1
Có một chuyện mãi đến khi nhập viện tôi mới kể cho Lục Vũ.
Việc tôi chuyển ra ngoài còn một nguyên nhân khác.
“Cậu bị cô lập đúng không.”
Tôi còn chưa mở miệng thì Lục Vũ đã nói đáp án thay tôi.
Cậu ấy nằm trên giường bệnh ăn táo được tôi gọt vỏ cho như một tiểu thiếu gia. Nhưng là kiểu thiếu gia xác ướp băng bó.
“Ủa sao biết hay vậy.”
“Đm, cậu lúc nào chả lủi thủi một mình ở ký túc xá, tớ có mù đâu?”
2
Đây là chuyện trước đêm giông bão.
Lúc đó, tôi vừa p.h.á thai xong mà không nói cho ai biết. Nằm trong ký túc xá, tôi khó chịu đến mức tưởng như sắp chết, chết trong cả tâm hồn lẫn cơ thể.
Bạn cùng phòng đang nói chuyện cười đùa rất vui vẻ qua điện thoại, đầu dây bên kia chính là bố của đứa con đã mất của tôi.
Cô ta cố tình làm vậy cho tôi nghe…
Cô ta muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi biết điều đó chứ.
Bạn thắc mắc lý do à? Có lẽ do tôi chưa bao giờ dám chống lại.
Bắt nạt cũng là thứ gây nghiện đấy.
Trong thời gian đó, thủ đoạn của cô ta càng ngày càng táo tợn hơn. Nửa đêm nọ, khi tôi trở về từ nhà vệ sinh công cộng thì cửa phòng ký túc xá đã bị khóa từ bên trong. Tôi đành phải ngồi trên băng ghế dưới sân cho đến khi trời sáng.
Rồi đến lượt xác con thằn lằn xuất hiện trong ngăn kéo.
Sau khi uống hết sạch nước ấm trong bình giữ nhiệt, tôi nôn thốc nôn tháo khi phát hiện dưới đáy bình có một con thằn lằn bị gãy chân. Tất cả đã đánh thẳng vào nỗi khiếp sợ từ tận đáy lòng tôi.
…
Tôi chuyển ra ngoài, nói là để tĩnh dưỡng nhưng thực ra là để trốn tránh.
Kẻ hèn nhát từ trong xương tủy lúc nào cũng chỉ muốn trốn tránh.
3
Cho đến cái đêm giông bão kia.
Đêm đó, mưa xối xả không ngớt.
Có những vệt máu ở khắp nơi trong nhà tôi, từ mặt đất cho đến trên tường.
Lục Vũ nằm bất tỉnh dưới đất, người đàn ông mù cũng không biết còn sống hay đã chết. Chỉ có tôi là vẫn còn tỉnh táo.
Trước lúc cảnh sát đến, tôi ngồi dưới đất thở hổn hển nhìn hai người kia.
Sau đó tôi nghe thấy một âm thanh vọng ra từ phòng ngủ.
Quay trở lại phòng ngủ, chiếc điện thoại hỏng trên giường đang lóe sáng.
Cuối cùng cũng mở được máy lên, mọi thứ trên màn hình hiển thị một cách hỗn loạn, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh trên đó.
Có một thông báo tới từ người bạn cùng phòng tôi cách đây vài tiếng trước.
Cô ta đăng những bức ảnh tình tứ của mình trên tài khoản xã hội.
Với dòng trạng thái: “Anh ấy nói cuối cùng anh ấy đã gặp được đúng người.”
Kèm một biểu cảm cười trộm.
Trong những người được tag có cả tôi.
Tôi nghĩ rằng cô ta muốn làm tổn thương tôi một lần nữa, muốn tôi tự ti, muốn tôi đau khổ.
Nhưng vào đêm đó, tôi đang đứng trong nhà mình với đống máu bê bết.
Nhìn những lời nói đầy mưu mô, nghĩ tới những logic đằng sau cô ta, tự dưng trong lòng tôi rất bình lặng.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy chúng thật ấu trĩ và nực cười.
5
Tôi gọt táo cho Lục Vũ và Lục Vũ nghe tôi kể chuyện.
“À đúng rồi, cậu không thể ở căn phòng kia nữa đúng không.” Cậu ấy nói.
“Ừ, tớ định chuyển về ký túc xá.”
Thời gian thăm bệnh đã hết, tôi đặt quả táo đã gọt xuống và chào tạm biệt Lục Vũ.
“Này.” Cậu ấy đột ngột gọi tôi lại: “Tới nhà tớ ở đi.”
Tôi ngây ra.
Cậu ấy đang lo lắng cho tôi à?
“Không sao đâu.” Tôi cười: “Giờ tới lượt bọn nó sợ tớ rồi.”
“Tớ sẽ đi nói chuyện với thằng đó… ừm, phải đợi chứng nóng nảy của tớ tái phát đã…” Cậu ấy lại bắt đầu lải nhà lải nhải: “Nhưng mà í, chúng ta luôn phải sống trong một môi trường vui vẻ mới phải…”
“Một người mắc chứng rối loạn lưỡng cực như cậu đừng có chỉ đạo tớ phải vui vẻ nha?”
Tôi xách túi lên và định đi. Ánh mắt cậu ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi từ đầu tới cuối.
Tôi thở dài.
“… Chìa khóa nhà cậu ở đâu?”
“Trong cái khe phía dưới cùng của tủ cứu hỏa ở cổng ra vào.”
“Cậu muốn tớ ở lại bao lâu?”
“Không biết nữa, chắc là rất lâu đó.” Lục Vũ nói: “Đợi đến khi ra viện, tớ sẽ chăm sóc cậu.”
(Hết)Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK