20
“Cậu có nhà không.”
Giọng nói bất cần đời này là của Lục Vũ.
Người đàn ông mù rơi vào khoảng lặng như một bức tượng điêu khắc.
Đồng tử tôi hơi co lại.
Tôi biết rõ nếu muốn sống thì đây là cơ hội duy nhất của tôi.
Tôi điên cuồng giãy giụa, cố gắng tạo ra mọi cử động để Lục Vũ có thể nghe thấy!
Nhưng mà người đàn ông mù kia lại đè người tôi xuống.
Tôi cố vùng vẫy yếu ớt, tiếng khóc mơ hồ khó mà lọt qua khẽ cửa.
Cuối cùng, tôi cứ thế giãy giụa mãi, dần dần cảm giác được lưng chạm vào bồn cầu.
Tôi đã tìm được điểm phát lực rồi.
Với tất cả sức lực còn sót lại, tôi húc thật mạnh vào bắp chân ông ta.
Ông ta mất thăng bằng, bước loạng choạng về phía bồn rửa mặt.
Nhưng một luồng ánh sáng cực mạnh đã khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Một tiếng sấm lớn nổ vang vọng khắp vùng trời.
Ông ta va vào bồn rửa mặt, mỹ phẩm trên bồn rơi xuống lộp bộp.
Những tiếng động đó đã bị tiếng sầm rền bao phủ hoàn toàn.
21
Tiếng sấm uỳnh uỳnh đã biến mất.
Ngoài phòng khách đã không còn tiếng của Lục Vũ.
Người đàn ông mù đứng dậy.
Tôi thấy nụ cười kì dị trên mặt ông ta.
Không ai có thể tới cứu tôi nữa.
22
“Rầm!”
Bỗng ngoài phòng khách vang lên tiếng đập cửa.
Là Lục Vũ đang bực mình dùng chân đá vào cửa.
Rối loạn lưỡng cực.
Tôi chưa bao giờ thích căn bệnh này đến vậy.
Tiếng đạp cửa vẫn tiếp tục vọng lại.
Người đàn ông không nói gì. Ông ta lặng lẽ đứng dậy, chống tay vào tường, đi men theo đó để ra ngoài.
Ông ta đi về phía phòng khách, tay còn lại vẫn lăm lăm con dao.
23
Lục Vũ.
Tôi không nói chuyện với cậu ấy nhiều, ngoại trừ những buổi ôn tập nội dung trọng điểm vào cuối kỳ.
Tôi từng nghe tin đồn cậu ấy đã đánh bạn cùng phòng vì tên đó bịa ra một câu chuyện tục tĩu về một cô gái nào đó. Lục Vũ chẳng nói chẳng rằng, đánh gãy cả mũi người bạn cùng phòng đó luôn.
Cô gái đó là tôi chăng. Tin đồn đó đã lâu lắm rồi nên tôi không thể nhớ rõ.
Nhưng tôi không muốn cậu ấy gặp chuyện gì.
Tôi vừa thở hổn hển vừa vùng vẫy di chuyển cơ thể mình trên mặt đất.
Cuối cùng cũng ló được đầu ra khỏi cửa.
Một đôi giày thấm đẫm nước mưa dừng trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, là Lục Vũ.
24
Không có bất kì vết tích vật lộn nào xuất hiện trên cơ thể Lục Vũ.
Trên gương mặt cậu ấy chỉ có sự bàng hoàng và bối rối.
Không đúng… nếu người đàn ông mù kia mở cửa cho cậu ấy, vậy tại sao ông ta biến mất tăm đâu rồi.
Tôi nhìn về phía trước mà kinh hãi lông tóc dựng đứng cả lên.
Cánh cửa trong phòng khách đang dần dần đóng lại.
Hình bóng người đàn ông mù khuất sau cánh cửa đã lộ ra.
Ông ta cố tình để Lục Vũ đi vào.
Tôi cố gắng giãy giụa để ra hiệu cho Lục Vũ.
Cậu ấy lập tức quay phắt người lại.
Người đàn ông mù lao tới, đâm ngay con dao vào bụng cậu ấy.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK