đập, hai mắt kinh hãi mở lớn. Người này...

Long Tường vuốt tóc che trán lên, phô hết gương mặt mình ra, khóe miệng hơi cong lên.

Là Long Tường! Nhật Đông loạng choạng lùi vài bước. Người này chính là Long Tường... người nhận là bạn trai mới của Trác Nhã năm đó. Sao... sao cậu ta lại ở đây?

- Ai dô, đây không phải là Nhật Đông - người cũ của em sao? Trác Nhã, em và người cũ liên lạc với nhau khi nào, sao anh không biết. Hử?

Giọng điệu của Long Tường như đang chất vấn người yêu. Lúc này Trác Nhã còn không hiểu ý định của anh nữa thì IQ của cô đã rớt xuống hàng âm. Ánh mắt Trác Nhã lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK