Tôi chọn cách buông tay em, buông bỏ tình yêu 4 năm của tôi bằng việc nguỵ tạo cho tôi vào vai một thằng sở khanh, một tên phản bội.
Trở thành kẻ tồi tệ trong mắt em, tôi biết mình đã phải cố gắng gồng mình để em tin rằng tôi là kẻ đốn mạt ruồng rẫy tình em.
Nhưng vì quá yêu em tôi không muốn rồi đời em sẽ khổ, tôi sợ khi phẫu thuật thất bại tôi sẽ mãi chìm trong bóng tối. Tôi biết em yêu tôi rất nhiều nhưng bởi vì yêu mà tôi muốn giải thoát cho em.
Em còn trẻ, tương lai em còn rất dài tôi không thể khiến em chôn vùi tuổi xuân bên một kẻ đui mù như tôi.
Tôi biết được trong công ty tôi có Khanh, một cô bé dễ thương xinh đẹp, cô ấy cũng thích tôi và tôi đã nhờ cô ấy đóng vai là nhân tình của tôi để diễn cho Thuý tin rằng tôi thật sự đã yêu người con gái khác.
Hôm ấy đúng vào ngày kỉ niệm 4nam chúng tôi yêu nhau tôi đã tự tay chặt đứt đi đoạn tình cảm tốt đẹp này.Em chứng kiến cảnh tôi hôn người con gái khác khỏi phải nói em đã sốc như thế nào.
Em đã đánh vào mặt tôi thật mạnh em chửi tôi là "thằng khốn ".Đúng vậy toi là một thằng khốn nhưng lại rất yêu em.
Nhìn em khóc quỳ dưới cơn mưa mà tim tôi như bị ai đục khoét, giây phút đó tôi chỉ muốn mặc kệ tất cả để lao đến bên em, ôm em vào lòng mà vỗ về em, xoa chịu sự tổn thương mà em đang chịu vì tôi.
Nhưng cũng may bên cạnh tôi,Khanh đã kịp thời nhắc nhở tôi, chút lí trí còn sót lại tôi đành trơ mắt nhìn em thất thểu bước vô định trong màn mưa.
Hôm sau Tôi gặp em ở công ty, đôi mắt em sưng húp, gương mặt em nhợt nhạt mà lòng tôi đau đớn khôn nguôi.
Em cố tình lướt qua tôi và Khanh, nhưng không ngờ Khanh đã cố tình gọi em lại. Tôi đành phối hợp diễn vai tình cảm với Khanh trước mặt em.
Tôi hiểu em là người con gái mạnh mẽ, em không chấp nhận một tình yêu lừa dối,nên khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng em dành cho tôi, tôi biết em đã thực sự buông bỏ được tình yêu này.
Dẫu vậy tận sâu trong em là niềm đau khắc khoải khôn nguôi.
Khi nghe tôi nói sẽ rời Việt Nam sang Mỹ định cư và sẽ cưới Khanh làm vợ, tôi đã bắt gặp gương mặt thất thần, ánh mắt hốt hoảng của em,tôi biết em vẫn còn yêu tôi.
Em vội vã rời đi với lời chúc dành cho tôi "Chúc hai người sẽ mãi hạnh phúc trong cái tình yêu rẻ tiền này "
Tôi biết em có chút nào đó hận tôi. Tôi vui vì em hận tôi bởi người ta nói còn hận là còn yêu.
Những ngày sau tôi không còn gặp lại em nữa do mắt tôi ngày càng mờ, quá trình đi lại vô cùng khó khăn.
Tuy không gặp nhưng tôi vẫn biết đến cuộc sống của em,tôi biết em chưa vượt qua được việc này.
Tôi nghe được em dạo này có qua lại với một người đàn ông tên Triều và tôi cũng đã có lần lén nhìn thấy người đó.
Tôi biết anh ta có ý với em, tôi thấy anh ta là một người đàn ông tốt, tôi thầm chúc phúc cho em sẽ sớm có niềm hạnh phúc thật sự,dù tâm tôi như bị ai cào cấu.
Đã quyết tâm buông tay em,nhưng khi nhận được cuộc gọi trong tình trạng say mèm không biết gì của em, tôi thực sự rất lo lắng.Tôi đã gọi cho cô bạn thân cùng phòng trọ với em mới biết được em đang một mình trong quán nhậu.
Tôi nhanh chóng chạy đến bên em, nhìn em như vậy lòng tôi đau quá,tôi ước một lần được bên em, để em hiểu rằng tôi đau còn gấp trăm ngàn lần em.Tôi định đưa em về nhà nhưng em không có chìa khóa vào,buộc lòng tôi phải thuê khách sạn cho em nghỉ tạm qua đêm.
Thật sự chúng tôi yêu nhau nhiều năm nhưng chưa một lần đi quá giới hạn, tôi trân trọng em, không muốn em nhúng chàm, tôi muốn dành điều thiêng liêng này cho đêm tân hôn của chúng tôi nhưng không thể.
Sự thật tôi có thể sẽ mãi chỉ là một thằng mù, tôi lấy gì để lo cho em đây,tôi không muốn người đàn ông sau em sẽ khinh thường em khi mất đi thứ quý giá nhất của người con gái.
Khi tôi bên cạnh ôm em, đang muốn hôn tạm biệt em,môi tôi vẫn còn lưu luyến mùi hương quen thuộc của em, bất ngờ em ghì chặt tôi và hôn tôi cuồng nhiệt,tôi chưa bao giờ thấy em mãnh liệt như vậy.
Khi dục vọng tuôn trào tôi đã muốn quấn lấy em, cùng em một đêm cuồng dã để còn biết được em thuộc về tôi, nhưng lý trí đã thắng cảm xúc,tôi đẩy em ra và quay đi trước ánh mắt tuyệt vọng của em.Cứ ngỡ như vậy chúng tôi lặng lẽ xa nhau, nhưng em đã chủ động tiến tới ôm tôi từ phía sau, em nghẹn ngào hỏi tôi:"Anh còn yêu em không, em yêu anh, em muốn anh là người đàn ông của đời em, dù thế nào em cũng không hối hận".
Em của tôi em thật ngốc,vì quá yêu em mà tôi không muốn để em phải hối hận khi trao lần đầu cho tôi, tôi muốn giữ sự trong sạch cho em,nhưng trước người con gái tôi yêu,những đụng chạm da thịt từ phía sau lưng của em,đôi ngực trần cọ sát tấm lưng rộng của tôi đã kích tình tôi một cách mãnh liệt.
Tôi như người say quên cả lối về, bất chấp tất cả tôi muốn mình được hòa quyện trong em, tôi quay lại ôm chặt em, dìu em xuống giường hôn em ngấu nghiến.Em cũng đáp trả tôi cuồng nhiệt,chúng tôi lao vào nhau như con thiêu thân,cuồng đắm trong cơn hoan ái.
Sau một đêm cuồng dã cùng em,khi tỉnh dậy đã không còn em bên cạnh, tôi hụt hẫng thất vọng nhưng tôi hi vọng điều gì cơ chứ, chính tôi muốn em rời xa tôi cơ mà,tôi biết đây là lần đầu của em, khi phá bỏ tấm màn mỏng thứ tượng trưng của người con gái, nhưng khi nhìn thấy vết máu trên tấm gra giường trắng muốt,tôi biết mình là thằng khốn nạn,đã quyết buông tha cho em nhưng lại không thắng được cái "con" trong mình,tôi đã làm em phải chịu khổ rồi.Tôi dù hối hận cũng đã muộn.
Và lần này tôi không dám đối diện với em, sau khi lấy đi đời con gái của em,tôi đã chọn cách trốn tránh,tôi sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt ngập nước của em, tôi đúng là một thằng hèn.Tôi biết khi tỉnh dậy không nhìn thấy tôi em sẽ tự buông tay và không nhớ gì về một thằng không ra gì như tôi.
Tôi đã gọi điện cho em,nhưng em không nghe máy,tôi nhắn tin gửi em,tôi hỏi em muốn tôi bồi thường như thế nào cho em,câu nói vô tình này tôi biết đã thành công khiến em tuyệt vọng.Em là cô gái cá tính có lòng tự trọng cao,em sẽ không còn trông đợi từ tôi điều gì.Em trả lời dứt khoác với tôi,là em tự nguyện và chúc tôi hạnh Phúc.
Hạnh phúc sao? hạnh phúc của tôi là e, mất em tôi như mất đi chính mình em bảo tôi làm sao hạnh phúc?
Đúng vậy chúng tôi tự nguyện đến với nhau, chúng tôi yêu nhau nhưng vì sao lại không đến được với nhau, vì sao cả tôi và em đều đau khổ như vậy?Tôi ước một lần được nói ra sự thật cùng em, được em bên cạnh tôi dù là lúc tôi mù lòa khốn đốn nhất,nhưng tôi không thể.
Nếu tôi nói ra chẳng khác gì làm khổ em, tôi đã là người đàn ông đầu tiên của em rồi vì cớ gì tôi phải bắt em cả đời sống cùng kẻ mù như tôi kia chứ.Tôi đành xin lỗi em vậy,tôi quyết tâm sẽ chữa lành đôi mắt dù cho cơ hội chữa khỏi là rất ít.
Nếu lúc đó em còn yêu tôi, còn tha thứ cho tôi tôi sẽ dùng chính cuộc đời của tôi bù đắp cho em. Xin lỗi em,tôi yêu em và nếu còn có cơ hội xin em hãy chờ tôi em nhé!