Mục lục
Cuộc trốn chạy trong đêm: Suỵt! Đừng phát ra tiếng động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14
Nhát dao đó chém vào khoảng không.
Ông ta ngờ vực ngẩng đầu lên, từ từ nghiêng tai sang.
Ông ta đang lắng nghe.
Tôi dựa vào tường, không dám động đậy tay chân trong bóng tối.
Giờ tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc đứa bé kia còn chưa chạy được hai bước thì ông ta đã nhờ vào âm thanh mà bổ nhào tới như một con hổ dữ.
Nếu tôi phát ra bất cứ tiếng động gì, tôi chết là cái chắc.
15
Bao lâu rồi nhỉ? Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng ngủ tối tăm.
Ông ta mò mẫm trên giường một lát rồi đứng thẳng dậy.
Đột nhiên ông ta nhẹ nhàng dí mũi dao vào tường rồi bắt đầu di chuyển dọc theo bức tường.
Ông ta đang đi tìm tôi.
16
Tôi không thể ngăn đôi chân mình trở nên mềm nhũn, tôi biết rằng mình phải bình tĩnh vào lúc này.
Nhưng nỗi sợ hãi đã áp đảo mọi thứ, đầu óc tôi trống rỗng hoàn toàn.
Ngoài cửa sổ, một tia sáng cực lớn chợt lóe lên.
Lại là một quả sấm khác, nổ uỳnh uỳnh vang trời.
Tiếng sấm này làm tôi tỉnh táo lại một chút, tôi như thể vừa nắm được một nhánh cỏ cứu mạng.
Âm thanh!
Dù sao ông ta cũng bị mù mà, chỉ cần không nghe được là xong!
Sấm sét vẫn đánh ầm ầm bên ngoài.
Tôi không chút do dự, lập tức nhúc nhích người, kiễng chân đi ra khỏi phòng ngủ.
Mũi dao của ông ta quẹt qua chỗ tường tôi vừa mới dựa vào.
Tiếng sấm đã biến mất, tôi dừng lại ở đó với tấm thân đổ mồ hôi lạnh.
May mắn thay đêm nay là một đêm giông bão.
17
Tiếng sấm dần dần nhỏ đi và biến mất hoàn toàn.
Tôi vẫn cách phòng khách một khoảng nữa.
Tôi biết chỉ cần đợi một tiếng sấm nữa là tôi có thể thoát ra ngoài.
Tôi muốn thoát ra ngoài!
Nhưng… ông ta cũng dừng lại.
Tay ông ta chạm vào tường.
Có mồ hôi của tôi trên đó.
Đôi chân tôi không thể ngừng run.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc từ trán tôi xuống.
Tôi hoàn toàn không nhận ra, chỉ nghe thấy tiếng nó rơi xuống đất.
Trong cái màn đêm tĩnh mịch này, âm thanh đó vang lên rất rõ ràng.
Một giây sau đó, trong đầu tôi chỉ sót lại một ý nghĩ.
“Chạy!”
18
Với đôi bàn chân trần, tôi cuống cuồng lao ra phòng khách.
Cơn đau nhói ở bụng dưới dường như đã biến mất.
Tôi biết đây là nhờ bản năng sinh tồn trong tôi đang phát huy tác dụng.
Mọi cơ quan, mọi cơ bắp trên cơ thể tôi đều vận hành một cách điên cuồng để giữ cho tôi được sống.
Có tiếng động đang áp sát đến gần.
Tôi lách người theo bản năng.
Con dao đâm từ phía sau, sượt rách quần áo của tôi.
Tôi mất thăng bằng, ngã song soài xuống đất và lăn ra ngoài.
Tôi vô thức sờ lên bụng, không có vết thương, nhưng quần áo đã bị đâm thủng.
Ông ta lại tiếp tục bổ nhào vào tôi.
Tôi không kịp thở, hoảng hốt bò dậy.
Ở ngay trước mặt tôi, cánh cửa ở ngay trước mặt tôi!
Tôi bất chấp tất cả mà hét lên, có trộm!
Đồng thời lao ra phía cửa như một cơn lốc xoáy.
Tay tôi vừa chạm tới nắm cửa thì đã cảm nhận được có một sức mạnh khổng lồ đang kẹp cổ họng mình.
Cổ họng bị bóp mạnh khiến tôi không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Ôi cái cảm giác nghẹt thở này làm ý thức tôi dần dần lẫn lộn.
Tôi bị kéo về phía sau, bất lực nhìn tay nắm cửa càng ngày càng xa tôi.
19
Tôi tỉnh lại sau cơn hôn mê, kia là bóng lưng của ông ta sao.
Nơi này… là phòng vệ sinh nhà tôi.
Chân tay tôi đều bị trói, giữa hàm trên và dưới có một miếng vải được thắt lại rất chặt, trong khoang miệng thoang thoảng mùi máu tanh.
Có tiếng gì đó vang lên.
Tôi dần dần thích ứng được tầm nhìn trong bóng tối.
Người đàn ông mù kia đang trải ni lông trên mặt đất.
Tôi từng thấy cảnh này trong phim, họ thường làm vậy để tiện xử lý vết máu.
Tôi vùng vẫy trong hoảng loạn, miệng bị bóp nghẹt nên chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ.
Ông ta nghe thấy tôi tỉnh lại bèn tới gần, cúi thấp đầu và khẽ ngửi một cái.
“Từ ngày đầu tiên gặp cô, tôi đã ngửi thấy cái mùi này.” Ông ta nói.
Gì cơ?
“Đó là lỗi của cô.” Ông ta thì thầm.
“Cô có mùi vứt bỏ con mình.”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng lùi ra sau, nhưng không thể động đậy.
Con dao trong tay ông ta đang dí vào bụng tôi, cảm giác nhoi nhói từ mũi dao truyền xuyên qua lớp quần áo.
“Cô chỉ là một con mèo, cô không phải con người.”
“Cô chỉ là một con mèo to xác thôi…”
Cứu tôi…
Cứu tôi với…
Tôi thút thít một cách bất lực.
Vào lúc này đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa ngoài phòng khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK